CHƯƠNG
Lúc Song Phi tỉnh lại thì trời đã sáng, Tiết Lăng Phong cũng không biết đã đi đâu, ngủ trên giường rốt cuộc vẫn là khác biệt, ở trên thân cây vĩnh viễn không có khả năng ngủ được lâu như thế. (Khổ thân T ^ T)
Ánh nắng ngoài cửa sổ tạo ra những bóng cây loang lổ trong phòng, gió thổi qua liền lay động lúc sáng lúc tối, Song Phi nhìn chằm chằm cái bóng này một hồi, bỗng nhiên muốn ra ngoài đi lại một chút.
Mặc y phục tới cạnh cửa, vừa mới chuẩn bị kéo ra, kết quả xuân phong đưa tới tiếng cười ríu rít của một đám nữ hài tử. Các nàng đang chơi đùa ở hoa viên ngoài phòng, nghe tiếp, lại thấy Tiết Lăng Phong cũng có ở trong đó. Song Phi đứng an tĩnh một hồi, xoay người đi ra từ cửa sau.
Mười năm rồi, lần đầu tiên hắn có thể tùy ý muốn đi đâu thì đi. Nhưng hắn ngơ ngác nhìn chung quanh hồi lâu, mới mê man cất bước. Tựa như chú chim bị nuôi lâu trong g, lúc cho nó được tự do, nó đã không còn biết thế nào là bay lượn nữa.
Ánh dương quang đối với một ảnh vệ như hắn mà nói là quá mức chói mắt, may là bên trong Bàn Long sơn trang cây cối rậm rạp, Song Phi nhanh chóng trốn vào trong rừng, bóng cây như ô dù của hắn, để hắn ít nhiều có thể thả lỏng một chút.
Đi dạo vô mục đích một hồi lâu, Song Phi thấy đầu cùng của rừng cây có một hồ lớn, ánh dương quang làm mặt hồ nổi lên quang mang kim sắc.
Tuy Song Phi không thích bị nắng trời thiêu đốt, thế nhưng cũng rất thích ngồi trong bóng râm nhìn thế giới dưới ánh dương quang. Những mảnh nắng trên mặt hồ chiếu vào làm đôi mắt đen sâu thẳm của hắn sáng rực lên, hắn hình như rất hài lòng vì phát hiện ra cái hồ này, nhanh chóng theo sơn đạo đi tới.
Tìm tàng cây gần hồ nhất, một mảng bóng râm không lớn lắm vừa vặn bao trùm lấy hắn. Trên mặt hồ có vài con vịt trời bơi lội, vui vẻ đập cánh, tuy rằng nhiệt độ còn hơi thấp, nhưng nước đã bắt đầu ấm áp hơn.
Song Phi nhìn đám vịt bơi tới trước mặt mình, sau đó lại kêu lớn đổi hướng về phía giữa hồ.
Tiếng chim hót trong rừng trái lại làm rừng cây càng thêm yên tĩnh dị thường, chỉ có người không có việc gì làm, hơn nữa không phù hợp với thế giới bên ngoài như hắn mới ngồi ở nơi thời gian hoang phế này. Thế nhưng tất cả của hắn đều thuộc về người khác, thời gian đối với hắn mà nói cho tới giờ không có bất cứ ý nghĩa gì.
Ở nơi yên tĩnh như vậy, Song Phi phát hiện mình nhớ tới chính là nam nhân hàm hậu chất phác kia, thời gian mười năm họ ở bên nhau biến thành một bức phác họa thoảng qua trong đầu hắn, nhìn đám vịt càng bơi càng xa kia, đầu Song Phi nhẹ nhàng ngả vào thân cây “Nhất định phải trốn thật xa nha, ngu ngốc.”
Chuyện một ảnh vệ chạy trốn sớm muộn gì cũng bị phát hiện, ảnh vệ bỏ chạy tám chín phần mười là sẽ bị bắt trở về. Mấy chục năm nay số ảnh vệ trốn thoát thành công ở Bàn Long sơn trang chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nếu như người kia bị bắt về, thì mình nên làm gì bây giờ? Song Phi nheo mắt lại, nhìn đám vịt kia lại mạc danh kỳ diệu vòng trở lại. Cầu xin Tiết Lăng Phong? Cầu xin Tứ hộ pháp? Hay là thụ hình thay? Có lẽ là chết thay? Vô luận thế nào, cũng không thể để người kia chết, bởi vì đó là người duy nhất trên thế giới này yêu mình.
Chỉ có phần tình yêu đó, có thể chứng minh Song Phi hắn từng sống trên thế giới này. Nhạn qua lưu vết, gió qua lưu âm, mặc dù là hắn, cũng hy vọng có thể lưu lại chút gì đó trên đời, cho dù là một đoạn ký ức trong lòng người khác cũng tốt.
Hắn không muốn mình giống như những ảnh vệ khác, sau khi chết biến thành một vũng nước, mà lúc sống, thì đến bộ dáng như thế nào cũng không có ai biết.
.
Ngồi xuống một cái liền ngồi cả ngày.
Người thường không thể không ăn không uống ngồi bất động một chỗ lâu như vậy, thế nhưng ảnh vệ đã không phải người bình thường nữa. Quanh năm trông giữ ngoài cửa sổ người khác, khái niệm thời gian đã trở nên mơ hồ, một phút đồng hồ đối với họ mà nói không ngắn, một ngày đối với họ cũng không dài.
Tận đến khi thái dương hạ sơn, Song Phi mới đứng lên. Bởi vì Vương Tam đã nói với hắn, bình thường bất luận chạy đi đâu, lúc mặt trời xuống núi cũng nhất định phải trở về, rửa mặt trang điểm cẩn thận, nói không chừng buổi tối Tiết Lăng Phong sẽ tới dùng. (em nó đâu phải bữa tối ==) Căn cứ theo thời gian hắn sử dụng để đi tới, thì thời gian trở lại vừa vặn có thể kịp trước khi toàn bộ mặt trời khuất sau núi.
Không ngờ lúc Song Phi theo cửa nhẹ nhàng vào phòng, thì Tiết Lăng Phong đã phụng phịu chờ ở trong.
“Chạy đi đâu?” Chén trà trong tay Tiết Lăng Phong đập cái ‘cạch’ xuống bàn.
Song Phi đi tới phủ thêm chăn (?), sau đó bật người quỳ xuống “Chủ nhân, ta ngồi ngay bên hồ.”
“Ngươi biết Vương Tam ở đây chờ ngươi bao lâu rồi không? Trời thì giá lạnh rét buốt, ta đã bảo lão xách đống xương khớp già nua đi về rồi.”
Song Phi nhìn lướt qua ngọc thế mới ở trên bàn, hình như đổi cái lớn hơn “Xin lỗi, chủ nhân, ta sẽ không bao giờ chạy loạn nữa.”
“Vương Tam nói ngươi làm bản thân bị thương, ta không thích như vậy. Nếu phía sau của ngươi bị thương quá nặng, ta dùng cũng khó chịu. Sau này ngươi không được tự luyện tập nữa, ta đã nói với lão rồi, để lão tới giúp ngươi làm.”
“Ân.”
Song Phi cúi thấp đầu, phát ra một đơn âm, Tiết Lăng Phong biết hắn không muốn, thế nhưng y cũng không mong cái động động chặt chẽ kia bị tên ảnh vệ chưa bao giờ biết yêu quý bản thân này phế đi.
“Đến đây, ngồi lên chỗ này.”
Kỳ thực Tiết Lăng Phong cũng không thực sự tức giận, y vỗ vỗ đùi, kéo Song Phi lên, tách hai chân hắn ra, để hắn ngồi ngang trên đùi mình. Y phát hiện ảnh vệ của y lập tức căng người ra thẳng tắp, cả người đều đi vào một loại trạng thái đề phòng, tiếp xúc với người khác sẽ làm ảnh vệ khó chịu như vậy sao?
Nhưng Tiết Lăng Phong cũng không quản nhiều như vậy, y chỉ coi đây là một dạng phong tình, khác xa với thứ quyến rũ chủ động y đã có chút chán ngấy mà thôi.
“Sao ngươi phải chuồn ra từ cửa sau? Cửa trước không tốt sao?”
“Hôm nay trong viện có rất nhiều người, ta…” Song Phi cả người chấn động, tay Tiết Lăng Phong đã trực tiếp vói vào trong quần hắn, nắm lấy khối thịt mềm mềm mang theo kim hoàn, “Ta liền… liền đi ra từ cửa sau.”
“Rất nhiều người? Ngươi là nói nữ nhân của ta hả?” Tiết Lăng Phong sờ soạng một hồi, lại nghĩ chỉ vuốt không chưa tận hứng, thẳng thắn kéo xoẹt tiền môn khố đầu của Song Phi xuống, để phân thân của hắn phơi ra bên ngoài, muốn nhìn thế nào thì nhìn thế đó “Các nàng đều là những người rất đẹp, ngươi không thích xem sao? Hay là ngươi xấu hổ?”
Song Phi nghiêng đầu, môi mím thành một đường. Nếu như có thể hắn thực sự muốn lập tức mặc quần vào nhảy ra xa ba trượng, nhưng hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm là giấu mười ngón tay nắm chặt ra sau lưng. Tiết Lăng Phong chơi đùa làm hắn cảm thấy thẹn, cũng khiến hắn có khoái cảm tê dại, thân thể bắt đầu run nhẹ.
“Ha hả, ta biết rồi.” Tiết Lăng Phong chậm rãi gảy gảy khối thịt đang dần đứng thẳng lên trong tay, khiến ảnh vệ của y nhẹ nhàng nức nở vài tiếng “Ngươi thấy tự ti đúng không? Một đại nam nhân ở trong đám nữ nhân, nhưng lại mang một cái vòng làm gì cũng không được.”
Song Phi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ chuyên chú vào ngón tay đang ác ý trêu đùa phân thân của Tiết Lăng Phong. Kỳ thực hắn không suy nghĩ phức tạp như chủ nhân tưởng, hoàn toàn chỉ vì hắn không quen nhiều người, chỉ thích ở một mình mà thôi. Cái gì nam nhân, nữ nhân, cho tới giờ hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này.
“Có điều ngươi muốn trốn tránh các nàng mãi cũng không được, hình như các nàng rất thích ngươi đấy, hôm nay cứ hỏi han ta suốt.” Nhìn ảnh vệ của mình bởi vì bị kim hoàn cầm cố, lộ ra vẻ mặt thống khổ, Tiết Lăng Phong mới buông ra sờ về phía đầu nhũ hắn. Y cũng khá thích hai tiểu quả thực màu trà này…
“A…ưm, chủ nhân…” Song Phi vừa kêu lập tức ngậm chặt miệng, hắn hoàn toàn không ngờ mình lại thốt ra tiếng rên rỉ bị chủ nhân nghiêm cấm, vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân là phải nhận hình phạt, cảm giác bị roi quất không nếm thường xuyên thì tốt hơn.
Cũng may Tiết Lăng Phong chỉ hung hăng nhéo một chút lên nhũ đầu của hắn để nghiêm phạt, còn thả hắn khỏi người mình, làm hắn thở phào nhẹ nhõm, “Đêm nay ta không tới, lát nữa Vương Tam sẽ qua, tự ngươi chuẩn bị một chút.”