"So với bọn người họ Diệp còn tốt hơn sao?" Trạm Kình rõ ràng không tin, "Tôi chưa từng nghe thấy người nhà họ Diệp bị đuổi giết bao giờ, huống chi là đuổi liên tục hai năm trời, thiếu chút nữa đã bị giết chết như cô ấy."
"Hừ! Tôi thấy cậu ấy so với bọn họ sống tốt hơn nhiều lần! Còn việc bị người ta đuổi giết ư? Có lẽ là do cậu ấy sống quá tốt nên mới bị đố kỵ và thù hận thôi!" Dương Phái Mạn quên đi sự sợ hãi mà hắn gây ta cho cô, vì cô không bao giờ chấp nhận người khác đem so sánh cuộc sống của Tri Thanh kém hơn người nhà họ Diệp được, đặc biệt là với Diệp Tri Vận.
Trạm Kình nhướng mày liếc Dương Phái Mạn, đối với quan điểm của cô gái này rất tán đồng.
Nhà họ Trạm cũng nằm trong bốn gia tộc lớn nhất ở Hải thị này, nhưng được xếp cuối cùng và bị xuống dốc dần. Khi tập đoàn Kình Thiên được thành lập, hắn không hề sử dụng bất kì quan hệ nào có được từ Trạm gia, chỉ dồn hết sức trong thời gian ngắn nhất để thành lập nên tập đoàn Kình Thiên, làm cho những người đó chỉ dám hận mà không dám lên tiếng.
Những người đó không muốn nhìn thấy hắn được sống tốt cho nên thi thoảng gây rắc rối cho hắn, thậm chí còn tìm sát thủ giết hắn.
Được sự tán đồng từ Trạm Kình, Dương Phái Mạn càng tự tin ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, "Tri Thanh nhà tôi không cần thân phận của nhà họ Diệp, vẫn sống một mình tốt đấy thôi. Nói không chừng khi trở thành người nhà họ Diệp thì cậu ấy không được thoải mái như bây giờ nữa đấy."
Cô cũng xem như nhìn rõ người nhà họ Diệp đó rồi, dù là Diệp Chí Tư hay Thiệu Tuệ Như hoặc cả Diệp Trạch Văn thì trong lòng họ chỉ chứa mỗi Diệp Tri Vận, nếu Tri Thanh không chạm tới lợi ích của Tri Vận thì có lẽ họ sẽ đối xử bình đẳng nhưng một khi có tranh chấp thì bọn họ sẽ đứng sang một bên với Diệp Tri Vận.
Dương Phái Mạn đoán không hề sai chút nào, hôm qua sau khi Diệp Trạch Văn tới thăm Diệp Tri Thanh trở về nhà, câu đầu tiên ông nói với vợ mình là, "Tri Vận sắp trở về rồi."
Nghe thấy tin này, Thiệu Tuệ Như liền hưng phấn tới quên mất đứa con gái Tri Thanh, chỉ một lòng mong chờ người sắp về kia, còn tự mình đi quét dọn phòng con gái Tri Vận tới việc sắm sửa quần áo mới nhất, rồi chuẩn bị đồ ăn ngon, cho dù nó khi nào trở về đi nữa cũng sẽ cảm nhận được tình thương sâu nặng của người mẹ.
Diệp Trạch Văn thấy tinh thần phơi phới của vợ, cũng chỉ nói thầm trong lòng câu xin lỗi với Diệp Tri Thanh, chẳng có hành động nào khác nữa, liền tới công ty làm việc.
Mặc dù tình trạng của vợ mình hiện tại đã khá lên và ổn định hơn nhiều nhưng vẫn không thể chịu được đả kích, ông nghĩ cứ để bà thoải mái trước đã rồi từ từ nói cho bà sự thật tàn khốc đó, để bà chậm rãi tiếp thu.
Ánh mắt Trạm Kình sáng lên, tăng áp lực nhìn Dương Phái Mạn, "Diệp Tri Vận đã làm gì với Diệp Tri Thanh?"
Ánh mắt của hắn thực sực rất áp bức, có sự huy hiếp, nó giống như cảm giác bị ngọn núi lớn đè lên người vậy, hiệp thứ nhất cô liền đầu hàng.
Không có tiền đồ đảo mắt đi chỗ khác, không dám đối diện thẳng ánh mắt ấy, nhưng có muốn chạy trốn thì cô cũng không muốn bán đứng Diệp Tri Thanh, cô nuốt nước miếng nhìn một điểm trên bàn trà nhà Trạm Kình, "Hôm nay tôi tới đây là có chuyện muốn nói... anh có thể cho Tri Thanh hạnh phúc không."
Trạm Kình nhìn lại, thu lại ánh mắt bức người, "Làm gì mới cho là hạnh phúc?"
Nói tới chuyện này thì cô lại không sợ Trạm Kình nữa, "Chính là anh có thể chiều chuộng, bảo vệ và yêu cậu ấy không? Dù có chuyện gì xảy tới anh vẫn kiên định đứng một bên với cậu ấy, cho dù là cậu ấy có sai, anh vẫn phải bảo vệ cậu ấy, ôm ấp bảo vệ cậu ấy dưới đôi cánh của mình, không để bất kì tổn thương nào, có người khi dễ thì anh giải quyết, nghiền người đó thành tro, cho cậu ấy một bầu trời xanh để được bay lượn, trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế gian này?"
Trạm Kình nhìn Dương Phái Mạn nghiêm túc nói, "Tôi có thể chiều chuộng, bảo vệ, yêu cô ấy, kiên định đứng về phía cô ấy dù cho cô ấy có là người sai, bảo vệ cô ấy dưới đôi cánh của mình, không để ai làm tổn thương, nếu có ai khi dễ sẽ xử lý, nghiền nát họ ra thành tro, tạo cho cô ấy một bầu trời xanh để bay lượn. Nhưng mà, tôi không biết phải làm thế nào mới biến cô ấy thành cô gái hạnh phúc nhất thế gian này."
Đối với những người khác nhau họ sẽ có cách định nghĩa khác về hai từ "hạnh phúc " này, cho nên hắn thực sự không biết phải làm thế nào mới được cho là hạnh phúc nhất thế gian.
Nghe mấy lời thổ lộ này của Trạm Kình làm cô ngạc nhiên, không tin tưởng mở to mắt trừng hắn, "Anh nghiêm túc à? Mấy lời anh nói là nghiêm túc à?" Cô không hề nghĩ tới Trạm Kình sẽ thẳng thắng thổ lộ lòng mình ra như vậy.
"Chuyện này rất khó sao?" Trạm Kình nhướng mày nhìn cô.
"..." Dương Phái Mạn bị nghẹn, không nói được gì. Cái gì khó chứ? Thực lòng mà nói, việc này tính khó thì không khó, nói dễ lại chẳng dễ, chỉ là xem anh có lòng không thôi.
Mấy chuyện này muốn thành thì quan trọng là cần thời gian kiên nhẫn, nhưng một người đàn ông có khả năng kiên nhẫn lại tồn tại quá ít.
Còn nữa, một đời người dài lắm, có thể bảo đảm được chăng? Ai có thể hoàn toàn kiểm soát hoàn toàn được?
Có lẽ giờ phút này anh ta nhiệt tình, đồng ý kiên nhẫn theo đuổi một đời, chỉ là, có thể kiên nhẫn tới cuối cùng hay không lại không còn là chuyện của một mình anh ta nữa
Dương Phái Mạn nhìn sâu vào hắn, cô không nhìn thấu được người đàn ông này, nhưng có thể đảm bảo người đàn ông này không nói dối với phụ nữ, bây giờ hắn thực sự nghiêm túc và nhiệt tình. (cập nhật sớm tại việt nam overnight)
Một lời thổ lộ này có lẽ xuất phát từ đáy lòng của hắn.
Dương Phái Mạn hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt Trạm Kình, "Trạm Kình, anh tốt nhất đừng làm tôi thất vọng, nếu không, tôi sẽ liều mạng kéo anh chết cùng."
Hôm nay, Dương Phái Mạn cùng Trạm Kình trò chuyện thật lâu trong thư phòng, không ai biết họ nói những gì, chỉ biết, vẻ mặt lúc rời đi của Dương Phái Mạn không được tốt lắm, cũng không chào hỏi Diệp Tri Thanh lấy một câu, còn Trạm Kình vẫn ở trong thư phòng một thời gian khá lâu.
Diệp Tri Thanh không biết chuyện Dương Phái Mạn đi tìm Trạm Kình, cô rửa mặt xong đã trở lại hoa viên, cậu bạn nhỏ Trạm Thừa vẫn chờ cô ở đó, thấy cô quay lại liền nói rằng Dương Phái Mạn có việc nên rời đi trước rồi.
Nhóc con Trạm Thừa xưa nay rất hồn nhiên chất phác, cho nên Diệp Tri Thanh hoàn toàn không nghi ngờ nhóc đang nói dối, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu xem như đã biết, rồi tiếp tục chơi với nhóc.
_____♡♡♡_____
Editor: Alissa
Beta - er: Tiểu Nhân