Thời tiết vào đầu hạ dần dần ấm áp lên, đội Hình Thiên sau khi tiếp nhiệm vụ lần đầu tiên liền nhận thêm vài nhiệm vụ nữa, cũng từng mấy lần gặp hiểm cảnh song đều hóa an, vượt qua cửa ải khó khăn, không chỉ khiến cho sự kết hợp ăn ý giữa mọi người gia tăng mà ở phương diện thực chiến kinh nghiệm cũng tích lũy không ít, càng ngày càng trở nên cường hãn.
Tiêu Minh Hiên trở thành bộ đội đặc chủng đã hai năm, quân hàm lại tăng thêm một bậc, thành thượng úy. Cuộc sống trong quân doanh vẫn diễn ra như thường, chỉ là lại sắp đón một đợt tuyển mộ mới. Vì đội Hình Thiên cũng thiếu người nên Tiêu Minh Hiên cũng muốn tuyển thêm quân, chỉ là năm nay không sử dụng phương pháp chọn lựa cũ nữa mà theo phuong pháp mới. Hắn mở máy tính, soát lại một lần nữa đơn xin tuyển binh, sửa lại mấy chỗ rồi chuẩn bị đem trình lên cấp trên phê chuẩn.
Tống Phong vừa mới tắm xong, đứng ở phía sau hắn thoáng nhướn mày, “Như thế nào? Quyết định chuyển căn cứ?”
Tiêu Minh Hiên gật đầu, “Ừ, tuy rằng còn chưa chính thức bắt đầu tuyển thêm người nhưng nếu muốn tuyển thẳng từ đội đặc chủng lên thì họ khẳng định sẽ không đồng ý. Hơn nữa, lấy nhân thủ của họ còn không bằng chúng ta tự sàng lọc. Số lượng quân nhân cả nước nhiều như vậy, không lo không tuyển được người, về khả năng tác chiến có thể để sau này luyện cũng được nên không cần thiết phải tuyển quân mũi nhọn. Hơn nữa, anh cảm thấy chúng ta cũng nên cần những người có chuyên môn như hải quân hay không quân để phòng ngừa vạn nhất sau này.”
“Ân, có thể, kỳ thật tôi cảm thấy những người đó cũng không tồi”, Tống Phong ghé vào người hắn, ôm cổ, cười tủm tỉm, “Chúng ta chủ yếu cần người có kinh nghiệm thực chiến, không bằng tuyển bộ đội biên phòng? Được không?”
(Ame: Bộ đội biên phòng là mấy anh suốt ngày phải đi lùng bọn buôn bán ma túy, vũ khí lậu qua biên giới á => có kinh nghiệm thực chiến kha khá a.)
Tiêu Minh Hiên ngẩn người, đưa tay kéo hắn vào ngực, hít mùi hương xà phòng thanh mát trên người hắn, sung sướng nói, “Ý kiến hay, thực thông minh.”
Tống Phong ngửa đầu, híp mắt cười, “Đương nhiên~”
Tiêu Minh Hiên cúi đầu, áp lên môi hắn, môi lưỡi giao hòa triền miên dây dưa một chỗ, thẳng đến khi cơ thể nổi lên chút phản ứng mới buông ra, nghĩ nghĩ, “Nhưng đối với một số trùm buôn thuốc phiện mà nói thì bộ đội biên phòng khẳng định đều đã bị nhận mặt hết, liệu có sao không?”
“Không sao, lính đánh thuê không hỏi xuất thân”, Tống Phong phân tích. “Nếu thật có thể thông qua khảo hạch của chúng ta thì sẽ xin luôn bộ Quốc Phòng người đó về đội chúng ta, đương nhiên là cũng phải hỏi ý hắn nhưng phải đợi khi hắn qua rồi mới nói.”
“Đây cũng là một ý định”, Tiêu Minh Hiên buông hắn ra, tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính.
Tống Phong xoay người, mở tủ lấy một chai bia, mở ra uống một ngụm, “Anh muốn đi nơi nào?”
“Bắc Kinh, tốt nhất là ở ngoại thành. Nếu Bắc Kinh không được thì anh sẽ tìm nơi khác”, Tiêu Minh Hiên vừa đánh máy vừa nói, “Sau khi chuyển xong thì anh cũng không hạn chế em nữa, nếu như không có nhiệm vụ nào thì em muốn đi đâu cũng được. Em có thể tự do như hồi em còn làm lính đánh thuê tại Mỹ.”
Tống Phong đặt chai bia xuống, hoài nghi nhìn hắn, “Tiêu Minh Hiên, anh nói đi, anh cố chấp muốn chuyển căn cứ Hình Thiên ra ngoài đơn thuần là vì lợi ích cả đội hay vẫn còn mục đích khác?”
Tiêu Minh Hiên đặc biệt bình tĩnh, “Em thông minh như vậy, có lẽ đã đoán ra phần nào rồi.”
Tống Phong bất khả tư nghị, “Anh lấy việc công làm việc tư.”
Tiêu Minh Hiên lại ôm hắn vào ngực, “Cũng không hẳn là vậy. Xem tình hình hiện tại, đội Hình Thiên sớm muộn gì rồi cũng phải bứt ra khỏi sự kiểm soát của chính phủ, đóng căn cứ ở quân doanh quân đội không phải là tốt, anh chỉ gia tốc quá trình thôi.”
Tống Phong lười biếng nhướn mày, “Còn nguyên nhân kia thì sao?” (Ame: Ý hỏi tư tâm của Tiêu ca a~~~)
Tiêu Minh Hiên nở nụ cười, cúi xuống hôn hôn cổ hắn, “Nếu nói về tư tâm, anh biết lúc trước khi anh điều em đến huấn luyện, em còn oán anh. Nhưng không có cách nào khác, anh không muốn em sống xa anh như thế, chịu không nổi cuộc sống không có em. Em muốn làm lính đánh thuê, anh lập một tiểu đội để em làm, em không thích quy định buồn tẻ của quân đội, anh miễn cho em. Tống Phong, anh không phải là vĩ nhân, không thể nào mà không xuất hiện tư tâm. Anh chỉ có thể tận lực lợi dụng quyền hạn của mình để cho em một cuộc sống mà em muốn.”
Tống Phong trầm mặc, “Ý nghĩ này của anh có từ khi nào vậy?”
Tiêu Minh Hiên ăn ngay nói thật, “Ngay khi anh quyết định gia nhập bộ đội đặc chủng, tuy rằng khi đó anh vẫn chưa rõ tình cảm với em, có điều, em đừng hoài nghi thái độ làm việc của anh. Nếu anh không thích thì lúc trước anh cũng không thể kiên cường bức bản thân mình huấn luyện đến mức như vậy.”
(Ame: Tiểu Tống a~ chồng anh nham hiểm thế đấy, lập kế hoạch dưỡng vợ ngay từ khi mới gặp mặt luôn a~~~)
Tống Phong nhìn hắn không chớp mắt. Người nam nhân này có năng lực, thủ đoạn đem hết thảy mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay nhưng lại không thể tìm thấy bất kỳ sai sót nào cả, hắn không khỏi lắc đầu, “Anh thực sự là....”
Tiêu Minh Hiên lại cúi đầu hôn hắn, thấp giọng hỏi, “Thực sự là thế nào?”
Tống Phong câm nín, chuyên tâm cùng hắn hôn môi. Động tác triền miêng dần trở nên kịch liệt, ma sát sắp bắn ra tia lửa khiến hắn vội vàng tránh ra, thở hổn hển, uống một ngụm bia hạ hỏa, hứng thú hỏi, “Nếu anh trước đây không thông qua tuyển huấn thì sao?”
“Như vậy cũng tốt”, con ngươi Tiêu Minh Hiên nhiễm tình dục, thâm thúy nhìn hắn, cười nói, “Đến lúc đó anh sẽ xuất ngũ, sau đó đi Mỹ tìm em, cùng em làm lính đánh thuê.”
“Chủ ý này nghe không tồi, tôi tuyệt đối sẵn lòng dạy dỗ anh. Đáng tiếc a...”
(Ame: Đáng tiếc a~ Chồng anh năng lực quá tốt, anh dù có cố cũng không thể dạy dỗ a~ hắc hắc)
“Đáng tiếc, anh đã thông qua khảo hạch, thành công điều em đến bên cạnh”, Tiêu Minh Hiên nói tiếp, hai tay lần vào phía trong y phục vuốt ve, “Hơn nữa anh còn thành lập đội Hình Thiên, về sau có em giúp anh, anh nghĩ nó sẽ càng ngày càng phát triển.”
Lòng bàn tay hắn có độ ấm rất cao, Tống Phong nhất thời thích ý nheo mắt, “Đây gọi là gì? CÙng nhau hợp tác?”
“Không chỉ có vậy”, Tiêu Minh Hiên cười cười, “Còn có cùng nhau chung sống.”
Tống Phong rốt cuộc cười rộ lên, uống một ngụm bia, áp sát môi vào môi hắn, đấy vào. Bia trào ra khóe miệng trượt xuống, lưu lại một vệt nước xinh đẹp. Tống Phong nhìn nhìn, cúi đầu vươn lưỡi liếm, “Anh thực sự rất tham.”
Tiêu Minh Hiên bị hắn khiêu khích, dục hỏa trong cơ thể nháy mắt tăng vọt, lập tức ôm hắn đè xuống giường, cởi quần áo, nhanh chóng khơi mào dục vọng của người kia. Thẳng đến khi phân thân được một địa phương nhu nhuyễn chật hẹp bao bọc mới thở dốc một hơi, “Không thích?”
Tống Phong rên rỉ một tiếng, thở hổn hển một lát mới rõ câu hỏi của người kia, hai tay ôm lấy cổ hắn, “Thích.”
Cùng người này ở một chỗ, kể cả là sự nghiệp hay cuộc sống đều tốt đẹp, hắn cảm thấy vô cùng an tâm, làm sao có thể không thích?
“Thích là tốt rồi”, Tiêu Minh Hiên hôn môi hắn, hông dùng sức đỉnh lên, khoái cảm như thủy triều tràn đến, hô hấp hai người rối loạn. Hai chân Tống Phong câu lên thắt lưng hắn, phối hợp cùng với nhịp rút ra, xuyên vào, không nhịn được rên rỉ. Tiêu Minh Hiên chăm chú nhìn Tống Phong, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, gắt gao ôm hắn vào ngực, hông không ngừng đưa đẩy đến cực hạn, “Tống Phong”, hắn hôn hôn lên trán, nỉ non gọi, “Tống Phong...Tống Phong....”
Kỳ thật hắn muốn gọi thân thiết hơn, tỷ như bảo bối này nọ nhưng lời nói còn chưa bật ra thì lại nghĩ tới nhân vật thần kinh nào đó (Vâng, là Phù Minh Sơn đấy ạ.), lập tức ngậm miệng, nghĩ nghĩ, “Xưng hô của chúng ta có nên sửa hay không?”
Hô hấp của Tống Phong dần dần vững vàng, trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập thỏa mãn, lười biếng hỏi, “Anh muốn biết cái xưng hô đặc biệt của tình nhân?”
Tiêu Minh Hiên ngẩn ra, hôn nhẹ lên khóe mắt hắn, “Chủ ý không tồi.”
Tống Phong lăn vào lòng hắn, cọ cọ, “Vậy thì anh nghĩ đi, thế nào cũng được. Ngủ ngon.”
“...”
Tiêu Minh Hiên thế mà lại cực kì để bụng chuyện này. Hắn vắt óc suy nghĩ, thậm chí còn dùng từ điển tra từ (==|||), ngẫu nhiên còn xem qua xưng hô trong mấy tác phẩm nổi tiếng. Buổi tối, Tống Phong vừa tắm rửa xong, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, lập tức đứng vững, yên lặng chờ.
Hai người đối diện một lúc lâu, Tiêu Minh Hiên mới mở miệng nói, “Tống Phong.”
Tống Phong xì một tiếng nở nụ cười, ném cái khăn mặt đang lau tóc qua.
Tiêu Minh Hiên tùy tay bắt lấy, cũng cười. Hai người họ có lẽ không thích hợp buồn nôn như vậy.
Con ngươi xinh đẹp của Tống Phong tràn đầy ý cười, đang muốn mở miệng thì cửa phòng bật mở, Bạch Húc Nghiêu, Vệ Tiểu Nghiễn và Đoạn Thanh ôm một đống hồ sơ bước vào.
“Huấn luyện viên, tu liệu của anh”, đám người Bạch Húc Nghiêu đem đồ đặt lên bàn, “Vẫn chưa đầy đủ đâu.”
Tiêu Minh Hiên gật đầu, “Còn lại thì ngày mai xem nốt, các cậu về hảo hảo ngủ đi, ngày mai bắt đầu tuyển người.”
Ánh mắt Bach Húc Nghiêu đột nhiên sáng lấp lóe, “Em có thể làm huấn luyện viên không?”
Tiêu Minh Hiên nói, “Có thể.”
“Thật tốt quá!”, Bạch Húc Nghiêu bổ nhào đến, “Ca, em cũng muốn thu đồ đệ.”
(Ame: Bạn nhỏ Tiểu Bạch, đây là muốn tìm người hành hạ để bù đắp cho quãng thời gian bị ngược đúng không. Chúng ta cùng mặc niệm cho bạn. A men~)
Tống Phong cười tủm tỉm nhéo mặt hắn, “Em cần phải rõ ràng. Nếu không thu thì thôi, đã thu thì phải bảo dảm an toàn cho đồ đệ, biết không?”
Bạch Húc Nghiêu nháy mắt, “Tại sao?”
Tống Phong hỏi lại, “Vậy em thu đồ đệ làm gì?”
“Hành hạ a, huấn luyện ma quỷ a, ngẫu nhiên còn có thể đấm lưng, bóp vai, quạt gió...Ngao...”
(Ame: Đấy, nói có sai đâu mà.)
Tống Phong túm cổ hắn, đá ra ngoài cửa, “Nằm mơ đi” rồi cũng nhanh chóng đem tống xuất hai người kia, sập cửa lại, đột nhiên thấy Tiêu Minh Hiên nhìn chằm chằm, nhướn mày, “Như thế nào?”
“Anh nghĩ tới”, tâm tình Tiêu Minh Hiên sung sướng, “Gọi Tiểu Nhị, thế nào?”
“Không được!”, Tống Phong lập tức phủ quyết, “Sẽ bị kêu đến ngốc mất!”
“...”
Ngày thứ hai, thành viên Hình Thiên bắt đầu vùi đầu trong đống hồ sơ tìm người, tìm ròng rã bốn ngày mới chọn được mấy người, sửa sang lại hồ sơ rồi đưa đi xét duyệt, Nói chung là tỷ lệ thông qua rất lớn, chỉ có điều, muốn tìm nơi xây dựng căn cứ đúng là có tốn chút thời gian nên tuyển huấn vẫn tiến hành ở quân doanh. Đội cũng tham gia chọn người.
Vòng đầu tiên là kiểm tra thể năng. Số người dự tuyển chia làm hai đội, cùng nhau kiểm tra. Bạch Húc Nghiên ngồi như đại gia trong xe, vô cùng đau đớn nói, “Mấy người đúng là một đàn gà chết mà, chạy nhanh lên a~, chỉ chạy theo xe thôi đã mệt như vậy sao? Lão tử lần đầu tiên chạy còn nhanh hơn mấy lần~ A, mà giờ thì đương nhiên là phải chạy nhanh hơn nữa~”
Huấn luyện viên đội vẫn là người trước kia, nghe vậy rút rút khóe miệng, yên lặng quay đầu nhìn hắn, ý tứ vô cùng rõ ràng. Cậu lúc trước được như vậy là do sợ con chuột thôi có được không, vậy mà còn mặt dày nói ra?! Chưa đủ dọa người a?!
Bạch Húc Nghiêu, “...”
Vì huấn luyện tân binh nên quân doanh lại náo nhiệt, Tống Phong lại theo nghề cũ, tiếp tục làm huấn luyện viên, mặc quần áo thoải mái, hằng ngày ôm cổ Bạch Húc Nghiêu rêu rao khắp nơi, thật không nhìn ra khí chất quân nhân mà lại giống hắc đạo. Vì thế, các tân binh thường hay nói thầm rằng đến đây có phải hay không là tự bán mình đi a?!
(Ame: Bảo sao huấn luyện ra một đám mặt dày vô sỉ. Đến huấn luyện viên còn như vậy a~)
Ngay khi chương trình huấn luyện đang diễn ra thì Tiêu Minh Hiên đã tìm được nơi đặt căn cứ ở ngoại ô Bắc Kinh. Nơi này thực chất là một nhà xưởng bỏ hoang, diện tích rất lớn. Một mặt tìm người trùng tu lại một lần, một mặt đem dụng cụ đến, cơ bản là đã hoàn thành. Ngay khi hai đội tân binh cũng huấn luyện tới vòng ba, hắn liền hạ lệnh chuyển căn cứ, dời đến đây.
Thành viên Hình Thiên nhanh chóng thích ứng hoàn cảnh mới, một mặt huấn luyện tân binh, mặt khác lại nhận thêm hai nhiệm vụ nữa, còn đón cả đặc công quốc gia đến dạy về tình báo, bất tri bất giác lại trôi qua hai tháng. Hôm nay, Tiêu Minh Hiên đảo qua một tư liệu, khẽ nhíu mày, Tống Phong liếc một cáu, “Sao thế?”
“Hai ngày này xem tin tức tình báo không? Có người chứng kiến một tổ chức liên tiếp đặt bom các tòa nhà trọng yếu của chính phủ. Tên gọi là NW.”
“New world (Thế giới mới)? Đúng không?”
“Ân, chính là như vậy. Tin tức tình báo có nói theo hướng di chuyển của tổ chức đó thì hẳn là nhắm vào Trung Quốc.”
Tống Phong lười biếng nói, “Tự nhiên sẽ có người quản, chúng ta liên quan gì?”
“Đấy mới là kỳ quái. Thủ lĩnh của tổ chức dường như có liên hệ cùng với một minh tinh, cấp trên hạ lệnh anh phải giám sát chặt chẽ hắn.”
Tống Phong kinh ngạc, “Vì sao lại là anh?”
Tiêu Minh Hiên lắc đầu, nghĩ nghĩ nói, “Lúc trước, anh đi nhận nhiệm vụ tên bác sĩ biến thái giam giữ anh trai em, đột nhiên cảm thấy chuyện này cùng anh ta có quan hệ. Nếu không anh cũng lười quản. Về phận biên cảnh, anh đã cùng thảo luận với đội , bọn họ muốn tiêu diệt luôn cái tổ chức kia nhưng quân số không đủ, muốn anh điều thêm người đi.”
Tống Phong sảng khoái nói, “Tốt, tôi đi.”
Tiêu Minh Hiên nhìn hắn, nhất thời không đáp. Tổ chức muốn tìm Tống Phong trả thù đã mai danh ẩn tích được ba tháng, có thể nói là đã buông tha ý niệm đó, nhưng cũng có thể là một âm mưu. Chính hắn cũng không dám chắc hiện tại có an toàn hay không.”
Tống Phong thấy hắn không đáp, nhướn mày, “Thế nào?”
Tiêu Minh Hiên hoàn hồn, “Không có gì, chỉ là chú ý an toàn”. Hắn cảm thấy có lẽ Tống Phong chỉ đến biên cảnh thì không thành vấn đề.
Tống Phong đem theo vài người đội , nhanh chóng xuất phát. Lần này còn có bộ đội biên phòng tham gia, sức chiến đấu vô cùng khả quan. Bọn họ đem mấy tên tạp nham tại biên cảnh giải quyết gọn rồi bắt đầu đẩy mạnh tìm kiếm chủ lực của tổ chức. Tống Phong vác súng, chuẩn bị leo lên xe việt dã. Bộ đội biên phòng đang áp giải những người đó đi ra. Hắn lười biếng liếc mắt một cái, đột nhiên dừng lại một chút, lôi vòng cổ phía trong cổ áo của một tên trong số đó. Đó là một khối lệnh bài, khắc bức tranh đỏ như máu, phía trên có một bộ đầu lâu. Hắn không khỏi híp mắt, dấu hiệu này.... “Cái này ở đâu ra?”
Người nọ đang bị thương, sắc mặt trắng không còn chút huyết sắc, lắp bắp nói, “Có người đua cho...Chúng tôi đều, đều có.”
Đồng tử Tống Phong co rụt lại, mãnh liệt kéo cổ áo hắn, gằn từng chữ, “Là ai cho?”