Thái độ của Triệu Đức Tân đối với cô ta gần đây giống như hồi hai người mới kết hôn vậy, xa cách giống như một người dưới đất, một người trên trời.
Hồ Vy Vy vô cùng lo lắng.
Cô ta gọi điện thoại cho công ty đá quý ở nước ngoài: “Viên đá mà tôi đặt đã được gửi đi chưa vậy?”
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
“bà Triệu cứ yên tâm, hàng đang được gửi rồi ạ.”
Thái độ của người phía đầu dây bên kia cung kính lễ phép, điều này khiến cho chân mày của Vy Vy cũng dần giãn ra.
Tiệc sinh nhật của cô năm nay, cô nhất định phải xinh đẹp nhất.
Phải khiến tất cả người ở thành phố Cổ này, đặc biệt là Lý Triều Kha nhìn thật rõ cuộc sống của cô hạnh phúc đủ đầy thế nào.
Triệu Đức Tân sau khi đi từ biệt thự ra, không hề đến công ty, mà lại lái xe đến số đường Sùng Minh.
Ngẩng đầu nhìn mấy chữ “thiết kế cao cấp Bách Lệ”, mắt anh ta cảm thấy hơi đau, giống như bị cát bay vào vậy.
Hôm đó ở bãi đỗ xe tình thế vội vàng, anh phải thừa nhận là trong lòng anh đối với cô rất áy náy, càng hối hận hơn.
Anh ta vốn tưởng rằng, cô không có gì hết, sẽ sống rất vất vả.
Không ngờ khi gặp lại, nhan sắc cô xinh đẹp thì không nói, lại còn lái chiếc xe sang bản giới hạn giá lên đến mấy chục tỷ.
Một người phụ nữ bị mất hết tài sản, chỉ còn lại nhan sắc xinh đẹp, đột nhiên lại có một cuộc sống giàu có như vậy, ngoài việc bám vào đại gia ra, Triệu Đức Tân không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Xét cho cùng thì đàn ông trẻ có tiền cũng không thể nhìn trúng một người phụ nữ đã li hôn được.
Chỉ tiếc là, năm đó Triệu Đức Tân bị Hồ Vy Vy mê hoặc hồn bay phách tán, cả ngày không ở trên giường thì cũng ở trên xe, cơ thể không hề nghỉ ngơi, đến nỗi khi ở cùng Lý Triều Kha từ đầu đến cuối, động tác thân mật nhất cũng chỉ là nắm tay và ôm mà thôi.
Nghĩ đến lần đầu tiên của Lý Triều Kha không biết đã cho người đàn ông nào, bây giờ lại đang cặp cùng ông lão nào.
Trong lòng Triệu Đức Tân lại nổi lên tức giận.
Nếu như cuộc đời có thể bắt đầu lại một lần, anh chắc chắn phải nắm chắc cơ hội ngủ với Lý Triều Kha.
Lý Triều Kha không biết bản thân mình đã bị nhắm trúng, lúc này đang đau đầu vì buổi dạ tiệc triển lãm nghệ thuật cao cấp.
“chị Kha, đây đúng là chuyện tốt, sản phẩm thiết kế của Hạ Điền Dân luôn đứng đầu toàn quốc đó. Chị đến tham dự buổi dạ tiệc triểm lãm sản phẩm của anh ta, chắc chắn có thể có được rất nhiều cảm hứng sáng tác.” Thanh Bảo ngưỡng mộ nói.
Cô cũng muốn tham dự, nhưng thời gian cô vào nghề vẫn chưa đủ dài, chưa đủ tư cách đi tham dự buổi dạ tiệc như vậy.
Lý Triều Kha gật đầu, nói: “Em nói không sai, chỉ là...”
“Tuấn Kiệt thì chị có thể giao cho anh ấy, nếu chị không yên tâm thì cũng có thể giao cho em.” Thanh Bảo quan tâm nói.
Anh là người đã gặp qua Thịnh Thế Hùng, đối với Thịnh Thế Hùng, ngoài sự ngưỡng mộ sùng bái ra thì không còn gì để nói.
Không nói đến việc tư lợi, anh ta vô cùng mong muốn nhìn thấy Lý Triều Kha và Thịnh Thế Hùng có thể tu thành chính quả.
“Cảm ơn Thanh Bảo, chị không có vấn đề gì, sẽ đến dự tiệc đúng hẹn. Đợi chị quay về, sẽ chia sẻ với em.” Lý Triều Kha khẽ thở dài.
Cô nghĩ thoáng rồi, Thịnh Thế Hùng chăm nom con trai, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa. Con trai cũng rất yêu quý sùng bái anh, cũng sẽ không thể suy giảm trong một hai ngày.
Trước mắt cô có một cơ hội học tập mở rộng tốt như vậy, phải nắm cho chắc.
Lý Triều Kha chuẩn bị ra ngoài mua một bộ lễ phục.
Thịnh Thế Hùng lúc này đã đưa nhóc con kia vào trường mẫu giáo quý tộc, quay về đến tập đoàn Thịnh thị, vừa kết thúc một hội nghị của công ty, liền nhận được điện thoại của ông nội.
“Bây giờ ông không cần biết, con mau dẫn thằng bé về gặp ông mau.”
Giọng nói của ông cụ vô cùng nghiêm khắc.
Thịnh Thế Hùng vốn cũng đang tính toán đưa nhóc con về nhà gặp ông nội, trước mắt ông nội đã chủ động nhắc đến rồi thì anh liền gật đầu, nói: “Vâng, buổi tối tan làm cháu sẽ đưa thằng bé đến gặp ông.”
“Trong một tiếng nữa phải đến.” Ông cụ nói xong liền tắt máy.
Thịnh Thế Hùng: “...”
Sao lại cảm thấy ông cụ hơi tức giận là sao nhỉ?
Trương Tùng Bách đúng lúc bước vào xin chỉ thị của Thịnh Thế Hùng về lịch trình hội nghị tiếp theo, Thịnh Thế Hùng khẽ trầm tư, nói: “Mọi cuộc họp bắt buộc tôi phải có mặt sắp xếp vào buổi chiều, còn những cuộc họp không cần tôi có mặt, cậu thay tôi đi tham gia.”
Sếp sắp xếp công việc cho cấp dưới làm, là lẽ hiển nhiên.
Trương Tùng Bách không có gì để nói.
Nhưng, cậu ta có chút kinh ngạc, từ trước đến nay sếp cuồng công việc như vậy, đột nhiên lại gạt công việc qua một bên, là có chuyện quan trọng gì sao?
Thịnh Thế Hùng thấy được sự thăm dò của Trương Tùng Bách, lập tức lạnh lùng nhìn thẳng qua: “Muốn đi Châu Phi đào mỏ than hả?”
“Không, không ạ! Tôi ra ngoài đây.” Trương Tùng Bách nói rồi chuồn đi.
Đùa gì vậy, khó khăn lắm mới đứng vững được ở trong công ty, thu nhập ổn định, lúc này sao có thể bởi vì chút lòng hiếu kì mà hủy hoại tiền đồ được.
Thịnh Thế Hùng sắp xếp xong chuyện công ty, lái xe đến trường mầm non quý tộc đón nhóc con.
Nhóc con không hề vui vì được tan học sớm, hai tay vòng qua cổ Thịnh Thế Hùng, buồn bực nói: “Ba, là biểu hiện của con không đủ tốt cho nên không thể tiếp tục học ở đây sao?”
“Đương nhiên không phải.” Thịnh Thế Hùng hỏi lại: “Con trai rất thích ngôi trường này sao?”
Nhóc con gật mạnh đầu.
“Cô giáo ở đây đều rất xinh đẹp, giọng nói cũng rất hay. Hơn nữa, các cô đều vô cùng tốt với con.” Nhóc con rất hài lòng với ngôi trường mầm non quý tộc này.
Lúc nãy khi nhóc con nghe giảng, vô cùng tập trung, còn giơ tay phát biểu nữa.
Con trai ham học như vậy, Thịnh Thế Hùng rất vui.
Anh đưa tay ra, xoa xoa đầu con trai, cười nói: “Ông nội muốn gặp con, cho nên Ba đón con về nhà một chuyến đã.”
“Woa, vậy mẹ cũng đi cùng chứ ạ?” Nhóc con vui mừng mong đợi.
“Thật tốt, con cũng là người có ông nội rồi. Sau này trên thế giới này, lại có thêm một người yêu thương Tuấn Kiệt nữa.”
Thịnh Thế Hùng cười lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, ông nội nhất định sẽ rất thích Tuấn Kiệt. Có điều mẹ đang bận, Ba dẫn con về nhà gặp ông nội trước, lần sau chúng ta lại dẫn mẹ tới nhé?”
“Vâng vâng, nghe theo Ba!” Nhóc con ngoan ngoãn gật đầu.
Thịnh Thế Hùng ôm nhóc con hôn một cái, anh vốn dĩ lo lắng nhóc con sẽ từ chối, không ngờ nhóc con lại thoải mái như vậy.
Quả nhiên không hổ là con trai của Thịnh Thế Hùng, vừa thông minh vừa tự tin.
Chiếc xe rất nhanh đã về đến nhà.
Lý Triều Kha lúc này cũng lái xe đến trung tâm mua sắm.
Vừa xuống xe, liền cảm nhận được một ánh mắt đang dõi theo, trong lòng cô khẽ hoảng, đưa mắt nhìn bốn phía.
Thịnh Thế Hùng mặc dù lưu manh, nhưng với thân phận và tính cách của anh, sẽ không làm ra chuyện biến thái như theo dõi này.
Cho nên là ai chứ?
Trong lòng Lý Triều Kha khẽ hoảng hốt, bước nhanh hơn, chuẩn bị đi vào một cửa hàng xa hoa khá đông người ở phía trước.
Nhân viên cửa hàng đồ hiệu nhiệt tình đón tiếp: “Mời chị thoải mái chọn đồ, cần thứ gì cứ nói với em.”
“Ừ.” Lý Triều Kha gật đầu.
Cô nhìn về bốn phía phát hiện bản thân đi bừa lại đi vào một cửa hàng bán lễ phục dạ hội.
Lý Triều Kha tạm thời quên chuyện kia đi, chọn một bộ lễ phục dạ tiệc màu hồng đậm vừa mắt.
Nhân viên cửa hàng ngay lập tức đưa bộ lễ phục có số size vừa vặn cho cô mặc thử.
Bởi vì không phải là đặt may, có những chỗ sẽ không vừa người lắm. Lý Triều Kha nhấc váy đứng trước gương quay một vòng, do bệnh nghề nghiệp lại chăm chú phân tích ưu khuyết điểm của chiếc váy này.
Bỗng chốc bên tai truyền đến tiếng vỗ tay, cũng với đó là tiếng cười của đàn ông.