Nghĩ đến trọng sinh, Mạc Tử Hàm ngưng mắt, nhớ tới hệ thống công nghệ cao thần kỳ kia…
Khi trí nhớ trở về, thanh âm máy móc hệ thống vang vọng bên tai, cô tuyệt đối không nghe lầm.
Hệ thống mở ra? Viên cầu trong ý thức kia là cái gì vậy? Viên cầu tách ra hai nửa, lộ ra màn huỳnh quang bên trong, mặt trên đánh dấu đủ loại đồ án, nó đại biểu cho cái gì?
Mạc Tử Hàm nhíu chặt mày, trong đầu nghĩ hình thái viên cầu kia.
Đúng lúc này, trước đôi mắt Mạc Tử Hàm bỗng nhiên chợt lóe lam quang, bắn ra một đạo quang ảnh màu lam, viên cầu vỡ ra hai nửa bày biện ra màn hình lớn lại thoáng hiện trước mắt!
Con ngươi Mạc Tử Hàm đột nhiên co rụt lại, nhìn chằm chằm màn hình ảo trước mắt, ước chừng sững sờ nửa giây mới hồi phục tinh thần lại.
Màn hình xác thực thoáng hiện ở trước mắt, không phải là bên trong ý thức…
Cái này giống như là một chiếc màn hình máy tính, ánh sáng di động sau một lúc lâu, rốt cục dần dần thực thể hóa, mỗi một chữ tích đều có thể nhìn xem rành mạch.
Mặt trên đánh dấu đã chuyển đổi thành tiếng Trung.
“Trình tự mở ra, ngài có thể tùy ý chỉ vào hình, xem xét cụ thể thao tác.”
Thanh âm máy móc lại vang lên, Mạc Tử Hàm đôi mắt nhất ngưng.
Nhóm chế tạo con Chip này chính là chết trong tay Ưng Vương.
Cô đánh cắp rất nhiều tư liệu về con Chip trong máy tính của nước M, chỉ là còn chưa kịp tiến hành nghiên cứu đã bỏ mạng nơi đất khách.
Mạc Tử Hàm chỉ biết là, loại chip này chế tạo từ một tinh thạch hiếm thấy từ không gian khác, như một thư viện của thế giới, dung lượng to lớn hiếm thấy. Trong đó còn mang rất nhiều công năng bí ẩn.
Mà thí nghiệm chip vừa mới chế tạo thành công, đã bị nhân viên bên trong tiết lộ cơ mật, khiến cho quốc tế kịch liệt tranh đoạt.
Buồn cười nhất là, nhiều người như vậy đến tranh đoạt con chip, nhưng không ai biết con chip này rốt cuộc có tác dụng gì.
Ưng Vương cướp được con chip đầu tiên, cướp hết toàn bộ tư liệu sau đó tiêu hủy, giết chết người chế tạo. Cho nên trên thế giới này, có tư liệu về con chip này, chỉ có một mình Ưng Vương.
Ưng Vương chết đi, bí mật đó cũng biến mất khỏi thế giới này.
Mạc Tử Hàm nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chằm màn hình lớn trước mắt, chậm rãi vươn tay chỉ, chỉ gõ ‘Hệ thống giới thiệu vắn tắt.’
Tuy rằng không có xúc cảm gì, nhưng địa phương ngón tay chỉ gõ tới sẽ sáng ngời, sau đó ánh sáng màn hình lớn chớp động, chậm rãi biến hóa thành một trang hoàn toàn mới.
“Đây là hệ thống phụ trợ binh sĩ đơn độc tác chiến đầu tiên trên thế giới, đặc điểm chủ yếu này có thể phục chế DNA các loại sinh vật, tiến hành sắp hàng bắt chước, làm kí chủ ở thời gian nhất định được tăng cường, bắt chước một bộ phận năng lực.” Trang trước mặt chỉ biểu hiện một hàng nội dung như vậy.
Mạc Tử Hàm chậm rãi nhăn mày, thì thào nhắc tới, “Phục chế DNA? Tiến hành bắt chước? Ở trong khoảng thời gian ngắn bắt chước bộ phận năng lực?”
Nghĩ tới mấy trăm mô hình động vật trên màn hình chính, Mạc Tử Hàm tựa hồ đã hiểu một chút.
Nàng gõ ‘Phản hồi’ ở điểm trang mặt lại lui về trang chủ.
“Hệ thống nhắc nhở, lấy DNA sinh vật mô hình ra, căn cứ từ trường năng lượng thân thể của ngài bao nhiêu mà định, trạng huống thân thể ngài trước mắt, chỉ có thể thắp sáng biểu tượng hàng thứ nhất.”
Trên trang chủ, hình thái các loại động vật ở trong mấy trăm ô vuông, xếp thành ba hàng thẳng sáng, toàn bộ con lại màu tối, chỉ có ba ô biểu tượng ở hàng dưới cùng là có màu sáng.
Mạc Tử Hàm chú ý tới, hình cột thẳng ở bên cạnh có một cái hình trụ giống cái nhiệt kế, bên trong có tia chất lỏng màu đỏ nhạt, tia chất lỏng này không cố định, cẩn thận quan sát thấy có dao động lên xuống, chỉ là không lớn thôi.
Giờ phút này, tia chất lỏng màu đỏ này trùng hợp đối ứng với ba ô biểu tượng cuối cùng.
Mạc Tử Hàm nhất thời hiểu được ý nghĩa trong đó.
Bên trái đối ứng chất lỏng màu đỏ, chính là cái gọi là năng lượng từ trường, giờ phút này tự thân năng lượng rất thấp, cho nên tơ hồng chỉ có thể đối ứng đến ba biểu tượng dưới cùng, nói cách khác, chính mình trước mắt có thể thắp sáng chỉ ba cái biểu tượng dưới cùng này.
Nhìn kỹ lại, ô thứ nhất là heo, ô thứ hai là cá, ô thứ ba là chó.
Mạc Tử Hàm nhất thời tối sầm, chẳng lẽ muốn lấy dna sinh vật này ra, tiến hành bắt chước? Mấy thứ này có thể tăng cường tự thân cái gì?
Từ biểu tượng đó nhìn lên trên, phát hiện càng lên cao động vật càng là những giống hiếm thấy.
Mạc Tử Hàm cau mày, giơ tay chỉ vào biểu tượng ‘Heo’, bên tai nhất thời vang lên tiếng cảnh cáo: “Thực xin lỗi, khuyết thiếu bản thể sinh vật, không thể lấy dna hữu hiệu ra, không thể tiến hành hiệu quả sắp xếp.”
Nàng có chút nghi hoặc, màn ảnh này sờ giống như máy bình thường, những điểm màu tối không thể gõ, chỉ có biểu tượng ‘Heo’ này mới có màu sáng, lại nêu lên nàng khuyết thiếu bản thể, không thể lấy ra DNA, chẳng lẽ phải bắt một con heo tới mới có thể lấy ra DNA?
Cảm thấy mệt mỏi, Mạc Tử Hàm nhắm mắt lại, lại trợn mắt, ánh sáng trước mắt cũng đã biến mất không thấy.
Trong lòng có chút không cam lòng, Mạc Tử Hàm đứng dậy ra khỏi phòng.
Đi vào phòng khách, Mạc Tử Hàm đi đến trước bình cá, tay mắt lanh lẹ bắt lấy một con cá vàng, trong đầu tưởng tượng thấy viên cầu.
Nháy mắt, trong mắt lại lần nữa có ánh sáng màu lam lóe lên, trước mắt hiện lên màn ảnh màu lam, chỉ là màn ảnh màu lam này hư ảo hơn lần trước rất nhiều.
Mạc Tử Hàm cầm cá vàng trong tay, chỉ lên biểu tượng con cá trên màn hình.
Ngay sau đó, Mạc Tử Hàm chỉ cảm thấy màn hình màu lam nháy mắt vây quanh toàn thân, trong màn hình một chuỗi xuyến chỉ lệnh rất nhanh chớp động nảy sinh cái mới, thân thể một trận suy yếu.
“Đang lấy ra toàn bộ dna.”
“Phân tích.”
“Tách rời danh sách dna hữu hiệu.”
“Phục chế.”
“Bắt chước.”
“Lấy ra chấm dứt.”
“Bắt chước chấm dứt.”
“Đang sửa chữa dna kí chủ.”
( trong mơ hồ)
“Sửa chữa xong.”
Ánh sáng dần dần tán đi, cảm giác chân thật lại trở về bản thân, Mạc Tử Hàm lấy tay sờ hai má, chỗ hai má tựa hồ có loại cảm giác thông khí.
Con cá trong tay còn đang tiếp tục giãy dụa, Mạc Tử Hàm đi thả nó vào trong bể nước, sau đó bước nhanh tới trước gương trong nhà tắm.
Chiếu gương vừa thấy bản thân không hề có khác thường gì, cô cau mày, lập tức nheo mắt lại xả đầy nước vào trong chậu nước, sau đó cúi đầu vào trong chậu nước!
Cô vẫn chưa nín thở, lại có thể tự do hô hấp!
Một phút, hai phút…
“Bởi vì năng lượng ngài yếu kém, thời gian bắt chước không thể vượt qua giây.”
Mạc Tử Hàm đột nhiên từ trong nước ngẩng đầu lên, trừng lớn đôi mắt, chậm rãi cầm lấy khăn mặt chà lau trên mặt, trong lòng dâng lên một trận kích động không hiểu.
Rất thần kỳ!
Trở lại phòng, cô hai tay gối sau đầu, nằm ở trên giường nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, trong lòng thật lâu không thể bình phục. Nếu có cơ hội, cô rất muốn đi tới nơi để tư liệu về cái này, lấy tư liệu đi cẩn thận nghiên cứu.
Cô đoán, nếu tên là hệ thống binh sĩ đơn độc tác chiến, như vậy có lẽ công năng của nó không chỉ là bắt chước DNA giống khác.
Mà lấy dna ra bắt chước, xem ra chỉ là một trong những đặc điểm trong đó thôi.
Chỉ là hiện tại xem ra, cô còn không đủ để mở hệ thống ra hoàn toàn, trải qua làm thử vừa rồi, lần thứ hai mở ra đã không còn thực thể hóa rõ ràng như lần đầu tiên, phỏng chừng là có liên quan tới năng lượng từ trường của thân thể gì đó.
Mạc Tử Hàm híp mắt, nghĩ không biết năng lượng kia bổ sung như thế nào?
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau cụ bà dậy sớm đến phòng xem cô, thấy Mạc Tử Hàm đang ngồi ở trước bàn cúi đầu trầm tư, khuôn mặt lạnh lẽo căng cứng.
Cụ bà đi tới phía trước ngồi ở bên cạnh cô, giơ tay lên sờ trán của cô.
“Không phát sốt, có phải tối qua không ngủ ngon không? Sắc mặt kém quá.” Bà lão chậm rãi mở miện nói, quan sát biểu tình Mạc Tử Hàm. Từ tối hôm qua trở về, bà cảm thấy được Mạc Tử Hàm có biến hóa.
Mạc Tử Hàm ngẩng đầu lên, trên gương mặt lạnh như băng nở nụ cười mệt mỏi, “Bà nội, cháu không sao.”
Thì ra bà cụ dậy sớm đi vào phòng cô là lo lắng cô hôm qua gặp mưa phát sốt.
Vốn tưởng rằng lòng mình đã rất khó lại tiếp nhận người khác, không ngờ bà cụ này lại dễ dàng hóa giải tơ lạnh như băng kia trong lòng cô.
“Bà đi hâm nóng cái bánh bao, ăn xong rồi hãy đi.” Cụ bà gật gật đầu đi ra cửa.
Mạc Tử Hàm cũng mỉm cười, đứng lên định đi theo, nhưng hai chân mềm nhũn ngã ở trên giường.
Cô cau mày, nâng tay xốc áo lên nhìn miệng vết thương phía bả vai. Miệng vết thương này tựa hồ đã khép lại sau khi hệ thống mở ra hôm qua, chỉ là cô không nhìn thấy hệ thống có đánh dấu tự chữa thương, có lẽ là khi mở ra mới có công năng chữa trị thân thể kí chủ?
Mà đêm qua vốn bị thương, sức cạn kiệt, lại khởi động hệ thống làm cho năng lượng từ trường thân thể yếu bớt, cộng thêm một đêm không ngủ, thân thể nhỏ ốm của Mạc Tử Hàm này đúng là không tiêu hóa nổi.
Cô đi vào phòng bếp tự rót cho mình một cốc nước ấm, lại ăn một cái bánh bao nóng hầm hập, thế này mới cảm thấy thể lực khôi phục một chút.
Lúc này mới năm giờ sáng, Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh chưa rời giường, Mạc Tử Hàm lại kiên trì đi thể dục như trước, thay quần áo xong thì chạy chậm ra ngoài.
Rèn luyện một vòng về nhà tắm rửa, Mạc Tử Hàm mới đeo túi sách tới trường học.
Ngồi xe giao thông công cộng, dọc theo đường đi, Mạc Tử Hàm quan sát thành phố này. Bởi vì trí nhớ trở về, làm lòng của cô cũng đã xảy ra vi diệu biến hóa.
Cô từng chạy khắp thế giới, đánh vỡ đủ loại phòng vệ, chấp hành nhiệm vụ người thường khó có thể tưởng tượng được.
Cô từng thành công ám sát tù trưởng tiền nhiệm liên bang.
Cô từng bảo hộ một thời gian Quốc vương Tây Ban Nha Juan Carlo.
Cô từng dẫn dắt một tổ nhỏ cứu giúp dân chạy nạn chiến tranh ở đảo hoang Đông Nam Á.
Cùng năm, chiến tranh Cô-oét xảy ra cô được trả ba trăm vạn Đô la mời bảo hộ lãnh tụ Bach một tuần.
Cô ở dưới sự đuổi bắt mười năm của FBI phản giết đối phương người.
Cô ở dưới sự vây sát tám năm của tổ chức đặc công Liên Hiệp Quốc phản thành công mười chín lần, làm đối phương thương vong người.
Đây chỉ là mấy nhiệm vụ trong những lần chấp hành nhiều đếm không xuể trong cuộc đời ngắn ngủi của cô.
Nổi danh người hư vô, cô, Ưng Vương làm cho các tổ chức thế giới phải khiếp sợ.
Nhắm mắt lại, khung cảnh ngoài cửa xe giao thông công cộng trôi qua. Hiện tại cô chỉ là một học sinh trung học bình thường, năm nay mười bốn tuổi, sinh hoạt cuộc sống sáng đến trường tối về nhà.
Sinh hoạt ở thành phố nhỏ yên bình, cuộc sống bình lặng như nước. Thật tình cuộc sống như vậy, là kiếp trước cô nằm mơ cũng không thấy.
“Đến điểm dừng đệ tam trung học.” Thanh âm báo điểm dừng đột nhiên vang lên đánh vỡ Mạc Tử Hàm trầm tư.
Cô cầm túi sách đi xuống xe, nhìn đệ tam trung học trước mắt, trong mắt hiện lên một chút phức tạp.
Nếu trọng sinh vào cô gái tên Mạc Tử Hàm này, diện mạo có tới tám phần giống mình, như vậy cô liền coi đây là ‘cơ’, làm lại từ đầu có gì phải ngại?
Huống hồ vô luận trong nước hay ngoài nước, cô đều từng bố trí đường lui cho mình, và cũng có nhân mạch của mình.
“Tử Hàm!” Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc.
Mạc Tử Hàm quay đầu lại, thấy Tần Tiểu Du đang từ một chiếc xe hơi màu đen chạy tới chỗ cô
Đi vào phụ cận, Tần Tiểu Du mới thở hổn hển đứng vững, ôm cổ Mạc Tử Hàm nói, “Sao hai ngày nay không thấy bạn tới thăm mình vậy? Mình nhớ cậu chết mất”
Mạc Tử Hàm nhếch môi cười, “Hai ngày nay nhà mình có chút việc, vội vàng tìm phòng chuyển nhà, là mình sơ sót.”
Tần Tiểu Du cười khanh khách, “Đùa bạn thôi, mình còn muốn cảm ơn bạn đây này, nếu không có bạn, mình…” Nói đến đây Tần Tiểu Du cắn môi.
Lập tức, cô giữ chặt Mạc Tử Hàm lại nói, “Đi theo mình đi, ba mình cũng muốn cảm ơn bạn!”
Mạc Tử Hàm bị cô lôi kéo đi tới chiếc xe hơi màu đen, lúc này người trung niên trong xe cũng đi ra, nhìn thấy Mạc Tử Hàm đi vội lên cười nói, “Bạn học Mạc! Chú nợ cháu hai lần ân tình rồi! Nếu có thời gian nhất định phải tới nhà chú chơi!”
“Ba, ba gọi Tử Hàm là được rồi!” Tần Tiểu Du oán trách nói, bạn học Mạc bạn học Mạc mới kì cục làm sao.
“Ha ha ha! Được! Tử Hàm, chúng ta tướng thỉnh không bằng ngẫu ngộ, hôm nay tan học chú làm chủ, cháu đừng từ chối đấy! Nể mặt chú được không?” Tần Vạn Siêu nói chuyện rất khách khí, rất dễ dàng tạo ấn tượng tốt cho người khác. Ông cũng thấy tò mò về Mạc Tử Hàm, bởi vì trùng hợp ông là một trong số mấy người biết chi tiết án bắt cóc kia.
Hơn nữa trước kia Mạc Tử Hàm đã giúp ông một lần tránh khỏi bị lừa vụ rượu giả, có thể nói Mạc Tử Hàm trong một tháng giúp ông hai lần, cho nên lần này ông mời xác thực rất thành ý.
Mạc Tử Hàm rũ mi cười, vốn định khéo léo từ chối, đã thấy Tần Tiểu Du kéo tay Mạc Tử Hàm cười nói, “Quyết định như vậy nhé, buổi tối tan học ba tới đón con với Tử Hàm.”
Tần Vạn Siêu nghe vậy gật đầu, “Được rồi! Buổi tối tan học ba tới đón các con, mau vào đi, đừng đến muộn.”
Dứt lời xoay người tiến vào xe, từ đầu đến cuối Mạc Tử Hàm chưa nói một từ nào, ngay cả chuyện ăn cơm cũng là hai cha con tự quyết định.
Cô bất đắc dĩ cười, mặc kệ Tần Tiểu Du kéo đi vào đệ tam trung học, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Mộng Dao cùng bạn đi ra ngoài cổng.
(Còn nữa….)