Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

quyển 1 chương 36: vận chuyển hành khách

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhắc tới Hoàng Bột Nam, đích thật là nhân vật lớn.

Mười mấy năm trước đây, đường dây vận chuyển huyện Thanh Dương còn chưa hoàn toàn khởi động, Hoàng Bột Nam này dựa vào chính mình mua một chiếc xe con second hand, mỗi ngày chờ ở trước nhà ga đón khách đưa đường dài kiếm tiền, đón khách này đương nhiên không thể chỉ là một người, mà là nhiều khách.

Tỷ như đi các huyện bên cạnh, thu phí một người hai mươi nguyên, một chiếc xe chứa được bốn vị khách chính là tám mươi, trừ đi hai mươi đồng tiền xăng dầu, một chuyến này hắn có thể kiếm được tới sáu mươi nguyên.

Khi đó bên cạnh nhà ga Lan Thành chỉ có mấy chiếc xe buýt vừa hỏng vừa cũ. Cùng giá như thế, so với việc ngồi xe buýt cũ, hiển nhiên mọi người muốn ngồi xe hơi rồi, chẳng những nhanh lại còn thoải mái.

Cứ như vậy, Hoàng Bột Nam rất nhanh kiếm được khoản tiền lớn, mua chiếc xe con thứ hai, hơn nữa tìm thân thích phụ trách lái xe, mỗi ngày người chở được lại nhiều hơn. Cứ như vậy tiền lại vào thêm khoản lớn.

Thời gian lâu, đoàn xe Hoàng Bột Nam dần dần lớn mạnh, ở trước nhà ga nghiễm nhiên trở thành một thế lực không thể coi khinh, làm tốt quan hệ với cảnh sát giao thông, cảnh sát, giám sát và cách ngành liên quan khác, theo hắn càng làm càng lớn, uy vọng cũng càng ngày càng cao, ăn cơm uống rượu cùng vị cục trưởng nào đó đã thành cơm thường.

Tiếp sau đó Hoàng Bột Nam lại mua mấy chiếc xe khách điều hòa, cái này lại kiếm tiền nhanh hơn nữa.

Phát triển đến nay, Hoàng Bột Nam đã lũng đoạn toàn bộ đường dây vận chuyển hành khách, mua đất sau nhà ga, làm nhà xe khách vận chuyển hành khách tuyến đường dài, bên trong đó rất nhiều các loại xe buýt sạch sẽ thoải mái, đều là sản nghiệp của hắn.

Giống như nhà ga, đến cửa sổ mua phiếu, kiểm phiếu, nghe quảng bá xếp hàng lên xe, mỗi chiếc xe buýt đều dán áp phích lớn — thương hiệu, rất chính quy.

Đây là lịch sử làm giàu của Hoàng Bột Nam, không ai ngờ được chạy khách đường dài có thể mang đến ích lợi thật lớn, hắn lại nghĩ tới được, trở thành người mở đường Lan Thành, cho nên hắn làm giàu.

Chẳng những làm giàu, còn có nhân mạch, có uy vọng, cũng có bó lớn tiền mặt.

Làm ông chủ tổng trạm ô tô vận chuyển hành khách đường dài duy nhất Lan Thành, hắn thật là một người trâu.

Mạc Tử Hàm nghe xong nhíu mày, hắn làm như vậy, trong ngắn hạn giao nộp thuế sẽ làm chính phủ nhìn đến hiệu quả và lợi ích, sẽ duy trì hắn. Nhưng thời gian lâu dài tương đương với cướp việc làm ăn ở nhà ga.

Mối làm ăn vận chuyển hành khách khổng lồ như vậy, không phải của nhà nước mà là tư nhân đấy, thật sự có chuyện tốt như vậy sao?

Lập tức cô cười tự giễu, mình nghĩ nhiều quá rồi thì phải.

“Mày đấy là biểu tình gì vậy hả? Đừng có xem thường chạy vận chuyển hành khách, người ta năm đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng làm lên, lúc làm ăn chạy xe hơi lôi kéo được một đám anh em vào sinh ra tử cho hắn. Năm đó đây là khối thịt béo, nhiều người muốn cướp mối làm ăn này, nháo ra mất không ít mạng người đấy!” Mạc Quân Bảo thấy cô một bộ không yên lòng, trừng mắt nói.

Mạc Tử Hàm co kéo khóe môi, tựa hồ mỉm cười nói, “Phải không, xác thực rất lợi hại.”

Vương Phượng Anh đẩy ông một phen, “Được rồi, anh nói với con chuyện này làm gì? Tử Hàm à, về phòng nghỉ ngơi cho tốt đi, rảnh thì đọc sách, ngày mai vừa vặn cuối tuần, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”

Nói xong bà đi thu dọn đồ đạc, “Tôi đi làm đây, Quân Bảo anh không có việc gì thì đừng ra ngoài, ở nhà trông coi một chút.”

Hai ngay này bên cưỡng chế lại đến, Vương Phượng Anh mỗi ngày phải tăng ca, đành phải bảo Mạc Quân Bảo ở nhà nhìn.

Mạc Quân Bảo không kiên nhẫn khoát tay áo, “Lèo nhèo cái gì, không phải lão Tam đã nói rồi à, việc này anh ta giải quyết giúp.”

“Giáp mặt anh Ba sau lưng lão Tam! Anh Ba nói buổi chiều khả năng có người đến bàn bạc, anh ở nhà trông đi.” Vương Phượng Anh dặn một câu bước đi ra cửa.

Mạc Quân Bảo nghe vậy ánh mắt tỏa sáng, đúng vậy, rốt cục buổi chiều cũng đàm phán, đối phương nhất định khai cái giá.

Mạc Tử Hàm không để ý tới ông, lập tức đi vào trong phòng. Lão thái thái đang ngồi trên giường trong phòng cô, vừa rồi Mạc Quân Nghĩa đến đây bà không đi ra ngoài, vẫn ngồi ở chỗ này chờ Mạc Tử Hàm.

“Bệnh tim?” Mạc Tử Hàm vừa vào phòng thì bà cụ mở miệng hỏi. Hiển nhiên, lão nhân gia tuy rằng không đi ra ngoài nhưng lại nghe rõ rành mạch chuyện ở bên ngoài.

Mạc Tử Hàm nâng tay sờ ngực mình, thảo nào khi thể dục buổi sáng thường xuyên cảm thấy ngực khó chịu, cô vẫn tưởng là do thân thể suy yếu, không ngờ mình bị bệnh tim.

“Không sao, không phải tiêm không phải uống thuốc, không có gì đáng ngại.” Mạc Tử Hàm mỉm cười lấy sách giáo khoa từ trong túi ra.

Bà cụ thở dài, “Bà cố nội cháu cũng bị bệnh tim, chết sớm, lúc ấy bà đang mang thai bác cả cháu đấy.”

“Chuyện tối hôm qua…” Mạc Tử Hàm rũ mắt, chuyện tối hôm qua, bà cụ ở trong phòng có nhìn thấy không?

Bà cụ nghi hoặc nhìn cô một cái, “Tối hôm qua bà còn chưa kịp đi ra ngoài, các cháu đều đi rồi.”

Lúc này ngoài cửa có người tới, hình như là ban hủy nhà, Mạc Quân Bảo ngang cổ mời người vào trong sân ‘Đàm phán’, những người đó mang theo dây thước và những vật đo trắc diện tích phòng xá, báo giá cho Mạc Quân Bảo ba ngàn năm trăm nguyên, giá này, ở Lan Thành có thể mua cứ xá giá cao rồi.

Nếu không có Mạc Quân Nghĩa, sao có thể được nhiều tiền như vậy, chỉ là sân thôi đối phương cũng trả bảy trăm nguyên, mặt khác còn muốn nhà Mạc Quân Bảo làm hộ gia đình chuyển đi đầu, ấn quy định thưởng cho hai vạn nguyên, cộng thêm mấy thứ linh tinh khác và đồ vật trong phòng không thấy ghi tên, tổng cộng ba mươi vạn.

Lúc này làm Mạc Quân Bảo mừng như điên, thương lượng với đối phương xong, buổi sáng tám giờ ngày mai ban hủy và di dời nhà đến, ông phải kí tên!

Buổi tối Vương Phượng Anh trở về, nghe được tin tức này cũng mừng như điên, “Cái này tốt lắm, mua cái chung cư ba phòng chín mươi mét, ấn ba ngàn một mét chúng ta còn thừa ba vạn đồng làm trang hoàng!”

Mạc Quân Bảo vốn đi theo cười ngây ngô ha ha, nghe vậy dựng thẳng ánh mắt lên, “Có ý gì? Cô còn chuẩn bị dùng tiền này mua phòng ở hả?”

Vương Phượng Anh nói, “Không mua phòng thì làm gì hả?”

Mạc Quân Bảo cả đời chưa từng thấy ba mươi vạn nguyên, tiền này làm cho ông xoay người tiêu hết thì làm sao.

“Mua cái sáu mươi mét thôi, còn lại gởi ngân hàng cho con đi học.” Mạc Quân Bảo khoát tay áo, nói năng có khí phách.

Vương Phượng Anh nhất thời xì một tiếng khinh miệt, tiền này nếu ở trong tay Mạc Quân Bảo, không tới hai tháng là sạch trơn thôi!

“Cứ mua căn ba gian đấy, không thể để mẹ chen chúc với một phòng với chúng ta!” Vương Phượng Anh trừng mắt lên.

“Tôi thấy mẹ trong khoảng thời gian này không phải ở cùng Tử Hàm rất tốt sao, đến lúc đó hai người một phòng.” Mạc Quân Bảo liếc mắt nhìn bà cụ một cái rồi mở miệng nói.

Vương Phượng Anh nhất thời nổi giận, “Há mồm là vì con, làm như vậy không sợ ảnh hưởng tới con học hành à? Không thể cho nó một hoàn cảnh yên tĩnh mà học à!”

“Mẹ ngày thường có nói chuyện đâu, làm sao lại không thanh tĩnh.”

Hai người mỗi người một câu ầm ỹ lên, bà cụ lúc này thản nhiên nói, “Đừng cãi cọ nữa, không cần phải ở phòng ai cả, đến lúc đó cho tôi cái chăn đệm ra phòng khách, tôi ở đấy được.”

Hai người thấy bà cụ lúc thanh tỉnh lúc hồ đồ, đây là thanh tỉnh bướng bỉnh rồi, ai cũng không để ý đến.

Mạc Tử Hàm ôm ngực đứng dưới tàng cây đa, giờ phút này lạnh lùng nói, “Cứ mua nhà ba gian, mẹ, ngày mai mẹ mang bà nội đi ký tên, đừng quên phòng ở này tên ai đấy.”

Lời vừa nói ra làm Mạc Quân Bảo ngẩn ngơ.

Hết

Truyện Chữ Hay