"Mommy ơi, hôm nay daddy sẽ chơi với chúng ta." Cậu bạn nhỏ Trạm Thừa vui vẻ phấn khích nhìn cô, dì Phái Mạn đã nói, nếu muốn tác hợp daddy với mommy thì phải để hai người cùng một chỗ, cho nên hôm nay cậu quyết định mang daddy tới cùng.
"Cô Tri Thanh, cô có chào đón tôi không?" Trạm Kình cười nhìn Diệp Tri Thanh.
Diệp Tri Thanh nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, gật nhẹ đầu, "Tùy anh". Tùy tiện ra hiệu cho người giúp việc cầm đồ cô dặn chuẩn bị từ trước ra.
Rất nhanh, bốn người giúp việc trải vải vẽ tranh sơn dầu khổ lớn lên thảm cỏ, đồng thời bốn người còn lại bưng bảy chậu màu rực rỡ đặt trên tấm vải.
Trông thấy những thứ này, bạn nhỏ Trạm Thừa lập tức mong chờ, phấn khích chạy tới bên cạnh Diệp Tri Thanh, "Cô ơi, hôm nay chúng ta sẽ chơi gì ạ?"
Kể từ ngày đưa Diệp Tri Thanh tới nơi này, nhóc Trạm Thừa liền thích cái hoa viên này hơn, vốn dĩ hoa viên này từ trước tới giờ có nhiều thứ thú vị lắm mà nhóc không phát hiện ra.
Kể từ sau hôm đó rồi qua bốn ngày sau nữa, bốn ngày này Trạm Thừa cùng Diệp Tri Thanh đều hoạt động ở đây, mà bạn nhỏ Trạm Thừa cảm thấy hoa viên này trở nên huyền bí và thú vị lắm, không hề thấy chán, còn mong đợi tới đây mỗi ngày, thậm chí buổi tối còn muốn ngủ ở đây nữa.
Mỗi ngày, Diệp Tri Thanh đều bày ra trò chơi xoay quanh vẽ tranh, tuy nhiên chúng lại không giống nhau, nhưng đều thú vị cho nên làm nhóc con ngày nào cũng trông ngóng, hôm nay nhìn thấy những đồ vật này làm nhóc vô cùng phấn khích quên mất luôn mục đích chính của mình là phải ghép daddy với mommy làm họ hiểu nhau hơn.
Trạm Kình cũng rất hứng thú nhìn về phía Diệp Tri Thanh, trong khoảng thời gian ngắn này hắn cũng học được chút ít phương pháp thú vị từ bậc thầy tâm lý này rồi, chính là không tiếng động mà thay đổi vạn vật.
Không cần Hứa Hoành Văn kiểm tra, hắn cũng có thể tự nhìn ra được tình trạng của Trạm Thừa chuyển biến rất tốt, phải nói là tốt nhất từ trước tới nay, mỗi ngày nhóc đều cười rạng rỡ, đó chính là bộ dạng của các bạn nhỏ khỏe mạnh, không nhìn ra được nhóc đang mang trong người bệnh tim bẩm sinh.
Diệp Tri Thanh nhìn bạn nhỏ Trạm Thừa, cong môi cười nhẹ, "Hôm nay chúng ta dùng chân để vẽ tranh."
Ánh mắt nhóc liền sáng lên, lấp lánh tỏa sáng, tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm vậy, "Dùng chân để vẽ ạ? Chân cũng có thể vẽ sao ạ?"
Trạm Kình nhướng mày, dùng chân để vẽ tranh? Trò này hay đấy nhưng hắn chưa từng thử qua bao giờ.
"Ừ. Cởi giày ra đi con, đem ống quần vén lên cao, dùng chân nhúng qua thuốc màu đó, sau đó di chuyển chân lên vải vẽ." Vải vẽ này là đặc biệt làm ra nên người đứng ở trên nó sẽ không bị trượt, thuốc màu dính lên lại rất mau khô, rất giống với mấy loại giấy vẽ bằng tay.
"Chúng ta bắt đầu đi!" Nhóc Trạm Thừa chờ không nổi nữa vội tháo giày mình ra, cuộn ống quần cao lên, chạy bước nhỏ qua bên kia nhúng một chân vào chậu thuốc vẽ màu vàng, trong phút chốc chân nhóc bị nhuộm thành màu vàng.
Tiếp theo, nhóc tạo một dấu chân vàng trên vải vẽ, và di chuyển nhẹ nhàng sang chỗ khác, chẳng bao lâu, nét vẽ đầu tiên của nhóc cũng hình thành.
Nhóc nhìn tác phẩm đầu tiên của mình vẽ ra thì hưng phấn vô cùng, "Cô ơi, cô nhìn xem, con vẽ một bé vịt con nè!"
Diệp Tri Thanh nhìn qua, nghiêm túc nhìn rồi cười nhẹ gật đầu, "Không tệ nha, tiếp tục đi, hôm nay chúng ta cố gắng hoàn thành một bức tranh nhé."
"Vâng ạ!" Ngay lập tức, nhóc liền dùng cách vẽ mới lạ này bắt đầu vẽ, nghĩ gì liền vẽ đó, dần dần hình thành một bức tranh bằng chân hoàn mỹ.
Chân của Diệp Tri Thanh cũng được tháo băng vải rồi, tuy không được linh hoạt lắm nhưng đi đường không còn khập khiễng nữa, cô cũng gia nhập vẽ bức tranh chân này, cùng nhóc Trạm Thừa tạo nên bức tranh, mà thực ra thì bức tranh vẫn toàn là do nhóc Trạm Thừa vẽ còn cô chỉ là trợ thủ nhỏ.
Trạm Kình đứng ở một bên nhìn một lớn một nhỏ ấm áp hài hoà từng bước vẽ lên những hình ảnh to lớn trên tấm vải, trên mặt lộ ra nụ cười, xem một hồi không nhịn được liền gia nhập.
Ban đầu hắn có chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh, hắn liền quên đi và nhập tâm vào đó, cùng Diệp Tri Thanh hỗ trợ Trạm Thừa vẽ bức họa lớn bằng chân này.
Toàn bộ quá trình, Trạm Kình và Diệp Tri Thanh đều nghe theo sự chỉ huy của nhóc con, nhóc bảo họ vẽ chỗ nào thì vẽ chỗ đó, bảo họ vẽ hình gì thì họ vẽ hình đó.
Mà nhóc chơi một hồi lâu lại nhớ tới việc chính cần làm, nhớ rõ hôm nay mình cần phải làm gì rồi, bắt đầu cố ý mà như vô tình tạo cơ hội làm daddy của mình tiếp xúc nhiều hơn với mommy.
Ý đồ nhóc rõ ràng, biểu hiện ra cũng rõ, người sáng suốt vừa nhìn đã biết nhóc đang suy nghĩ gì rồi, Diệp Tri Thanh ngẩng lên nhìn nhóc một cái, cuối cùng vẫn làm theo lời bé, chuyên tâm bồi nhóc chơi.
"Thừa Thừa hình như rất vui." Lại một lần nữa, bạn nhỏ Trạm Thừa chỉ huy hai người họ tới vẽ một nhúm cỏ ở một góc, tất nhiên Trạm Kình cùng Diệp Tri Thanh nghe theo, Trạm Kình vừa vẽ cỏ vừa quét mắt nhìn sang Diệp Tri Thanh.
Còn cô lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Trạm Thừa mà cười, "Đây vốn là bộ dạng của đứa bé bốn tuổi."
"Cảm ơn." Trạm Kình chân thành cảm ơn Diệp Tri Thanh.
Cô quay đầu lại nhìn hắn, thu lại nét cười trên mặt, lạnh giọng nói, "Đây là công việc của tôi."
Trạm Kình nhướng nhẹ mày, bỗng nhiên dùng chân mình đạp nhẹ lên chân trái không bị thương của cô, làm như vô tình phát hiện rồi thu lại chân mình, còn có ý ấn ấn mấy cái lên chân cô, trên mặt lại bình tĩnh nói, "Ngại quá, tôi không để ý."
Diệp Tri Thanh lạnh nhạt liếc hắn, không nói gì, xê dịch sang một bên tiếp tục vẽ cỏ.
Trạm Kình nhìn cô một cái, đáy mắt xoẹt qua tia giảo hoạt, bước sang chỗ cô một bước, một chân lại rất không cẩn thận đặt lên chân trái của cô, lại một lần nữa làm như vô tình ấn ấn lên chân cô mấy cái, rồi nghiêm túc nói xin lỗi "Ngại quá, thuốc màu này có vẻ hơi trơn."
Diệp Tri Thanh lần nữa nhàn nhạt liếc hắn, không nói gì dịch sang bên cạnh một bước lớn, tạo với hắn một khoảng cách.
Nhưng mà, da mặt ai kia dày quá.
"Ngại quá, chân tôi bị chuột rút."
"Ngại quá, bỗng nhiên đầu tôi có hơi choáng váng một chút, hình như thuốc màu này hương hơi nồng."
"Ngại quá,..."
"Ngại quá, chân tôi hình như thích ở trên chân em!"
"..."
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân