Linh Si liên tục truyền tin tức tới: “Là khí tức của Ma Tu.”
“Chủ tử, Ma Tu trà trộn vào Nam Sở Môn, có lẽ bọn họ đã đưa Cố Vọng đi rồi thì phải?”
Cố Vọng đã tỉnh lại rồi.
Cố Vọng cũng đã biến mất.
Người trước mặt này là Lâm Ngân Chi.
Ba tin tức lập tức tràn vào đầu Khanh Linh, trong nháy mắt cô không kịp suy xét, đến cùng thì cái nào nghiêm trọng hơn đây.
Nhưng tình huống lúc này cơ bản không cô cơ hội suy xét kỹ lại.
Nam tử áo đen ở đối diện hình như đã không còn kiên nhẫn, tiếng U Minh Sáo của hắn ta lại một lần nữa vang vọng khắp cả Đinh U Trạch tối tăm.
Lần này không chỉ có U Lang, thậm chí những yêu thú khác cũng tụ tập tới đây.
Thấy Khanh Linh đột nhiên ngây ra, Lâm Ngân Chi khẽ nhíu mày: “Xin lỗi Khanh cô nương, mạo phạm rồi.”
Lâm Ngân Chi nói xong, không đợi Khanh Linh kịp phản ứng, một tay của y đã ôm lấy eo cô, một thanh kiếm nằm ngang ở dưới chân hai người, Khanh Linh lập tức bay vút lên trời.
Tiếng sáo yếu ớt trong chớp mắt ngừng lại, ngay sau đó tiếng sáo lại càng liền mạch thông suốt hơn, trong phút chốc bầy sói con trước ngã xuống, con sau lại nhào lên.
Khanh Linh đứng trên thân kiếm của Lâm Ngân Chi, thấy trên tay y đang kết mấy cái linh ấn, không hề lưu tình đánh lên đàn sói dưới đất, nện thẳng ra một cái hố.
Nam nhân trên mặt đất vì né tránh công kích của y, cũng phi thân lên đứng ở trên một gốc cây, ánh mắt dưới mặt nạ trong đêm tối không thể nhìn rõ, hắn ta nói: “Thiếu công tử đừng làm cho thuộc hạ khó xử nữa.”
Cuối cùng Khanh Linh cũng hồi phục lại tinh thần, người này vừa nói “khó trách không đi che chở cho đại công tử”, chẳng lẽ người của Ma Tộc cũng đến Nam Sở Môn tìm Cố Vọng sao?
Cô nhìn qua bên đó, hỏi hắc y nhân đang cầm U Minh Sáo kia: “Cố Vọng đâu?”
Động tác của Lâm Ngân Chi ngừng lại, ánh mắt rơi vào người trước mặt, sao cô biết y không phải là Cố Vọng?
“Câu hỏi này của Quỷ chủ…” Nam nhân cười nói: “Hành tung của đại công tử… sao ta biết được?”
Lâm Ngân Chi rũ mắt, giọng nói chợt nhỏ lại, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được: “A Linh, ngươi đang nói gì vậy?”
Khanh Linh nghe cách xưng hô này thì gần như không thể nhận ra, cô khẽ mím môi dưới, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Ngân Chi.
Chỉ có Cố Vọng mới có thể gọi cô như vậy, nhưng mỗi lần hắn gọi cô như vậy đều kéo theo thú vị ác ý lẫn trêu chọc, giọng điệu duy chỉ hắn mới có chính là lưu luyến và triền miên, không phải kiểu giọng điệu thanh lãnh này.
Huống chi, cho dù có đôi khi Cố Vọng giả làm Lâm Ngân Chi cũng sẽ khiến người ta khó mà phân biệt thật giả, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói: Để cho nàng rời đi trước.
Có lẽ cái tên điên kia sẽ đẩy cô vào đàn sói, có lẽ sẽ đẩy cô về phía hắc y nhân nọ, cũng có lẽ sẽ lôi kéo cô cùng nhau ra tay.
Điều duy nhất hắn sẽ không làm, chính là để cho cô rời đi.
Nhưng Lâm Ngân Chi gọi cô thế này, hắn từ đâu mà biết được Cố Vọng gọi cô như thế?
Chẳng lẽ lúc Cố Vọng ở trong cơ thể của hắn, hồn phách của Lâm Ngân Chi thật ra cũng ở bên trong cơ thể, cho nên hắn mới biết được tình tiết ở chung giữa cô và Cố Vọng.
Khanh Linh nói một cách khẳng định: “Ngươi là Lâm Ngân Chi.”
Con ngươi đen nhánh của Lâm Ngân Chi sâu hun hút: “Cái gì?”
“Không cần gạt ta.” Khanh Linh không muốn nhiều lời với hắn, chuyện của nam chính cô không muốn chú ý nhiều.
Đàn sói dưới lòng bàn chân bắt đầu ầm ĩ, nam nhân nọ cũng bỏ qua cho đàn sói này, ngược lại ở bầu trời đằng xa bắt đầu truyền đến tiếng chim hót, là yêu thú khác.
Giọng nam nhân nọ hơi rét lạnh, nói: “Hai vị hình như không để ta vào mắt thì phải?”
Khanh Linh một lần nữa nhìn về phía hắc y nhân kia, cô vừa nghe hết lời đã biết tên này đang nói láo, nhẹ nhàng day ấn đường, hỏi: “Các ngươi đã phái người đi Nam Sở Môn rồi đúng không?”
Nam nhân nọ chậm rãi nói: “Vừa rồi Quỷ chủ không phải đã chọn Thiếu công tử rồi sao, thế thì không nên hỏi đến chuyện của đại công tử nữa.”
Đáy lòng Khanh Linh đột nhiên sinh ra một cơn bực dọc, cô thiên tân vạn khổ che chở cho Cố Vọng lâu như vậy, vì sao hắn vẫn bị đưa đi?
Khanh Linh chỉ suy tư trong chốc lát, ngay cả đầu cũng không quay lại, lên tiếng nói: “Lâm Ngân Chi, ngươi đi trước đi.”
Ánh mắt Lâm Ngân Chi khẽ run lên, kiếm ý của y ông ông, ngưng tụ thành từng đạo kiếm quang ở xung quanh, tạm thời cản lại những yêu thú đang bay tới, tiếp theo lanh tay lẹ mắt kéo Khanh Linh lại, thở dài: “Khanh cô nương có ý gì? Ta…”
Y đã bị nhận ra, cũng không định tiếp tục.
Khanh Linh không có thời gian tỉ mỉ giải thích cho y, giãy giụa nghĩ cách gỡ tay y ra: “Mục đích của hắn ta là ngươi, ta giúp ngươi giữ chân ngươi còn không muốn sao nữa?”
Lâm Ngân Chi nghe vậy lại càng dùng sức nắm chặt, giọng điệu lạnh lùng nói: “Ta không thể để cho ngươi vì ta mà đi mạo hiểm.”
“Không phải mạo hiểm.” Khanh Linh quay đầu lại, trong con ngươi hời hợt đầy vẻ bình tĩnh và nghiêm túc: “Cũng không phải vì ngươi, ta muốn đi tìm Cố Vọng.”
Lâm Ngân Chi sững sờ.
Khanh Linh nhân cơ hội này rút tay mình ra: “Cho nên tốt nhất ngươi mau đi đi, đừng làm lỡ mất thời gian của ta.”
Cô chủ yếu là muốn từ chỗ nam nhân này biết bây giờ Cố Vọng đang ở đâu, thứ hai cũng tiện đường giúp cho Lâm Ngân Chi thu hút một phần sự chú ý, để cho y tranh thủ thời gian thoát thân, một công đôi việc.
Lâm Ngân Chi hỏi: “Khanh cô nương, Cố Vọng một lần rồi lại một lần khiến cho ngươi lún sâu vào hiểm cảnh, ngươi lại vì cái gì?”
Khanh Linh nhỏ giọng nói: “Đó là chuyện của bản thân ta.”
Cô vừa dứt lời, lập tức từ trên thân kiếm của Lâm Ngân Chi hạ xuống, quỷ khí bao xung quanh người y tạm thời cản đàn sói lại.
Khanh Linh dùng tốc độ cực nhanh bay về phía hắc y nhân đã di chuyển ra khỏi gốc cây kia.
Lâm Ngân Chi ở sau lưng Khanh Linh, ánh mắt dõi theo bóng lưng của cô, bàn tay từ từ siết chặt.
Hắc y nhân thấy Khanh Linh giống như một đám sương mù đen bay thẳng về phía mình, hắn ta hơi lách mình, đáp lên trên một nhánh cây khác, cũng dừng thổi U Minh Sáo: “Ta chỉ muốn đưa thiếu công tử quay về, Quỷ chủ không nên lo chuyện bao đồng thì hơn.”
Tiếng đàn chim ở đằng xa trong chốc lát yên tĩnh trở lại.
Khanh Linh không nghe lời hắn ta, thân thể giống như quỷ mị tới gần: “Cố Vọng ở đâu?”
Trong lúc nói chuyện, quỷ khí ở đầu ngón tay Khanh Linh lập tức quấn xung quanh người hắc y nam tử, quỷ khí kia băng hàn thấu xương, thế nhưng còn khiến cho người ta có ảo giác ngón tay bị đông cứng.
Mặt nạ người sói của hắc y nam tử dưới bóng đêm có vẻ đặc biệt đáng sợ, hắn ta thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, không biết.”
Ánh mắt hắn ta gắt gao khóa chặt Khanh Linh, mở miệng uy hiếp: “Quỷ chủ không nên ép tại hạ đánh nhau với ngươi.”
Khanh Linh đáp: “Ta chỉ muốn biết Cố Vọng ở đâu, ngươi cũng đừng ép ta.”
Dứt lời, cô mở lòng bàn tay ra, một đám quỷ khí đánh thẳng xuống mặt đất, trên mặt đất lập tức bốc lên Hắc Vụ dày đặc, quỷ ảnh lượn lờ bên trong Hắc Vụ, đàn sói bên dưới bắt đầu tru lên.
“Ngươi khống chế vật sống, ta khống chế vật chết.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khanh Linh không có bất kỳ cảm xúc gì: “Ngươi xác định muốn đánh nhau với ta sao?”
Quanh người cô có quỷ khí vờn quanh, lại một thân bạch y như trước, hoàn toàn không phù hợp với quỷ khí âm hàn.
Nam nhân nọ nhìn cô một hồi, sau đó hơi quay đầu, nhìn quỷ ảnh lần lượt chồng chất trên mặt đất, một lát sau bật cười thành tiếng: “Được, vậy ta nói cho ngươi biết, bây giờ người hắn đang ở Ma Giới.”
Hắn ta nói: “Thiếu chủ của chúng ta mời hai vị công tử đến ôn chuyện, Quỷ chủ là đang lo lắng điều gì?”
Có quỷ mới tin các ngươi đi ôn chuyện.
Quỷ khí của Khanh Linh cuốn lấy cổ tay nam nhân kia: “Dẫn ta đi gặp hắn.”
Nam nhân liếc mắt nhìn quỷ khí trên tay mình, cũng không hề giãy giụa, sau một hồi lâu đột nhiên gật đầu, vậy mà lại đồng ý: “Nếu Quỷ chủ đã muốn đến Ma Giới làm khách, bất kỳ lúc nào chúng ta cũng hoan nghênh.
Chẳng qua nhiệm vụ của tại hạ vẫn chưa làm xong, có lẽ phải mời Quỷ chủ chờ một lát.”
Hắn ta nói xong lập tới dời tầm mắt đi, Khanh Linh theo tầm mắt của hắn ta quay đầu nhìn sang, sao Lâm Ngân Chi còn chưa đi nữa?
Vừa rồi Lâm Ngân Chi không hề lên tiếng, Khanh Linh còn tưởng y đã sớm rời đi, thế nhưng lúc này y vẫn ngự kiếm đứng ở không trung, rũ mắt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đồ đần, sao nam chính lại đần như vậy chứ!
Khanh Linh ho khan một tiếng, giống như ra hiệu.
Lâm Ngân Chi này sao lại giống Cố Vọng thế nhỉ, luôn thất thần vào thời khắc mấu chốt.
Lâm Ngân Chi dường như bị tiếng ho nhẹ này làm hoàn hồn, chỉ là lông mày càng nhíu chặt hơn.
Ngay sau đó, Khanh Linh nghe được giọng nói thanh lãnh của y vang lên: “Được.”
Khanh Linh: “?”
Lâm Ngân Chi ngự kiếm tới gần, không còn một chút dáng vẻ từ chối vừa rồi, y nhìn lướt qua Khanh Linh, nói với nam nhân kia: “Ta đi cùng ngươi.”
Khanh Linh: “?”
Lâm Ngân Chi uống lộn thuốc rồi à? Hắn thật muốn cái gọi là đại lễ gì đó sao?
Nam nhân bên cạnh thu hồi U Minh Sáo, cầm trong tay chậm rãi xoay: “Thiếu công tử quả nhiên phân rõ lợi và hại.”
Hắn ta dường như không hề cảm thấy bất ngờ.
Khanh Linh đánh giá Lâm Ngân Chi, nam nhân kia nói phần đại lễ này có thể khiến cho y trở thành thủ tịch Vân Cửu Phong chân chính, chuyện này liệu có liên quan gì tới câu nói “hắn không phải Lâm Ngân Chi thật” của Cố Vọng trước kia không?
Khanh Linh cân nhắc một hồi, không tiếp tục xen vào nữa, cô chỉ muốn biết bây giờ Cố Vọng ra sao, liệu có bị người của Ma Giới bắt nhốt hay chưa?
Khanh Linh im lặng.
Nam tử quay đầu, huýt sáo, một con điêu lớn lập tức lượn vòng tới gần, con điêu kia lớn vô cùng, là Ma thú của Ma Giới.
Nam tử dùng tay ra hiệu mời: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Khanh Linh đang muốn tiến lên, Lâm Ngân Chi lại ngăn cản cô, cúi đầu nói: “Khanh Linh cô nương, nếu như Cố Vọng có ở Ma Giới thì ta bảo đảm sẽ đưa hắn bình an trở về, ngươi không cần phải mạo hiểm.”
Khanh Linh giật mình, Lâm Ngân Chi đòi đi Ma Giới là vì muốn cứu Cố Vọng sao?
Đây là kiểu phát triển huyền diệu gì vậy?
Khanh Linh ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Lâm Ngân Chi, người phía sau có vẻ cực kỳ thẳng thắn, không hề có một chút dấu hiệu nói dối.
Giờ khắc này, Khanh Linh đột nhiên hiểu được cảm giác không tín nhiệm của Cổ Vũ Yên lúc Cố Vọng nói hắn muốn cứu Lâm Ngân Chi.
Lúc này đổi lại là cô thì cô cũng không yên tâm.
Nhân vật mục tiêu của mình, nhất định phải do chính mình theo dõi mới được.
Cho nên Khanh Linh chỉ sửng sốt trong chớp mắt, sau đó lắc đầu, cố chấp nói: “Ta muốn đi.”
Lâm Ngân Chi đang muốn mở miệng, lại bị cắt ngang.
Hắc y nam tử đứng trên lưng điêu, hai tay khoanh lại trước ngực nhìn bọn họ: “Hai vị đang nói chuyện gì vậy?”
Khanh Linh không để ý đến phản ứng của Lâm Ngân Chi, tự mình đi về phía con Ma Điêu kia, cánh con điêu nọ vũ động lên xuống hơi thất thường.
Nam nhân đứng trên lưng điêu thấy thế, rất có phong độ thân sĩ cúi người chìa tay ra, xem dáng vẻ là muốn kéo cô lên, giọng điệu nhã nhặn: “Nếu đã là khách, chúng ta đương nhiên phải dùng lễ tiếp đón.”
Khanh Linh tránh khỏi tay hắn ta, mũi chân khẽ nhón một cái, thân thể nhẹ nhàng đáp lên trên lưng điêu, Lâm Ngân Chi theo sát phía sau.
Ma Điêu nháy mắt bay lên, Khanh Linh còn chưa đứng vững, thân thể hơi nghiêng ngã.
Lâm Ngân Chi lập tức duỗi hai tay tới, cùng nam nhân kia mỗi người giữ một cánh tay của cô, giúp cô ổn định thân thể.
“Tính tình con Ma Điêu này có chút nóng nảy.” Nam nhân dặn dò: “Quỷ chủ cần phải cẩn thận một chút.”
Lâm Ngân Chi nhích tới gần cô thêm chút, ngược lại đứng rất vững vàng, y rũ mắt nói: “Khanh cô nương có thể vịn vào ta.”
Khanh Linh không muốn vịn vào ai cả, cô đẩy tay hai người ra, tự mình ngồi trên lưng điêu, nắm chặt lông của Ma Điêu, trong lòng im lặng suy tư: Kỳ lạ, vừa rồi còn đang giương cung bạt kiếm, vậy mà bây giờ lại hòa hợp rồi.
Ma Điêu nhanh chóng bay ra ngoài, Khanh Linh suy nghĩ, hay là lấy ngọc giản của Tống Đoan trước đó ra.
Chắc là Tống Đoan vẫn an toàn, rất nhanh đã nghe thấy tiếng nói truyền tới: “Khanh Linh, các ngươi không sao chứ? Bây giờ ta lập tức dẫn người tới!”
“Không có việc gì.” Khanh Linh nghĩ thầm: Đâu chỉ không có việc gì, bây giờ ta và kẻ địch còn đang cùng nhau lên đường đi tới Ma Giới đây này.
“Các ngươi không cần tới, ta có một chút việc phải rời đi mấy ngày.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Tống Đoan gấp gáp lên tiếng: “Người trong môn báo lại với ta không thấy Cố Vọng, ta cũng không biết tại sao hắn lại biến mất.”
Khanh Linh: “Ta biết, ta chính là đang đi tìm hắn.”
Tống Đoan nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: “Thế có cần ta hỗ trợ gì không?”
Tống Đoan vốn không nên bị cuốn vào trong chuyện này, Khanh Linh đáp: “Không cần đâu, cám ơn ngươi.”
Tống Đoan: “Lâm huynh đâu?”
Khanh Linh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lâm Ngân Chi đang đứng bên cạnh mình, đang lúc không biết nói sao, Lâm Ngân Chi đột nhiên mở miệng: “Ta đi cùng nàng ấy.”
Tống Đoan chợt nghe thấy giọng của Lâm Ngân Chi, cũng biết hai người này đang đi cùng nhau, ở bên kia còn có Cổ Vũ Yên cần được chăm sóc, hắn nhân tiện nói: “Vậy các ngươi cần gì phải lập tức nói với ta đó.”
Khanh Linh nói chuyện với Tống Đoan không tránh mặt ai, sau khi cắt đứt liên lạc qua ngọc giản, nam tử áo đen bên cạnh đột nhiên xốc vạt áo lên ngồi kế bên Khanh Linh, trong giọng nói dường như có một chút ý cười: “Quỷ chủ thật sự yên tâm về chúng ta sao, có thật không cần người khác tới hỗ trợ không?”
“Vì sao lại không yên tâm.” Khanh Linh hỏi vặn lại: “Hỗ trợ cái gì, không phải ta đi làm khách sao?”
Nam tử sững sờ.
Khanh Linh lại bình tĩnh nói tiếp: “Không phải Cố Vọng cũng được các người mời đến làm khách đó sao? Hay là ngươi gạt ta, sự thật không phải như vậy?”
Nam tử nọ quay đầu, rõ ràng vẫn còn đang đeo mặt nạ, thế nhưng ánh mắt kia lại không thèm che giấu đánh giá cô, sau đó chậm rãi nói: “Đương nhiên.”
“Thiếu công tử, sao người lại không thông suốt như Quỷ chủ đây cơ chứ.” Hắn ta nói tiếp: “Người xem, nàng phối hợp biết bao.”
Ánh mắt Lâm Ngân Chi phát lạnh: “Cách xa nàng một chút.”
Nam tử giống như chưa hề phát giác, ngược lại còn cất giọng cười: “Tại sao? Ngược lại ta cảm thấy Quỷ chủ thật thú vị, hay là làm quen chút đi.”
“Ta tên Thanh Tả, không biết Quỷ chủ xưng hô thế nào?”
Khanh Linh nhích qua bên cạnh một chút, trong lòng hơi ngạc nhiên, vậy mà người này lại là Thanh Tả?
Cô có ấn tượng về người này, bởi vì người này xác thực cũng là nhân vật phản diện, mà còn là nhân vật phản diện đi theo Cố Vọng cùng hắn đi gây chuyện, là hắn ta ư?
Khanh Linh suy tư một lát, nghĩ đến người này về sau sẽ có quan hệ với Cố Vọng, sẵn tiện đáp: “Khanh Linh.”
Cô vừa nói xong, kiếm của Lâm Ngân Chi nháy mắt đã ngăn cách giữa hai người, kiếm ý ngút trời.
“Thiếu công tử tức giận cái gì.” Thanh Tả cũng không hề mất hứng, chỉ nhấc hai chân lên, đưa tay chống cằm: “Ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với Quỷ chủ thôi.”
Hắn ta mỉm cười nói: “Thì ra tên là Khanh Linh, không tệ, tên hay.”
“Thanh Tả.” Kiếm của Lâm Ngân Chi ép thẳng tới mặt hắn ta: “Ngươi muốn làm gì?”
Ý cười của Thanh Tả nhạt đi một chút: “Sao thiếu công tử lại muốn can thiệp vào chuyện ta và người khác kết giao bằng hữu nhỉ?”
Hắn ta ngẩng đầu: “Người ta còn chưa nói gì, người lại quá nôn nóng.”
Khanh Linh phát hiện miệng của tên Thanh Tả này cũng thật lợi hại, không hề thua kém Cố Vọng, tính cách này cũng hơi giống, khó trách sau này lại cấu kết với Cố Vọng cùng nhau làm chuyện xấu.
“Thiếu công tử và Khanh cô nương có quan hệ gì à?” Thanh Tả cười hỏi: “Sao lại sốt ruột như vậy.”
Lời này vừa dứt, kiếm ý của Lâm Ngân Chi trong chớp mắt đông lại, mắt y nhìn về phía Khanh Linh, ấn đường khẽ nhíu.
Khanh Linh nghĩ thầm: Có thể có quan hệ gì chứ, cô và Lâm Ngân Chi chỉ gặp nhau có mấy lần.
Nếu không phải vì chuyện của Cố Vọng, nói không chừng số lần gặp nhau cũng không nhiều.
Nhưng Lâm Ngân Chi xác thực đã từng giúp cô mấy lần, cũng không tiện
ở trước mặt kéo thể diện của người ta xuống, vừa rồi y còn để cô đi trước cơ đấy.
Khanh Linh suy nghĩ rồi nói: “Là bằng hữu thì phải?”
Vẻ mặt Lâm Ngân Chi biến đổi, khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Mấy ngày nay Khanh cô nương bôn ba cực khổ, lúc này tốt nhất nên nghỉ ngơi trước, không cần nhiều lời.”
“Thật vậy sao?” Thanh Tả không hề để ý tới Lâm Ngân Chi, hắn ta hơi ngạc nhiên, thắc mắc hỏi: “Đã cực khổ như vậy sao lại còn lo lắng cho đại công tử, đi xa như thế chỉ để tìm hắn thôi sao?”
“Nghe Khố Di nói, quan hệ giữa Khanh Linh và đại công tử rất tốt, cũng là bằng hữu đúng không?”
Sao Thanh Tả này lại nói nhiều thế nhỉ?
Khanh Linh lấy làm lạ liếc mắt nhìn hắn ta, người phía sau vẫn đang chống cằm nhìn cô, giống như đang rất nghiêm túc chờ cô trả lời.
Ngay cả Lâm Ngân Chi cũng nhìn sang đây.
Khanh Linh hơi hé miệng, ở đâu ra bằng hữu? Trước đây cô đã từng đề cập tới, có điều Cố Vọng cơ bản không thèm đếm xỉa tới cô, còn thường xuyên đòi giết cô.
Cô dừng một chút, khẽ lắc đầu: “Không phải.”
Kiếm của Lâm Ngân Chi khẽ run lên.
Thanh Tả cũng im lặng một hồi, hắn ta ngồi ngay ngắn lại, giọng điệu ngờ vực: “Ồ? Vậy ra không phải sao?”
—-Hết chương —.