Vệ Tiểu Nghiễn vì sợ nhiệm vụ lần này xảy ra tình huống bất ngờ nên cũng xin đi theo, lúc này thấy lão đại hung hăng như vậy, trong lòng nổi lên dự cảm không tốt, “Lão Đại, làm sao vậy?”
Tống Phong thấy người nọ nửa ngày không nói ra được nguyên do liền tùy tiện vứt hắn xuống, lắc lắc cái vòng cổ, “Em xem.”
Vệ Tiểu Nghiễn nhìn biểu tượng đầu lâu quen thuộc, thần sắc khẽ biến, “Có thể là trùng hợp thôi không?”
“Sẽ không”, Tống Phong chắc chắc đáp, tiếp tục leo lên xe việt dã, chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ. Vệ Tiểu Nghiễn vội vàng đuổi theo, âm thầm quan sát, phát hiện lão Đại nhà mình mặt lạnh tanh không biểu cảm, ánh mắt chỉ hơi trầm xuống, tạm thời không có dấu hiệu gì là sắp nổi điên nhưng cũng không dám cam đoan liệu rằng hắn có thể hay không sẽ một mình đi đối đầu với tổ chức kia.
Mọi người lại xuất phát, hướng về phía biên cảnh Myanmar, đi vào vùng rừng rậm, ẩn núp, thẳng đến khuya mới tìm được thế lực chủ lực của tổ chức, lập tức tiêu diệt. Mùi khói súng và máu tươi hòa quyện cùng với nhau như cô đặc không gian, thật lâu không thể tiêu tan.
Tống Phong đứng ở trong doanh trại được dựng tạm thời, nhìn mấy người đang bị chĩa súng vào đầu, bước qua vết máu loang lổ, chậm rì rì đến. Thành viên đội không hiểu hắn đang làm gì, “Làm gì vậy?”
“Tìm người hỏi một vài thứ”, Tống Phong thản nhiên đáp, đi vào giữa vòng vậy, tóm lấy một người có vẻ như là thủ lĩnh của đám người ở đây, lấy ra vòng cổ, “Nghe nói thứ này mỗi người đều có, là lấy được chỗ nào? Vừa rồi người kia chỉ nói là do cấp trên phát, những thứ khác một mực không biết. Anh thì sao? Biết được bao nhiêu? Anh nên thành thật khai áo thì đoạn đường tiếp theo coi như thoải mái, nếu không thì....”
Người nọ gật đầu, âm thanh yếu ớt nhưng lập tức nói, “Tôi nói, thời điểm hắn cho chúng ta thứ này đều phân phó nếu có người hỏi về biểu tượng này thì phải nói thật.”
Tống Phong thản nhiên a một tiếng, không nghe ra có cảm xúc gì cả.
Đội và bộ đội biên phòng đứng một bên, kinh ngạc nhìn, có người muốn tiến lên nhưng đã bị Vệ Tiểu Nghiễn giữ lại, khẽ lắc đầu, “Anh cứ để lão Đại hỏi đi, nếu anh ấy không hỏi được ra điều mà anh ấy muốn, tôi cũng không biết anh ấy sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Mọi người lại thêm kỳ quái, yên lặng nhìn.
Người nọ hơi thở hổn hển, chậm rãi nói, “Hắn cùng lão đại chúng ta là bằng hữu, ở đây mỗi lần chúng ta hành động, hắn đều ra tay tương trợ. Khi lão đại đến hoạt động cùng Trung Á, hắn lấy vòng cổ đến đưa chúng ta. Ngoại trừ chúng ta hắn còn làm như vậy với một vài thế lực khác, muốn chúng ta báo với một người, nói cho người đó rằng, tổ chức đã trở lại...Ô...”
Lời nói còn chưa dứt, lập tức bị một bàn tay nắm lấy yết hầu. Người ở trước mắt biểu tình mơ hồ không rõ nhưng chỉ có tròng mắt sâu thăm thẳm không thấy đáy khiến người ta không rét mà run.
Tống Phong khống chế tâm tình, hơi thả lỏng tay, “Người nọ tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Diện mạo thế nào?”
Người kia nuốt nước miếng, “Hắn là người Thái Lan, bộ dáng nhã nhặn, không đến ba mươi tuổi, tôi không rõ ràng tên của hắn nhưng bình thường lão Đại gọi hắn là Điện.”
“Hết rồi sao?”
Người nọ vội gật đầu, “Lời tôi nói đều là sự thật, tuyệt đối...không dấu diếm.”
Tống Phong cúi đầu, nhìn hắn một lúc lâu, xác nhận không nói dối, sau đó lấy điện thoại đứng dậy, họi điện cho Tiêu Minh Hiên, “Này, là tôi, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành, tôi không bị thương. Đầu mục của tổ chức có lẽ sẽ tìm đến tên minh tinh gì đó kia, anh ở bên đó nhớ để ý, tôi muốn người sống, đừng giết. TÌnh huống cụ thể tôi sẽ nói cho anh biết sau, ân, cứ như vậy.”
Vệ Tiểu Nghiễn không dám khinh thường, một mực đi theo hắn, thấy hắn cúp điện thoại liền lo lắng hoie, “Lão Đại, người kia...”
“Anh không biết”, Tống Phong hạ giọng đánh gãy, tự hỏi, dùng ngón trỏ xoa xoa trán, “Anh không có bất kỳ ấn tượng gì cả, ở Thái Lan lại không có người quen. Trở về rồi nói sau.”
Vệ Tiểu Nghiễn nghe hắn quyết định trở về, thở ra một hơi nhưng vẫn tiếp tục bám sát. Đoàn người sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng báo cáo. Tống Phong lấy điện thoại ra, liếc nhìn thời gian. Giờ đã quá nửa đêm, chị dâu chắc cũng đã đi ngủ, hắn nghĩ nghĩ, quyết định gọi cho Vương Nhất Trung.
Vương Nhất Trung đương nhiên giờ này cũng đang ngủ, âm thanh có chút mơ hồ, “Uy, ai vậy?”
Tống Phong cười tủm tỉm, “Yêu, là tôi.”
Vương Nhất Trung nhất thời thanh tỉnh, đau đầu nói, “Tổ tông, cậu có biết hiện giờ đang là một giờ sáng? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Không có gì, chỉ là tôi muốn ông cử người bảo vệ chị dâu và Tiểu Lân.”
Vương Nhất Trung kinh nghi, trấn định hỏi, “Phát sinh chuyện gì?”
“Tôi phát hiện tổ chức kia đã trở lại, nhưng tôi không biêt mục đích của chúng. Ông trước cứ phái người bảo vệ đi, đừng khiến cho chị dâu gặp chuyện không may. Chờ tôi điều tra rõ ràng rồi nói sau.”
Vương Nhất Trung vội vàng đáp ứng, hắn không biết Tống Phong đã biết được bao nhiêu nên cũng không dám nói nhiều, chỉ khuyên nhủ, “Cậu bình tĩnh một chút, đừng quá xúc động, an toàn là trên hết.”
“Ân, tôi biết”, Tống Phong thấp giọng đáo, sau đó lại gọi cho hai người đệ tử đang công tác tại PMC Mỹ. Hai người kia đã sớm xuất viện, sau khi nhận được điện thoại liền vui mừng cùng hắn nói chuyện phiếm. Tống Phong lại đem sự tình kể ra một lần, dặn dò họ cẩn thận.
Hai người kia tỏ ra kinh ngạc, sau đó thống khoái đáp ứng, cuối cùng lại khuyên hắn vài câu, giống như hiện tại vừa mới biết chuyện. Vệ Tiểu Nghiễn nghe được những lời này, hiểu ngay suy nghĩ của họ. Bọn họ bị tổ chức kia chặn đánh cửu tử nhất sinh không thể nói cho Tống Phong biết. Nếu không hắn cũng không chắc lão Đại nhà mình có thể làm ra chuyện điên cuồng gì.
Tống Phong phân phó xong, cúp điện thoại
Vệ Tiểu Nghiễn ngồi bên cạnh quan sát, rốt cuộc đã xác nhận hắn không nổi điên, an tâm thu ánh mắt, nhu thuận ngồi một bên.
Tống Phong đột nhiên thấy thú vị, cười tủm tỉm hỏi, “Em ở trước mặt Đoạn Thanh cũng hiền lành như vậy?”
“Làm sao có thể.”
Tống Phong lười biếng dựa phía sau, “Anh cũng nghĩ thế.”
Thành viên Hình Thiên im lặng nhìn phi cơ hạ xuống sau đó lấy gương mặt đồng tình nhìn Đoạn Thanh, vỗ vỗ vai hắn khiến hắn lại cảm thấy bất an, gấp gáp hỏi, “Làm sao thế? Có phải Tiểu Nghiễn xảy ra chuyện gì hay không?”
Mọi người, “...”
Đoạn Thanh lướt qua bọn họ, lao ra tìm vợ mình lại thấy người kia theo đuổi Tống Phong, hiển nhiên là muốn theo đuôi về ký túc xá. Tống Phong liếc mắt, “Có muốn lấy chiếu hay không?”
Vệ Tiểu Nghiễn ngẩn ra, thần tình chân thực, “Lão Đại nếu muốn vậy thì cứ thế đi.”
Đoạn Thanh, “...”
(Ame: Anh đã làm gì mà vợ anh nó chạy thế kia???)
Mọi người vây xem lại đồng tình vỗ vai hắn.
Tiêu Minh Hiên sớm đã trở về, đang đứng trước cửa phòng chờ vợ, đương nhiên họ nói gì đều nghe hết cả nhưng hắn cũng không để ý, “Tán gẫu cái gì thế?”
Vệ Tiểu Nghiễn dừng lại, nếu theo thông thường hắn tuyệt đối sẽ ném ra câu “Không có gì” rồi quay đầu bỏ đi nhưng hiện tại không được. Vài ngày này đều là thời kì mấu chốt, không thể trốn tránh. Vì thế, hắn ngửa đầu, dứt khoát đứng tại chỗ.
Tống Phong bất đắc dĩ nhìn, biết người này đêm nay nếu không biết ý định của hắn thì khẳng định sẽ không bỏ qua, tủm tỉm cười kéo hắn vào phòng, “Đến đây đi.”
Tiêu Minh Hiên sửng sốt nửa giây, vội vàng đóng sầm cửa lại, che chắn tầm mắt mọi người bên ngoài.
Đoạn Thanh, “...”
Mọi người lần thứ ba đồng tình nhìn hắn, cảm thấy nếu có an ủi chắc cũng không đủ. Trái tim của hắn ngay từ lúc Vệ Tiểu Nghiễn đi vào đã vỡ thành bột phấn, bay bay theo gió.
Bạch Húc Nghiêu vừa mới tắm rửa xong, thấy mọi người vây lại một chỗ nhất thời tò mò, “Gì vậy? Có trò hay xem sao?”
Mọi người sôi nổi kể lại mọi việc.
Bạch Húc Nghiêu, “...”
Mọi người kinh ngạc, “Làm sao thế?”
Bạch Húc Nghiên nhanh chóng hoàn hồn, quay đầu bỏ chạy nhưng không phải là nghe góc tường mà là chạy ra khỏi ký túc xá. Người bên cạnh nhanh nhẹn túm hắn lại,”Đi đâu thế?”
“Trở về”, Bạch Húc Nghiêu run rẩy, “Ca trước giờ chưa từng ra tay với đệ tử của minh, hiện tại lại đánh chủ ý lên sư huynh, phỏng chừng kế tiếp sẽ là tôi, đương nhiên phải chạy a.”
Mọi người nhắc nhở, “Là sư huynh cậu chủ động câu dẫn hắn. Cậu chỉ cần không chủ động hẳn sẽ không sao.”
Bạch Húc Nghiêu ngẩn người, gật gật, “Anh nói đúng!”, sau đó lạp tức cắn móng tay đi nghe lén.
Mọi người, “...”
Đoạn Thanh nghe đến đoạn “chủ động câu dẫn” thì điên lên rồi, đi lên, dưới con mắt phấn khích của mọi người một cước đá văng cửa, vọt vào tìm vợ mình. Ngay sau đó, Tiêu Minh Hiên đi ra, trầm giọng hỏi, “Muốn nghe lén?”
Mọi người lập tức tan tác như chim vỡ tổ.
Tiêu Minh Hiên xoay người vào phòng, tựa đầu giường ôm lấy Tống Phong, nhìn vòng cổ trong tay hắn, “Lão đại NW vừa bị bắt, muốn hỏi gì thì đợi đến mai.”
Tống Phong gật đầu, chậm rãi vuốt lên biểu tượng đầu lâu, trên mặt không nhìn ra biểu cảm.
Tiêu Minh Hiên gác cằm vào hõm vai hắn, “Em không nhớ cái người tên là Điện kia?”
“Trong trí nhớ của tôi căn bản không có người này”, Tống Phong nhíu mày, “Hắn cùng với tổ chức kia có quan hệ gì?”
Tiêu Minh Hiên và Vệ Tiểu Nghiễn liếc nhau. Trong tư liệu của họ, tổ chức kia hiện nay có một người trung gian, có thể hay không chính là người này? Tiêu Minh Hiên nghiêng đầu, “Em cảm thấy họ có thể có mục đích gì?”
“Nhất định là muốn dẫn tôi ra ngoài sáng”, Tống Phong phân tích, “Tôi không phải thần, không có khả năng thật sự đem họ tiêu diệt sách sẽ, luôn còn sót lại một vài phân nhánh. Tuy nhiên tàn quân đó không xung đột trực tiếp, huống chi lúc trước gia nhập tổ chức đa phần vì lợi ích. Tôi cũng không biết sao họ lại đột nhiến muốn tìm tôi.”
Đó cũng là vấn đề mọi người chưa rõ. Tiêu Minh Hiên trầm ngâm, “EM xác định đã tận diệt những kẻ đáng chết?”
Tống Phong nhăn mặt, “Có lẽ vậy.”
Tiêu Minh Hiên sờ sờ đầu hắn, “Có thể hay không là thân nhân của họ?”
“Không thể, trước kia đạo ca vù chuyện này mà đều tận diệt ba đời nhà họ, hẳn không có vấn đề gì.”
Tiêu Minh Hiên im lặng. Với tính cách tựa như độc xà của Tống Triết, hắn vạn lần tin tưởng tên kia nếu nói tận diệt thì sẽ không để sót lấy một mống.
Tống Phong nhìn đồng hồ, “Không còn sớm, đi ngủ đi.”
Vệ Tiểu Nghiễn do dự nhìn hắn. Trong ký ức, hắn là người tận mắt chứng kiến toàn bộ sự việc, kể cả sự điên cuồng của lão Đại khi ấy. Hơn nữa, ký ức còn khá mới mẻ, tự nhiên sẽ sinh ra bất an, “Lão Đại...”
Tống Phong buồn cườ, vỗ vỗ vai hắn, “Yên tâm, anh không sao, sự tình đều đã qua lâu như vậy những kẻ đáng chết đều đã chết, chỉ cần bọn họ đừng chủ động tìm anh thì anh sẽ không chọc vào họ.”
Tiêu Minh Hiên và Vệ Tiểu Nghiễn lại liếc nhau, nghĩ thầm, người này có thể nghĩ được như vậy coi như an tâm, có điều may mắn là hắn không biết cái tổ chức kia thiếu chút nữa sẽ giết hai đệ tử của hắn. Bằng không hắn sẽ lập tức nổi điên.
Tống Phong thấy hắn bất động, lại vỗ vai hắn, “Được rồi, đi ngủ đi.”
Vệ Tiểu Nghiễn nhìn Tiêu Minh Hiên, cảm thấy có người này ở đây, lão Đại hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì. Đoạn Thanh từ lúc xông vào phát hiện mọi chuyện có ẩn tình liền biết mình quá lỗ mãng, tự giác nhìn người nào đó chằm chằm, một từ không nói, giờ thấy hắn rời đi liền bám theo sau. Hai người còn lại nhanh chóng tắm rửa, lên giường ngủ. Tiêu Minh Hiên cảm thấy rõ ràng người kia không ngủ được, không khỏi ôm chặt hơn, “Đang nghĩ gì thế?”
Tống Phong trầm mặc hồi lâu, thấp giọng nói, “Nghĩ xem có phải hay không tôi không giết được hết...”
Tiêu Minh Hiên hôn hôn lên trán hắn, “Đừng nghĩ, nếu thực sự không giết hết, anh sẽ giúp em.”
Tống Phong gật đầu nhắm mắt lại nhưng trong đầu không ngừng hồi tưởng đoạn lộ trình điên cuồng của hắn, từ Châu Phi đến Châu Âu rồi đến Nga. Ngay lúc đó, tâm tình nảy lên khiến hắn khó chịu, thấp giọng hỏi, “Anh ngủ chưa?”
“Chưa, sao thế?”
“Tôi không ngủ được”, Tống Phong kéo hắn đè lên người mình, chủ động tách hai chân ra. Tiêu Minh Hiên không đợi hắn lên tiếng, cúi đầu hôn.
(Ame: Và sau đó là...đóng cửa tắt đèn. Mụ tác giả không viết thêm gì nữa. Quá đau lòng.)
Tống Phong vừa tỉnh lại lập tức đi tìm thủ lĩnh của tổ chức NW, cẩn thận tra hỏi nhưng người kia biết không nhiều, đành phải từ bỏ. Tiêu Minh Hiên không biết rõ tính toán của hắn, thử hỏi, “Em muốn thế nào?”
“Trước hết cứ cho người điểu tra. Nếu chỉ là mấy kẻ tạp nham, không đáng để tôi qua đó.”
Tiêu Minh Hiên không khỏi thở phào một hơi, cùng hắn về căn cứ. Cuộc sống lại bình lặng trôi qua, nửa thánh sau đó, mọi người lại tiếp thêm một nhiệm vụ. Hình Thiên ngôi trực thăng bay đến Trung Á, sau đó liền nhìn “ông chủ vô lương” nào đó mỉm cười nhìn họ.
Mọi người trầm mặc nhất tề cùng hỏi, “Lâu lắm không gặp, ông sao vẫn còn chưa chết...”
Ông chủ Khang, “...”