Trên bầu trời mây đen tụ tập, mưa lạnh như băng rơi từng giọt trên mái hiên, trên mặt đất, và trên người đám sát thủ đang giằng co ở bên ngoài.
Mạc Tử Hàm chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng dị thường, trái tim đau đớn dần dần biến mất, ý thức của cô cũng dần dần rút ra trong cơ thể, mỗi chỗ trên cơ thể, dưới tình huống cô hoàn toàn không biết đang lặng yên thay đổi.
Một tiếng vang nhỏ ‘tích’ một cái, thanh âm máy móc vang vọng ở bên tai Mạc Tử Hàm…
“Hệ thống trình tự mở ra, đang chữa trị bản thể kí chủ.”
“Hệ thống trình tự mở ra, đang mở ra trí nhớ kí chủ.”
Đầu óc co rút đau đớn, đoạn ngắn trí nhớ như bão táp, phô thiên cái địa dũng mãnh tràn vào ý thức, Mạc Tử Hàm chau mày, cả người sợ run không thôi, sắc mặt tái nhợt dọa người.
Chỉ là miệng vết thương trên vai kia đang chậm rãi ngừng đổ máu, một viên đạn đang bất tri bất giác bị đẩy ra.
Dần dần mày cô không hề nhăn nữa, đoạn ngắn trí nhớ trong đầu cũng chậm chậm biến mất không thấy.
Ý thức dần dần trở về, trước mắt một mảnh tối đen.
Trong bóng tối một hình cầu viền vàng chậm rãi nở rộ hào quang, giữa hình cầu xuất hiện một vết rách, phân hình cầu thành hai nửa.
Trên hai nửa đó tự nở ra hình cánh chim như nhau, mặt phẳng hai nửa sau khi vỡ phát ra ánh sáng như màn hình máy tính.
Trên hai mặt đó đang vận hành, ý thức Mạc Tử Hàm có thể thấy rõ ràng trên màn hình phát ra chỉ lệnh.
Cuối cùng ánh sáng màn hình bùng phát, tối đen trước mắt bị ánh sáng màu lam bóng loáng chiếu lên, mặt trên hiển thị các thức đồ án, hàng thứ nhất sắp xếp toàn là đồ án động vật, có mấy trăm loại, phía dưới hiện đánh dấu tiếng anh lấy ra DNA.
“Căn cứ phân tích biểu hiện thân thể kí chủ, trước mắt chỉ có thể mở ra hình thức giản dị bắt chước DNA.”
“Căn cứ phân tích biểu hiện thân thể kí chủ, chỉ có thể trình tự tự động chuyển hồi đánh dấu tiếng Trung.”
Thanh âm máy móc lại vang lên, Mạc Tử Hàm vừa nhìn thấy phía trên màn hình này giải thích đánh dấu tự động chuyển hóa từ chữ tiếng anh, nàng còn chưa kịp nhìn kĩ, màn hình bỗng dưng biến mất không thấy, ý thức cũng theo đó tối sầm lại.
Trên mặt đất, cô gái lẳng lặng nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt dọa người. Ngoài cửa tiếng súng vang trời, Bạch Tử Dụ đổi băng đạn mới, con ngươi sắc lạnh nâng cánh tay bắn trả.
Cô gái nằm trên mặt đất bỗng nhiên mở đôi mắt, trong con ngươi là một mảnh lãnh liệt.
Cô chậm rãi nhíu mi, tiêu hóa một ít trí nhớ làm cô cảm thấy kỳ quái. Hai loại trí nhớ có chút tương trùng, tựa hồ có thể hoàn mỹ dung hợp.
Cô là Ưng Vương, trí nhớ của cô đã trở lại đương nhiên không cần tiêu hóa. Cô muốn tiêu hóa là trí nhớ sau đêm mưa ở rừng rậm Dubai, cô biến thành cô gái gọi Mạc Tử Hàm từ khi sinh ra.
Tướng mạo cô bé này cơ hồ giống y đúc tướng mạo của cô hồi còn nhỏ.
Điều này làm cho cô rất ngạc nhiên, thậm chí có chút khó có thể nhận được.
“Cô tỉnh rồi?” Bạch Tử Dụ nheo đôi mắt lại nhìn về phía Mạc Tử Hàm, cô gái này vừa rồi tựa hồ đã không sống được, bây giờ lại bình thường giống như không có chuyện gì.
Làm hắn ngạc nhiên nhất chính là, giờ phút này hơi thở quanh thân Mạc Tử Hàm thay đổi rất lớn, giống như biến thành một người khác.
Nếu nói cô gái này vốn đã có trấn định thong dong vượt xa độ tuổi đó, như vậy hiện tại, trong khoảnh khắc cô lộ ra hơi thở giống như hùng ưng chi vương sống ở trên cổ thụ che trời, mặc dù thu móng vuốt nhưng không giấu được sắc nhọn.
Hơn nữa trong ánh mắt của cô bình tĩnh lại hết sức ngưng trọng, như là đang tập trung tinh lực tự hỏi mình một vấn đề, không hề coi trọng tiếng súng vang vọng ở bên ngoài và nguy hiểm trước mắt.
Mạc Tử Hàm nâng mắt nhìn về phía hắn, nhíu mày nói, “Bạch Tử Dụ?”
Bạch Tử Dụ nhíu mày nhìn về phía nàng, “Làm sao vậy?”
Mạc Tử Hàm chăm chú nhìn hắn smột lúc lâu, cuối cùng cúi đầu.
Vậy mà là Bạch Tử Dụ!
Thật không ngờ hai người bọn họ sẽ cùng xuất hiện ở Lan Thành nho nhỏ này, vị thái tử gia hắc đạo Đông Nam Á này, là một trong những đối thủ lúc tranh đoạt hệ thống.
Bạch Tử Dụ không phải là một nhân vật đơn giản! Đừng nhìn hắn tuổi còn trẻ, ở Đông Nam Á thanh danh rất hiển hách.
Giờ phút này Bạch Tử Dụ nhăn mặt nhăn mày, trong súng chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng, bên ngoài còn bốn người, mà trong tay họ đều có súng.
Theo lý thuyết thủ hạ của hắn nên đến rồi, nhưng rất lâu không thấy bóng dáng đâu.
“Một lũ vô dụng.” Bạch Tử Dụ lạnh lùng mắng ra tiếng, chuẩn bị nâng súng bắn ra viên đạn cuối cùng này.
“Còn một viên đạn cuối cùng, anh định làm gì?”. Mạc Tử Hàm Khoanh chân ngồi dưới đất bỗng nhiên nói chuyện, thanh âm của cô vẫn thoáng trầm thấp mang theo chút từ tính như cũ, nhưng ngữ điệu lại biến hóa rất lớn, mang theo hương vị lười biếng.
Bạch Tử Dụ kinh ngạc nhìn cô, làm sao cô ấy biết trong tay mình chỉ còn lại một viên đạn cuối cùng?
“Thần sắc, biểu tình, động tác của anh.” Tựa hồ Mạc Tử Hàm có thể đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, khóe môi nhếch lên nụ cười nghiền ngẫm.
Ánh mắt Bạch Tử Dụ ngưng lại, trong mắt hiện lên thần sắc hứng thú, trong mắt hoa đào lạnh như băng nhiễm ba phần ý cười, có vẻ mười phần mị ý.
Hắn mở miệng hỏi, “Đúng là chỉ còn một viên đạn cuối cùng, cô tính làm thế nào?”
Mạc Tử Hàm chậm rãi đứng dậy, tư thái thong dong vỗ vỗ tro bụi bùn đất trên bộ thể dục, cô lấy từ trong lòng ra một túi nhỏ trong suốt, rõ ràng bên trong chứa một viên đạn.
“H, loại dùng được.” Mạc Tử Hàm vươn hai ngón tay kẹp viên đạn ra, nhíu mày nói, “Như vậy chúng ta còn hai viên đạn.”
Bạch Tử Dụ kinh ngạc nhìn thoáng cô lập tức cười lắc đầu, “Sau đó thì sao? Hai viên đạn, chỉ có thể lấy… hai cái mạng.”
Mạc Tử Hàm tiếp nhận súng lục trong tay hắn, ước lượng sức nặng trong tay, thuần thục mở ra nắp đạn, súng lục linh hoạt chuyển động trên bàn tay, nâng cánh tay lên làm động tác bắn thử.
Trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và hứng thú của Bạch Tử Dụ, cô ghé mắt nhìn về phía hắn nói, “Nhớ kỹ, hôm nay nếu tôi dùng hai viên đạn này giết bốn người bọn họ, anh nợ tôi một mạng.”
Không đợi Bạch Tử Dụ nói gì, Mạc Tử Hàm đã quay người từ phía sau khe hở nhà đổ nát chui ra ngoài, Bạch Tử Dụ sửng sốt, không hiểu cô đi từ phía sau ra làm gì?
Hắn vừa rồi đã quan sát, mặt sau là một mảng đất trống, nếu bọn họ chạy trốn từ phía sau này, không có công sự che chắn, đây là lựa chọn bất lợi nhất.
Nhưng hiện tại Mạc Tử Hàm từ phía sau đi ra ngoài, hắn không nghĩ ra được cô muốn làm gì.
Bước nhanh đuổi kịp bước chân Mạc Tử Hàm, Bạch Tử Dụ đi vào hậu viện, thấy Mạc Tử Hàm đã tay chân lanh lẹ trèo lên mái hiên, nhanh nhẹn giống như một báo săn.
Bạch Tử Dụ cũng trèo lên nóc nhà theo, thấy Mạc Tử Hàm đã che dấu hơi thở, ghé vào nóc phòng lạnh giá, mặc mưa rơi đổ xuống hai má, cả người vẫn không nhúc nhích.
Bạch Tử Dụ ghé vào bên cạnh người cô, nghiêng đầu, có thể thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn đang chuyên chú.
“Không có súng ngắm, cũng may tầm bắn đủ.” Mạc Tử Hàm chăm chú nhìn phía trước, thản nhiên mở miệng nói.
Vừa dứt lời cô đã hai tay lập tức vịn súng, hai mắt nhắm, bóp cò!
Viên đạn sưu một tiếng cắt qua bầu trời đêm, gắt gao đóng vào đầu một gã đàn ông, trực tiếp xuyên qua, bắn vào đầu một gã đàn ông phía sau!
Đối phương một lúc chết hai người, hai người còn lại luống cuống tay chân, Mạc Tử Hàm đã lăn một vòng trên nóc nhà, thay đổi góc độ lại bóp cò!
Phịch một tiếng vang nhỏ, viên đạn lại đi ngang qua đầu hai người, bắn vào rồi xuyên qua từ góc độ mềm mại nhất trên đầu một người chiếu vào đầu một người khác, là đơn giản như vậy, chuẩn xác như vậy.
Bạch Tử Dụ đã khiếp sợ không hiểu, hắn là người thường xuyên dùng súng, đương nhiên hiểu được Mạc Tử Hàm mới làm tất cả vừa rồi tinh chuẩn, kỹ xảo thuần thục thế nào mới có thể làm được!
Đó không phải tay súng bình thường có thể làm được! Dưới tình huống bình thường, bình thường súng bắn vào đầu sẽ ngưng lại, trong khoảng cách đó, nếu là hắn nổ súng, viên đạn tất nhiên là không thể bắn ra khỏi đầu người đó, càng miễn bàn lưu loát bắn vào đầu một người khác như thế!
Đó cần không chỉ là thương pháp chuẩn xác, càng cần tính toán tinh vi, cùng với cực kì hiểu rõ thân thể, thiếu một điều cũng không được.
Cho nên nói giết địch như vậy, thật sự rất khó thực hiện.
Mạc Tử Hàm có thể ở trong ngắn ngủn mấy giây hoàn thành hai lần bắn liên tiếp thành công, tất cả đó không phải là ngẫu nhiên! Nếu để Bạch Tử Dụ đánh giá, có thể làm như thế, cho dù có gọi cô là thần súng cũng không đủ.
Hắn thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm Mạc Tử Hàm, rất khó tưởng tượng, ở một thành phố nhỏ xa xôi, một cô bé mới hơn mười tuổi, thế nhưng có loại thần thông này?
Nếu nói lúc trước cứu người là Mạc Tử Hàm, Bạch Tử Dụ chỉ cảm thấy thú vị, như vậy giờ phút này tận mắt nhìn thấy, hắn không thể không cảm thấy khiếp sợ vạn phần.
Mạc Tử Hàm thu hồi súng lục, rất nhanh từ nóc nhà nhảy xuống, động tác sạch sẽ lưu loát, chút không ướt át bẩn thỉu.
Bạch Tử Dụ cũng nhảy xuống theo, đã thấy Mạc Tử Hàm không quay đầu lại bước nhanh rời đi.
“Nhớ kỹ, anh nợ tôi một cái mạng.” Giọng nói Mạc Tử Hàm xa xa truyền lại, Bạch Tử Dụ vẫn đứng im tại chỗ không đuổi theo.
Nhìn bóng dáng nhỏ gầy của cô biến mất trong mưa đêm, Bạch Tử Dụ chậm rãi nheo đôi mắt, trong mắt thần sắc phức tạp khó hiểu, tựa hồ có rất nhiều điều không nghĩ ra, xem không rõ.
Về tới nhà, Mạc Tử Hàm mở cửa phòng ra, đi vào trong phòng, ở trước cửa phòng Mạc Quân Bảo và Vương Phượng Anh lắng nghe một lát, biết hai người đã ngủ liền xoay người trở lại phòng mình.
Còn chưa vào cửa, cửa phòng đối diện mở ra, cụ bà mặc bộ áo ngủ đơn giản đứng ở cửa, thấy Mạc Tử Hàm bị mưa xối khắp người, không nói nhiều chỉ hỏi, “Trở về đấy à?”
Mạc Tử Hàm sửng sốt, trên gương mặt lạnh như băng chậm rãi tươi cười.
Cụ bà đi theo Mạc Tử Hàm vào phòng, lấy áo ngủ ra cho cô, “Đi tắm nước ấm trước đã, bà nấu cho cháu bát canh gừng, kẻo ngày mai bị bệnh.”
Nói xong bước vào phòng bếp.
Mạc Tử Hàm trong lòng ấm áp, kiếp trước cô chưa bao giờ cảm nhận được thân tình, mà này bà cụ này sớm biết cô không phải là Mạc Tử Hàm, lại đối xử tốt như vậy, làm sắc mặt cô có chút phức tạp.
Tắm rửa xong, Mạc Tử Hàm ngồi trên bàn ăn, bưng canh gừng bà cụ nấu uống một hơi cạn sạch, trong mắt rất nhiều ý cười.
Cụ bà chậm rãi đứng dậy, cười chuẩn bị thu bát, Mạc Tử Hàm đã bưng bát không trước một bước đi vào phòng bếp, vừa nói, “Bà đi nghỉ ngơi đi, để cháu làm.”
Bà cụ mỉm cười, chậm rãi gật gật đầu xoay người trở về phòng.
Trong phòng bếp đèn sáng, nước lạnh cọ rửa bát mỳ từ tay cô chậm rãi trượt xuống, đôi mắt Mạc Tử Hàm dần dần trở nên bình tĩnh, tựa hồ lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Rửa bát xong trở lại phòng, Mạc Tử Hàm khoanh chân ngồi ở trên giường.
Khóe môi dần dần xẹt qua một chút cười khổ.
Nhắm mắt lại, một màn trong đêm mưa rừng Dubai không tự giác thoáng hiện ở trong óc, cô vươn tay chỉ, sờ vào chỗ hậu tâm của mình, nơi đó bị vốn nên là người thân cận nhất đâm một dao, hại cô chết thảm.
Thật sự trên thế giới này còn cái gì có thể làm cô trả giá tín nhiệm nữa?
Cô trăm cay nghìn đắng mới tìm được cha của mình, lại bị lợi dụng, mà người mẹ lại là đồng lõa.
Mạc gia là gia tộc khổng lồ chiếm cứ hải ngoại, tộc nhân vô số, thế lực che trời, nếu muốn báo thù, dữ dội gian nan?
“Mạc Nghiêm Sinh, tôi sẽ cho ông trả giá thật lớn.” Mạc Tử Hàm từ từ nhắm hai mắt, khóe môi cong lên một góc lạnh ngắt.
Cô nhảy xuống đất đi tới trước gương, đứng trước gương nhìn mình.
Bàn tay lớn khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to, gầy trơ xương như que củi, nhìn kỹ đã có tướng mạo thanh lệ. Rất giống mình khi còn bé.
Nó và cô giống nhau, còn cùng là họ Mạc đấy.
Cô cảm tạ trong khoảng thời gian này trí nhớ bị phong bế, cho cô một thời gian vô ưu vô lự, cuộc sống tự tại thoải mái.
Không có đầu đao liếm máu, không có bên cạnh tử vong, càng không có đầy ngập cừu hận.
Nhưng cô càng vui với chân chính tỉnh lại.
Mạc Tử Hàm khẽ nhếch cằm, khóe miệng xẹt qua nụ cười tàn khốc lạnh như băng.
Nhìn phía ngoài cửa sổ, hạt mưa tí tách nện vào bệ cửa sổ, đây là một thành phố nhỏ yên tĩnh an bình, sẽ không bao giờ có trong cuộc sống của cô trước đây, đủ để cô che dấu, đủ để cô trưởng thành.
Cho dù có ở thành phố nhỏ này lật trời, cũng tuyệt đối không dẫn tới những người sinh hoạt ở đỉnh quốc tế, đỉnh phong vân chú ý tới.
Cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ bé của mình, đúng là còn kém xa lắm.
Cô muốn báo thù, muốn những người đó trả giá thật lớn, chân chính, trả giá tàn khốc thật lớn.
Cho bọn họ cũng hưởng quá trình tử vong.
Chỉ là không biết, bọn họ có vận may như mình hay không…
(Còn nữa….)