CHƯƠNG
Nhìn bóng dáng Quy Khư chật vật biến mất vào trong bóng đêm, trên gương mặt luôn vô cảm của Song Phi tựa hồ gợn chút ôn nhu.
Cánh cửa phía sau bị nhẹ nhàng đẩy ra, Vương Tam run lẩy bẩy tới đeo kim hoàn lại cho Song Phi, nhìn cuốn sách trên bàn và ngọc thế dính máu, lắc đầu không nói gì rồi lại run lẩy bẩy đi ra.
Toàn bộ gian phòng lại rơi vào bóng tối.
Nằm ở trên giường, nhưng Song Phi không ngủ. Thoát ly thân phận ảnh vệ, tuy rằng mạng cũng không phải của mình, thế nhưng tâm tựa hồ không phải thứ Tứ hộ pháp có thể quản được nữa.
Ngay như vừa rồi, cái người mình một lần muốn bảo vệ, cái người trốn tránh, nói với mình chữ kia, cái chữ cấm kỵ kia. Lần đầu tiên có người nói chữ yêu với mình. Đem cảm giác phức tạp ép xuống đáy lòng, Song Phi nhắm mắt lại.
…
Nửa đêm, Song Phi bị giật mình tỉnh giấc. Tuy rằng võ công mất hết, thế nhưng tính cảnh giác dưỡng thành trong nhiều năm vẫn khiến hắn nhận thấy có người tới gần. Bất quá vào lúc đó cảnh giác cũng vô dụng, người dám vào lại có thể đi vào gian nhà này vốn chỉ đếm trên đầu ngón tay, lúc này còn không kiêng nể gì mà xông thẳng tới cũng chỉ có một người mà thôi.
Quả nhiên, vừa mới mở mắt, chỉ thấy Tiết Lăng Phong y sam tán loạn đứng trước giường.
“Chủ nhân.” Song Phi giãy dụa muốn xuống giường hành lễ, thân hình hơi động đã thấy Tiết Lăng Phong đè xuống.
“Đừng nhúc nhích!” Tiết Lăng Phong thở hổn hển nhào lên người Song Phi. Song Phi bỗng dưng cảm thấy một vật cứng cứng nóng rực để giữa hai chân mình.
“Chủ nhân?” Song Phi không hiểu, Tiết Lăng Phong không phải đang ở trong phòng sủng thiếp của y hay sao? Hơn nửa đêm rồi, sao lại đến chỗ hắn… (cầm thú nửa đêm động dục là bình thường :-j)
“Đừng nói gì!” Tiết Lăng Phong động thân một cái, liền đâm vào. Tuy rằng mất đi võ công, ảnh vệ này đường cong cơ thể vẫn ưu mỹ như cũ, bên trong vừa chặt lại vừa nóng. Có lẽ là do bệnh nặng mới khỏi, sốt nhẹ chưa lui, ôn độ bên trong tựa hồ cao hơn những lần trước.
Cảm thấy thân thể dưới thân hơi tránh đi, sau đó lại bình tĩnh trở lại, tựa hồ còn nỗ lực thả lỏng phối hợp với động tác của mình, Tiết Lăng Phong thỏa mãn thở ra một tiếng, ngay sau đó lại nhanh chóng trừu động thật sâu.
Tiết Lăng Phong cảm giác được thân thể bên dưới càng lúc càng căng ra, dần dần còn hơi run rẩy. Mặc dù Song Phi cắn chặt răng không cho tiếng rên rỉ tràn ra, nhưng vẫn có vài tiếng kêu rên truyền tới theo g ngực rung động.
Dù sao cũng đã bị phế đi võ công, Song Phi thân thể suy yếu cuối cùng không chịu nổi sự tấn công kịch liệt của Tiết Lăng Phong nữa, thần chí dần dần lơ lửng…
Lại đẩy vào một cái thật sâu, Tiết Lăng Phong gầm nhẹ tiết ra, Song Phi cũng bị làm cho tỉnh lại. Tiết Lăng Phong vừa rời khỏi, Song Phi lập tức co lại hậu đình để ngăn dịch bên trong chảy ra. Hắn giãy dụa muốn xuống giường đi tắm rửa, còn chưa ngồi dậy thân thể đã mềm nhũn tê liệt ngã xuống.
Tiết Lăng Phong lật sang một bên nằm thẳng thở dốc nghỉ ngơi, lúc này mới phản ứng lại, Song Phi đã bị phế hết võ công, không chịu nổi y rong ruổi cướp đoạt không chút kiêng nể như vừa nãy. Giữa lúc suy nghĩ thì đã trực tiếp xuống giường ôm lấy Song Phi đi thẳng tới ôn tuyền sau phòng.
Song Phi cả kinh: “Chủ nhân!”, lúc này Tiết Lăng Phong mới hồi phục tinh thần, cúi đầu nhìn người trong lòng, hai gò má ửng đỏ, càng thấy thập phần khả ái. Nghĩ lại thì Tiết Lăng Phong y cũng không phải người câu nệ lễ giáo gì, lập tức mỉm cười, giữ lấy Song Phi đang giãy dụa tiếp tục đi ra phía sau.
…
Tới ôn tuyền, Tiết Lăng Phong ôm Song Phi đi vào trì tắm rửa. Không để ý Song Phi phản ứng thế nào, Tiết Lăng Phong tự ý giúp hắn thanh lý phía sau. Nhìn bạch trọc nhè nhẹ hòa vào nước, Tiết Lăng Phong thấy Song Phi vừa nãy chỉ ửng đỏ hai gò má thì giờ tựa hồ toàn bộ thân thể đã hồng lên.
Thân thể trong lòng vẫn hơi run rẩy, nhưng từ đầu tới cuối cắn chặt răng không chịu lên tiếng, dáng vẻ thật khả ái khiến nhiệt huyết trong cơ thể Tiết Lăng Phong lại tập trung về phía dưới bụng, muốn làm thêm lần nữa ở trong nước, nhưng nhìn tới bạch trọc vừa rồi chảy ra có vài sợi huyết hồng, bất chợt lại bận tâm tới cảm thụ của đối phương, hơi chút đè nén thú tính của mình.
Yên lặng thở dài, Tiết Lăng Phong cấp tốc rửa sạch cho Song Phi và bản thân, rồi lại ôm Song Phi quay về phòng, cùng nhau ngủ.
Đêm đó Tiết Lăng Phong tất nhiên là sảng khoái cực kỳ, lại không biết Song Phi từ đầu tới cuối chưa từng động tình một chút nào, có điều loại người tự kỷ như Tiết Lăng Phong lại có thể trợ giúp tắm rửa đã là thiên đại ban ân, làm sao còn lưu ý tới cảm thụ của người hầu hạ đây.
Thả lỏng nằm trên giường, nghe tiếng hít thở bình ổn bên tai, Song Phi không ngủ nổi. Vết thương trên người và đau đớn ở hậu huyệt hoàn toàn không đến nỗi khiến hắn trằn trọc khó ngủ, mớ bòng bong trong lòng mới là nguyên nhân thực sự. Chủ nhân chưa từng ngủ lại phòng của sủng thiếp, cho dù mệt thế nào cũng phải quay về chủ ốc nghỉ ngơi, nhọc tới đâu cũng không để ai lại bên người… Bản thân vốn đã là thân phận nam sủng trơ trẽn, việc tối nay nếu truyền ra không biết sẽ tạo ra tiếng tăm thế nào… Trong lúc suy nghĩ cuối cùng chống đỡ không được mệt mỏi dày đặc, đi vào mê man.