“Vẫn là câu nói kia, có một số việc biết càng ít càng tốt, không phải sao?” Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng cười, trên mặt còn thiếu chút huyết sắc, ẩn ẩn lộ ra một chút tái nhợt.
Mạc Tử Hàm cố làm ra vẻ huyền bí chỉ vì làm cho bọn họ nghĩ nhiều, lại càng đoán càng xa. Chỉ sợ bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng được, chủ nhân khối thân thể này đã đổi thành một người khác rồi.
Thẩm Đồng Vân nghe vậy dừng trước mắt cô, sau một lúc lâu cuối cùng khẽ gật đầu.
“Còn có một việc, kỳ thật khuya khoắt tối hôm qua tới nhà cháu là vì cũng là chuyện này.” Thẩm Đồng Vân khẽ mấp mấy môi đỏ, thản nhiên mở miệng nói.
Mạc Tử Hàm ghé mắt nhìn về phía bà ta.
“Tối hôm qua sau khi Hoàng tiên sinh đi rồi, bác ba cháu bảo thím tới nhà tìm cháu, hy vọng cháu có thể bảo vệ Mộng Dao an toàn. Lúc đó thím còn không tin, không hiểu bác ba cháu vì cái gì mà lo lắng, bây giờ xem như thím đã biết rồi.” Thẩm Đồng Vân dừng trước Mạc Tử Hàm, hồi tưởng một màn đêm mưa hôm qua, cho tới bây giờ lòng bà vẫn còn sợ hãi.
Mạc Tử Hàm nhìn bà ta một cái, nhíu mày nói, “Bảo hộ Mạc Mộng Dao?”
Thẩm Đồng Vân nhẹ nhàng vuốt cằm, “Cháu cũng thấy đấy, bác của cháu và thím trước sau hai lần suýt nữa gặp chuyện không may, Mộng Dao mỗi ngày đến trường tùy thời sẽ gặp phải tình huống đó, người chúng ta có thể tin được không nhiều lắm, hơn nữa Mộng Dao đến trường không tiện bảo hộ, thím hy vọng cháu có thể bảo hộ ở bên người nó.”
“Ngày nhà cháu chuyển nhà, sáng sớm hôm nay bác cháu đã bắt tay vào làm liên lạc quan hệ, đã giải quyết thay cháu rồi, về phần bảo hộ Mộng Dao…” Thẩm Đồng Vân lấy từ trong lòng ra một cái túi plastic, bên trong là một thanh súng lục màu đen.
Con ngươi Mạc Tử Hàm hơi co lại, tiếp nhận túi plastic mở ra súng lục, nắm trong tay khẩu súng nặng trịch màu đen.
Cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, cô nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ, cuối cùng vẫn trống rỗng như cũ.
Cô mở mắt thản nhiên nói, “Cháu chỉ có thể cam đoan lúc ở trong trường không để chị ấy xảy ra chuyện thôi.”
“Sau khi tan học, thím và bác ba cháu sẽ đích thân lái xe tiếp đón.” Thẩm Đồng Vân lộ ra thư thái tươi cười, “Cảm ơn cháu, Tử Hàm. Đây là năm ngàn nguyên, nếu có gì cần, có thể tới chỗ thím lấy.”
Mạc Tử Hàm ngồi trên giường nhận phong bì, chọn môi cười nói, “Ba ngày.”
Thẩm Đồng Vân sửng sốt, “Cái gì?”
Mạc Tử Hàm nói, “Nếu thím ba nói tới tiền, vậy thì yết giá rõ ràng, năm ngàn nguyên tiền phụ trách ba ngày, đến khi hành động chấm dứt. Cái giá này đã rất rẻ rồi. Phải biết rằng, mỗi một ngày cháu đều gặp phải nguy hiểm tính mạng.”
Bảng giá này, trong lòng Mạc Tử Hàm căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng đối phương nếu nói tới tiền, vậy thì lập cái quy định giá cả vậy.
Thẩm Đồng Vân nhất thời cười khổ một tiếng, “Được, làm theo cháu.”
Kỳ thật tỷ lệ Mạc Mộng Dao gặp chuyện không may không lớn, Mạc Quân Nghĩa hoài nghi là Hoàng Bột Nam, có thể là ai chứ, cho nên khi Hoàng Bột Nam đi rồi, Mạc Quân Nghĩa dặn vợ đi tới nhà Mạc Tử Hàm làm việc này.
Lại không ngờ đêm hôm đó gặp chuyện không may, hai vợ chồng càng thêm kiên định ý tưởng nhờ Mạc Tử Hàm bảo hộ Mạc Mộng Dao ở trường, dù sao ở trường học, Mạc Tử Hàm là lựa chọn tốt nhất.
Buổi chiều, Mạc Tử Hàm bảo Thẩm Đồng Vân làm thủ tục xuất viện, về tới nhà, Vương Phượng Anh đang đầy mặt lo lắng đứng ở trong sân. Vừa mới Thẩm Đồng Vân đưa vợ chồng bọn họ về nhà, Tử Hàm vẫn còn hôn mê trong bệnh viện.
Điều này làm Vương Phượng Anh lo lắng lắm, nhưng Thẩm Đồng Vân căn bản không cho bà đi bệnh viện, nói Mạc Tử Hàm chỉ là đêm qua cảm lạnh phát sốt, chờ nó tỉnh lại bà sẽ đưa nó về nhà.
Vương Phượng Anh đành phải ở nhà chờ, mà Mạc Quân Nghĩa còn quấn chằng chịt băng gạc trên người cũng ở lại Mạc gia giải thích tình huống tối hôm qua.
Đương nhiên ông ta sẽ không nói sự thật nhưng đó lại làm vợ chồng Mạc Quân Bảo thoáng an tâm. Về phần chuyện Mạc Tử Hàm, Mạc Quân Nghĩa cũng giấu diếm.
Hai mấy giờ trôi qua, Vương Phượng Anh sớm không kiềm chế được chuẩn bị chạy tới bệnh viện, lúc này Mạc Tử Hàm được Thẩm Đồng Vân đưa trở lại.
Thấy con gái về nhà, Vương Phượng Anh bước nhanh nghênh đón, nhìn Mạc Tử Hàm một lượt từ trên xuống dưới, “Tử Hàm, thế nào? Đêm qua dính mưa phát sốt?”
Mạc Tử Hàm nhìn thấy Mạc Quân Nghĩa ngồi ở trong sân, không dấu vết vuốt cằm, mới lộ ra tươi cười nói, “Mẹ, sao mẹ không nói con có bệnh tim?”
“Bệnh tim?” Vương Phượng Anh trợn to đôi mắt, “Không thể nào, nhà chúng ta từ trước tới giờ có ai bị bệnh này đâu? Con từ nhỏ đi khám cũng không có bệnh tim mà!”
Mạc Quân Bảo nói thầm, “Khi nào thì tôi mang đứa nhỏ đi kiểm tra vậy? Tôi đã nói đứa nhỏ này từ nhỏ người yếu nhiều bệnh, lớn gầy như thế, nói không chừng là có tật xấu gì đó! Chúng ta ăn uống không tệ, không có khả năng là dinh dưỡng bất lương đâu!”
Hắn nói như vậy trước mặt vợ chồng Mạc Quân Nghĩa là vì thể diện, kỳ thật thức ăn trong nhà đúng là không được tốt lắm.
Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng cười, Vương Phượng Anh sầu khổ nhìn về phía Thẩm Đồng Vân, “Chị dâu, thật sự là bệnh tim?”
Thẩm Đồng Vân gật đầu, “Ngày hôm qua bác sĩ kiểm tra, nói Tử Hàm có bệnh tim, không nên làm vận động mạnh.” Phỏng chừng là tối hôm qua trời mưa lại tiêu hao quá nhiều thể lực mới ngất đi.
Đương nhiên lời này bà không thể nói.
Mạc Quân Nghĩa ngồi ở trên ghế cười nói, “Tử Hàm à, những người ngày hôm qua đó là kẻ thù của bác ba. Quân Bảo, các người không cần lo lắng, chuyện phá bỏ và di dời tôi đã nhờ người giúp rồi, phỏng chừng buổi chiều hôm nay có tin chính xác, đến lúc đó cầm tiền, các người chuyển chỗ ở đi, không phải lo lắng gì cả.”
Mạc Quân Bảo nhất thời thở mạnh phất tay, “Bọn ăn mày thối! Ngày hôm qua là thừa dịp tôi chưa chuẩn bị đánh tôi hôn mê, bằng không em trai anh khẳng định cho bọn họ đẹp mặt! Thời gian trước gặp đại Ngốc ở mười dặm kia, cao m, tôi đá một cái là bay, anh hỏi hắn có dám gọi nhịp với tôi không?”
Cách cửa mười dặm có tên Đại Ngốc, cao m, thường xuyên bị Mạc Quân Bảo đá bay. Mạc Tử Hàm chưa thấy qua, Vương Phượng Anh cũng không nghe nói về người này, nhưng Mạc Quân Bảo lại thường xuyên đặt ở bên miệng.
Mạc Quân Nghĩa nghe vậy cười ha ha, không chọc phá, gật đầu nói, “Tóm lại chuyện này các người không cần lo lắng, tôi sẽ mau chóng giải quyết.”
Mạc Quân Bảo nghe vậy gật đầu, lại do dự một chút hỏi, “Anh ba, những người đó mang theo nhiều người lắm, có muốn tôi tìm cho anh vài thằng hay không? Tôi nói cho anh biết này, lần trước một người anh em của tôi ở trên chiếu bạc bị lừa tiền, tôi mang theo mấy người anh em đi đấy, đêm đó lấy được tiền về rồi…”
Mạc Quân Bảo bắt đầu chậm rãi nói, Mạc Quân Nghĩa không cắt ngang, mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu tán dương vài câu, làm hư vinh tâm của Mạc Quân Bảo chiếm được thỏa mãn thật lớn. Nếu là trước kia, Mạc Quân Nghĩa làm sao có thời gian nghe hắn thổi phồng?
Sau đó vợ chồng Mạc Quân Nghĩa cáo từ.
Hai vợ chồng đi đến ngoài cửa Mạc gia, Thẩm Đồng Vân nói, “Chuyện này, thật là Hoàng Bột Nam làm à?”
Mạc Quân Nghĩa lắc đầu, “Còn khó mà nói, cũng rất có thể…”
“Cái gì?” Thẩm Đồng Vân mở miệng hỏi.
“Rất có thể là thị trưởng Bạch.” Mạc Quân Nghĩa nhắm mắt lại thở dài, mấy năm nay, hắn làm rất nhiều chuyện ngầm cho thị trưởng Bạch, cho nên trong lòng vẫn có lo lắng này.
“Thị trưởng an bài anh và Hoàng Bột Nam gặp mặt, sự tình còn chưa được giải quyết, theo lý sẽ không làm như vậy.” Thẩm Đồng Vân đầu tiên là cả kinh, lập tức lắc đầu phân tích.
“Đêm đó ám sát anh là chiếc xe hơi màu đen, anh đã từng nhìn thấy nó ở vườn hoa nhà thị trưởng Bạch.” Mạc Quân Nghĩa thở dài đi đến phía trước.
Mà giờ phút này Mạc Tử Hàm lại ở trong sân hỏi lai lịch vị Hoàng Bột Nam này.
Hết