Khanh Linh không rõ mạt trà mà cô biết có phải là cái thứ ở trong miệng Cố Vọng hay không, nhưng nhìn mặt hắn tràn đầy tức giận như vậy, giống như cái tên mạt trà này đã làm ra chuyện lớn thương thiên hại lí gì đó, cô hơi không xác định được.
“Mạt trà?” Cô hơi phản ứng lại, mờ mịt thăm dò hỏi: “Mạt trà mà ngươi nói là loại mạt trà nào?”
Cố Vọng khẽ cười: “Ý của ngươi là… không chỉ có một.”
Lời nói của hai người giống như không ở cùng một kênh.
Khanh Linh ngẫm nghĩ, nói một cách chi tiết: “Ta không biết cái mà ngươi nói là cái nào, nhưng mạt trà mà ta biết, có lẽ là một loại đồ ăn…”
Cố Vọng híp mắt, như là muốn xác định lại, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Khanh Linh cảm thấy, nếu như là thứ mà cô nhìn thấy ở trong ảo cảnh, vậy hẳn là thứ gì đó có vị matcha, có khả năng rất lớn là bánh ngọt: “Chắc là như vậy.”
Cô vừa nói xong, lại phát hiện vẻ mặt của Cố Vọng càng khó coi hơn, lúc trắng lúc xanh.
Ánh mắt Cố Vọng khóa chặt lấy cô, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cho nên ngươi nhìn thấy cái gì cũng muốn cắn một miếng, là bởi vì trong ảo giác thấy mình được ăn?”
Nhìn thấy cái gì cũng muốn cắn một miếng…
Hình như không có chỗ cho các giả định, cô chắc hẳn là đã nhìn thấy bánh ngọt.
Chuyện này có chút mất mặt, Khanh Linh hơi ngượng ngùng rũ mắt nhìn xuống, sờ lên lỗ tai nho nhỏ của mình, gật đầu: “Ừ.”
Cố Vọng lại càng tức hơn, cũng không biết hắn tức giận là bởi vì bản thân không bằng đồ ăn hay là đang tức giận vì bản thân tự nhiên chẳng hiểu ra sao lại tức giận.
Không khí không hiểu sao lại đột nhiên yên tĩnh, Khanh Linh cũng không biết hắn đang tức cái gì, cho nên cũng không mở miệng.
May mà có Tống Đoan ở đằng xa hô lên, đánh vỡ tình huống ngượng ngùng quái gở này: “Lâm huynh, Vũ Yên cô nương tỉnh rồi!”
Hắn nhìn hai người ở đằng xa, trong lòng buồn bực, sao Lâm Ngân Chi lại có thể phóng túng mặc kệ sư muội thân thiết của mình, chạy đến bên cạnh kề tai nói nhỏ với Khanh Linh như vậy.
Cố Vọng tiết chế nét mặt, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng quay người, đi qua chỗ của hai người kia.
Cổ Vũ Yên đã đứng lên, quanh người nàng ta ướt đẫm, đành phải dùng đạo thuật Tịnh Thân làm khô quần áo. Nhìn thấy dáng vẻ không vui không giận của sư huynh, trong lòng nàng ta hơi bối rối.
Tống Đoan còn đang băn khoăn về cái Phật ấn ở cửa hang kia, hỏi: “Sao chỗ này lại có Phật ấn của Vô Trần Sơn nhỉ?”
Cố Vọng lấy ra viên Phật châu vừa cầm được từ chỗ Khanh Linh: “Chắc là do cái này.”
“Cái này không phải là của Cố Vọng sao?” Tống Đoan biết linh khí của Cố Vọng chính là chuỗi Phật châu ở trên tay hắn, viên Phật châu này và thứ kia giống y như đúc.
Hắn hỏi: “Sao nó lại ở trong này?”
Khanh Linh thấy Cố Vọng quay đầu lại nhìn mình: “Cái này là của Khanh Linh cô nương.”
Ừ, đúng là của cô, chỉ là đã bị đòi lại rồi.
Khanh Linh gật nhẹ đầu: “Đúng vậy.”
Cố Vọng xoay chuyển Phật châu trong tay, nói: “Trong Phật châu này có Phật ấn có thể sử dụng tạm thời.”
Ý là: Phật ấn vừa nãy là ở trong viên Phật châu này.
Khanh Linh đã rõ vì sao hắn muốn đòi về thứ này, là muốn hoàn toàn lấp liếm sự việc trước đó.
Vừa nói như vậy, Tống Đoan nháy mắt cảm thấy hợp lý: “Thì ra là vậy, huynh đúng là thận trọng tỉ mỉ.”
“Dù sao đây cũng là lấy xà đan cho Cố Vọng.” Cố Vọng thu hồi Phật châu, liếc mắt nhìn Khanh Linh một cái: “Khanh cô nương lúc nào cũng rất để tâm đến hắn.”
Khanh Linh bị hắn ý tứ sâu xa liếc mắt một cái, chẳng hiểu ra sao nhưng lại không phản bác được: “…À, đúng vậy.”
Vì sao đột nhiên lại muốn nhấn mạnh cái này? Tống Đoan cười gượng hai tiếng: “Ha ha ha, đúng đó, ta cũng cảm thấy như vậy.”
Cổ Vũ Yên ở bên cạnh bị lạnh nhạt, nàng ta thấy bản thân đã hoàn toàn bị sư huynh lãng quên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, yên lặng lùi về phía sau một bước, không nói gì thêm.
Có điều nàng ta vừa lui ra, sư huynh đã lập tức nhìn qua, thần kinh Cổ Vũ Yên lại căng thẳng.
Cố Vọng chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn nàng ta một chút: “Nghĩ cho kỹ xem nên nói những gì?”
Tống Đoan vẫn luôn ở ngoài tình huống, thắc mắc hỏi: “Nói cái gì?”
Cổ Vũ Yên căng thẳng, rồi chợt nhớ đến trước đó lúc nàng ta bị Huyễn Linh Xà cắn đã bị người ở sau lưng mình đẩy một cái.
Nàng ta sững sờ, hỏi: “Vừa rồi hình như ta bị người ta đẩy một cái.”
Nghe vậy, Khanh Linh không khỏi nhìn về phía Cố Vọng, hắn sẽ thừa nhận sao?
Cố Vọng nhếch mắt, chân mày hơi nhíu lại: “Cái gì?”
Hoàn toàn là dáng vẻ không biết tình hình, giả bộ còn giống hơn bất kỳ ai.
Tống Đoan cũng hỏi: “Ngươi bị ai đẩy?”
Cổ Vũ Yên bị hắn hỏi như vậy, ngay cả bản thân nàng ta cũng không cách nào xác định được mình có phải bị người ta đẩy hay không.
Cổ Vũ Yên hỏi: “Các ngươi không nhìn thấy sao?”
Tống Đoan lắc đầu: “Không thấy.”
Mặc dù hắn ở phía dưới nhưng vẫn luôn chú ý tình huống phía trên, chẳng lẽ không phải Cổ Vũ Yên tự mình xông lên sao? Lâm huynh ở sau lưng nàng ta cơ bản không hề ra tay.
Cố Vọng im lặng một lát, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đang kiếm cớ?”
Cổ Vũ Yên vô thức phủ nhận: “Muội không có!”
Thế nhưng khi chống lại ánh mắt của sư huynh, lưng nàng ta lại cứng đờ: “Sư huynh biết rồi đúng không?”
Cố Vọng không trả lời, nhưng ánh mắt lại giống như thực chất đang đặt trên người nàng ta. Đáy lòng Cổ Vũ Yên không hiểu sao run lên, hít vào một hơi thật sâu: “Muội không muốn để cho Cố Vọng lấy được xà đan.”
Không biết vì sao đối với cái kết quả này, dường như ngoài Tống Đoan ra, những người còn lại đều không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Tống Đoan không thể tin nói: “Vũ Yên cô nương, ngươi đang nói gì vậy? Chúng ta tới nơi này không phải vì muốn lấy xà đan cho Cố Vọng ư?”
“Ta không muốn!” Dường như cảm thấy chuyện bản thân làm đã bị bại lộ, Cổ Vũ Yên cũng không có ý định giấu diếm, lớn tiếng hỏi lại: “Vì sao ta phải giúp hắn lấy xà đan?”
Khanh Linh cảm thấy ngạc nhiên.
Cổ Vũ Yên ở trong mắt mọi người vẫn luôn dịu dàng khéo hiểu lòng người, bây giờ lại đột nhiên lộ ra biểu cảm này, mọi người ít nhiều cũng sẽ có chút không quen.
Tống Đoan cũng hơi sửng sốt: “Có ý gì?”
Cố Vọng không hề liên tiếng, chỉ là khí tức quanh người lạnh hơn một chút.
“Sư huynh thiện tâm nhưng muội thì không.” Cổ Vũ Yên nhìn người mặc áo bào đạo trưởng màu trắng ở trước mặt mình, không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ cho tới bây giờ sư huynh bị hắn liên lụy còn ít hay sao?”
“Không phải lần nào cũng bởi vì hắn nên huynh mới bị thương hôn mê đó sao, bây giờ hắn vẫn chưa tỉnh lại, đây rõ ràng là hắn thiếu nợ huynh.”
Giọng Cổ Vũ Yên lớn hơn một chút: “Cố Vọng từ lâu đã là một tên ma đầu, vì sao huynh còn muốn giúp hắn đi lấy xà đan! Muội không muốn để cho sư huynh tiếp tục làm chuyện điên rồ như vậy nữa.”
Khanh Linh im lặng suy nghĩ: Cái này nghe qua hình như cũng hợp tình hợp lý.
Mặc dù trên kịch bản cũng không hề viết Cổ Vũ Yên vì Lâm Ngân Chi đã từng làm gì Cố Vọng.
Tống Đoan cũng không biết trước đây Lâm Ngân Chi và Cố Vọng đã từng có dáng vẻ gì, nhưng hắn cảm thấy trước đó Cố Vọng đã cứu mọi người, cho nên trong lúc còn chưa phân biệt rõ được tình huống, hắn cũng không lên tiếng.
Ánh mắt mọi người từ đầu đến cuối đều im lặng đặt trên người nhân vật chính, sau một lúc lâu, người nọ cuối cùng cũng có phản ứng.
“Thế ư?” Giọng nói Cố Vọng đặc biệt lạnh lùng, chậm rãi hỏi: “Vậy muội chuẩn bị Mỹ Xà Hương từ khi nào?”
Tay Cổ Vũ Yên càng ngày càng siết chặt, nét mặt nàng ta thay đổi, nhỏ giọng nói: “Muội lấy ở trong động.”
“Mỹ Xà Hương bình thường đều ngấm vào trong hang rắn, muốn lấy cũng phải mở vách đá ra, cần phải có thời gian rất lâu.” Tống Đoan không biết câu hỏi này là có ý gì, theo bản năng lên tiếng: “Nhóm người Lâm huynh đi không tới một lát ngươi đã rời đi, ta cũng không thấy ngươi chạm qua vách đá thì phải? Vũ Yên cô nương lấy được Mỹ Xà Hương khi nào vậy?”
Khanh Linh đã phát hiện ra chỗ không đúng, nếu là như vậy, chắc hẳn Cổ Vũ Yên đã chuẩn bị Mỹ Xà Hương từ sớm, tính toán xong rồi mới đi đến nơi này.
Nhưng chuyện Cố Vọng sử dụng thân thể của Lâm Ngân Chi đòi đi tới Đinh U Trạch rõ ràng là quyết định đột xuất trước khi khởi hành, vì sao nàng ta vẫn có khả năng chuẩn bị sẵn trước thời hạn? Hơn nữa, nàng ta đã đánh tráo ngọc truyền âm tùy thân của Cố Vọng từ lúc nào?
Vừa vặn, Cố Vọng cũng đang muốn hỏi chuyện này: “Đánh tráo ngọc truyền âm từ khi nào?”
Sắc mặt Cổ Vũ Yên trắng bệt, vậy mà lại bị bắt gặp.
Nàng ta còn đang cảm thấy kỳ lạ, vì sao sư huynh lại có ngọc truyền âm để liên lạc với nàng ta, nếu như ngọc truyền âm đã bị đánh tráo, vậy thì miếng ngọc truyện âm lúc ấy là…
Ánh mắt Cổ Vũ Yên đột nhiên rơi vào trên người Khanh Linh, miếng ngọc truyền âm kia là của Khanh Linh.
Khanh Linh bị nàng ta nhìn như vậy, dường như cũng hiểu được ý nàng ta, gật nhẹ đầu: “Đúng, miếng ngọc truyền âm kia là của ta.”
Là sư huynh tự tay đưa cho Khanh Linh.
Lại là Khanh Linh, vì sao lại nhiều thêm một người là Khanh Linh.
“Sao rồi, đã nghĩ kỹ xem nên giải thích thế nào chưa?”
Lúc này Cố Vọng ngược lại rất có kiên nhẫn, hắn dùng lời lẽ lấn át: “Lúc muội rơi vào ảo giác có nói muốn thu hồi đồ về cho ta, thu hồi cái gì vậy?”
Cổ Vũ Yên nghe được câu này, sắc mặt lập tức biến đổi, giống như là bối rối, rồi lại giống như mờ mịt khó hiểu.
Lúc mọi người ở đây đều đang chờ câu trả lời của nàng ta, Cổ Vũ Yên đột nhiên bình tĩnh trở lại, màu sắc con ngươi tan rã.
Khanh Linh có một loại dự cảm không được tốt cho lắm, cô kéo tay áo Cố Vọng ra hiệu.
Cố Vọng cũng phát hiện ra, đáy mắt hắn trầm xuống, lập tức cầm kiếm chĩa vào ấn đường của Cổ Vũ Yên, kiếm nhẹ nhàng vẽ một đường ở trên ấn đường của nàng ta, một giọt huyết châu màu đen từ ấn đường của Cổ Vũ Yên rơi xuống.
Cùng lúc đó, Cổ Vũ Yên cũng mềm nhũn ngã xuống.
Tống Đoan lanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng ta: “Thứ này sao lại giống như Thuật Khôi Lỗi vậy?”
Đầu ngón tay Cố Vọng chấm vào giọt máu đen kia, nhẹ nhàng đưa lên mũi, vừa ngửi vào, con ngươi hắn lập tức trở nên sâu thẳm: “Là Thuật Khôi Lỗi.”
Thuật Khôi Lỗi chính là thuật pháp âm tà điều khiển con người, người điều khiển sẽ lấy một giọt máu của mình rót vào bên trong cơ thể người bị điều khiển, như vậy đối phương sẽ tùy ý để cho hắn điều khiển. Bởi vì thuật pháp này làm tổn hại đến tâm tính con người, vì vậy Tiên Môn chính phái đều cấm sử dụng.
Chỉ là có chút Ma Tộc lợi hại sẽ lợi dụng cái này đến để khống chế người khác.
Tống Đoan: “Chẳng lẽ là Ma Tộc?”
Nội dung kịch bản ở Đinh U Trạch chính là Cố Vọng bị người của Ma Tộc bao vây tấn công rồi đưa đi, có lẽ thật sự là Ma Tộc.
Nghe đến Ma Tộc, Khanh Linh lại vô thức nhíu mày: “Chúng ta đi về trước đi.”
Tống Đoan kiểm tra thân thể Cổ Vũ Yên một phen, phát hiện cũng không có chỗ nào khác không ổn, sẵn tiện nói: “Đúng đó, Huyễn Linh Xà đã chết, trong bóng tối đang có yêu thú ngo ngoe rục rịch, chúng ta cần phải mau chóng trở về.”
Cố Vọng không lên tiếng, Khanh Linh quay đầu lại chỉ thấy hắn đang nhìn máu đen bôi trên đầu ngón tay, im lặng suy nghĩ.
Cô nhắc nhở: “Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Cố Vọng búng tay một cái, máu bôi đen kia lập tức biến mất: “Đi thôi.”
Xe ngựa của Nam Sở Môn vẫn đang dừng ở bên ngoài Đinh U Trạch, từ nơi này đi ra ngoài không tránh khỏi còn phải đi thêm một đoạn đường. Tống Đoan chủ động gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho Cố Vũ Yên, cõng người ở trên lưng: “Đi mau.”
Huyễn Linh Xà ở Đinh U Trạch xưng bá nhiều năm, bây giờ hang ổ của Huyễn Linh Xà xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên đã làm kinh động đến những yêu thú xung quanh, cho nên mới vừa ra khỏi hang rắn, mùi của những yêu thú như hổ rình mồi phát ra ở xung quanh cơ bản là ép xuống không được.
Đôi chân của Tiểu Kim Uyên bước đi chậm chạp, Khanh Linh vốn định bế nó, thế nhưng Cố Vọng lại đi trước một bước bế nó lên.
Nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Kim Uyên đầy tín nhiệm ôm lấy cổ hắn, Khanh Linh đành phải liên tục nhắc nhở: “Đừng lên tiếng, sẽ dẫn dụ yêu thú kéo tới.”
Tiểu Kim Uyên không phải không biết đại cục, sau khi Cố Vọng lấp viên Chiếu Minh Châu vào trong ngực nó xong, nó vẫn luôn một mực im lặng làm một cái đèn dẫn đường, dọc theo đường đi hết sức yên tĩnh.
Đinh U Trạch vào ban đêm cực kỳ yên tĩnh, lại càng nguy hiểm nhiều hơn, nhìn từng cặp mắt màu xanh âm u ở trong bóng tối, Tống Đoan bồn chồn trong bụng: “Tuy nói những yêu thú này đều là cấp thấp, nhưng không kham được số lượng lớn, nên cẩn thận thì hơn.”
Kiếm của Cố Vọng ở trong bóng tối mơ hồ phát ra ánh sáng, dường như yêu thú ngửi được mùi nguy hiểm, tạm thời không dám tiến lên.
Khanh Linh cũng đi theo bên cạnh của hắn, mặt không cảm xúc đánh giá xung quanh, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng bảo vệ hắn thật tốt.
Vốn dĩ sắp sửa đi ra ngoài an toàn, bỗng nhiên tất cả mọi người nghe thấy một tiếng gầm nhẹ lờ mờ không rõ, rồi sau đó chính là tiếng hít thở của động vật liên miên bất tận.
Bước chân Cố Vọng hơi dừng lại, khẽ nghiêng đầu, nhìn sang chỗ phát ra tiếng động.
Tiểu Kim Uyên giật mình nói: “Là U Lang.”()
()U Lang: yêu thú cấp thấp có hình dáng giống sói.
Khanh Linh: “U Lang?”
“Đi mau!” Tiểu Kim Uyên hơi sốt ruột: “Thần Cảnh Kim Uyên cũng có rất nhiều thứ này, linh lực không cao nhưng số lượng rất nhiều, rất bám người.”
Thần Cảnh Kim Uyên khác với nơi này, ở nơi đó có nhiều bảo bối, còn nơi này lại có rất nhiều độc vật.
U Lang chỉ xuất hiện vào ban đêm, ban đêm không có Huyễn Linh Xà chính là lúc chúng nó hoành hành, dùng số lượng giành thắng lợi.
Dần dần, xung quanh xuất hiện càng nhiều cặp mắt U Lang hơn, không chỉ có bầy sói này, mà có U Lang, yêu thú xung quanh lại càng thêm phấn khởi.
Khanh Linh nhìn tình huống trước mặt, hơi suy tư, nếu như chỉ có cô và Cố Vọng thì đánh nhau cũng tạm được. Thế nhưng lúc này Tống Đoan đang cõng Cổ Vũ Yên, không nói tới chuyện lập tức ít đi hai người có sức chiến đấu, lại còn phải bảo vệ cho bọn họ, sẽ mất nhiều hơn được.
Khanh Linh nhìn kiếm trong tay Cố Vọng hơi run lên, vừa nhìn đã biết là đang kích động, cô nhỏ giọng nói: “Không thể lấy cứng đối cứng được.”
Cố Vọng ừ một tiếng, trong chớp mắt giơ kiếm lên, kiếm ý bộc phát, mạnh mẽ bổ ra một đạo kiếm quang về phía trước, kiếm quang kia soi sáng đường đi, tiếng bầy sói xung quanh cũng vì một kiếm này mà tạm thời bị áp chế.
Hắn lời ít ý nhiều: “Đi.”
Lần này đổi lại là Tống Đoan cõng người đi ở phía trước, Khanh Linh thì đi ở phía sau.
Bọn họ mới vừa đi được vài bước, trong rừng đột nhiên truyền đến tiếng sáo xa xăm.
Tiếng sáo du dương làm cho tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt hốt hoảng, bầy sói này lại giống như nghe được chỉ thị, đột nhiên bắt đầu nóng nảy.
Mặt mày Cố Vọng phút chốc trầm xuống, hắn tập trung tinh thần vào một chỗ nào đó ở bên trong bóng tối, kiếm trong tay cũng điên cuồng rung động.
Khanh Linh nghe Cố Vọng thốt ra một câu: “Rất hay.”
Tống Đoan hỏi: “Đây là tiếng gì vậy?”
Là U Minh Sáo.
Khanh Linh nhớ rất rõ, chỉ có mẹ của Cố Vọng mới thổi được U Minh Sáo, nhưng lúc này Cố Vọng vẫn đang dùng thân thể của Lâm Ngân Chi, không phải bà ta muốn bắt Cố Vọng ư? Vì sao lại muốn xuống tay với Lâm Ngân Chi?
Không thể quan tâm được nhiều như vậy, nếu là mẹ của Cố Vọng tự mình đến đây thì chuyện này sẽ rất khó nói.
Khanh Linh tiến lên phía trước một bước chắn ở đằng trước Cố Vọng, xung quanh bốc lên một vòng quỷ vụ() màu đen, tạm thời cản lại tầm mắt bầy sói, tiếp đó cô nói: “Các ngươi đi trước đi.”
()Quỷ vụ: sương mù của quỷ.
Trước đó có kiếm ý ban nãy của Cố Vọng cho nên hơn phân nửa bầy sói đều tụ tập ở sau lưng, cô ngăn lại là được rồi.
Trong kịch bản bởi vì Cố Vọng bị bắt đi, ở trong Ma Giới phải chịu không ít đau khổ mới có thể trốn ra được, cũng bởi vì một lần này, hắn gần như đã là trạng thái nửa nhập ma, cô sẽ không để cho hắn bị bắt đi.
Tống Đoan đang cõng Cổ Vũ Yên, chỉ có thể lo lắng suông: “Sao chúng ta có thể bỏ cô ở lại chỗ này được, người nọ đến cùng là ai?”
Cố Vọng chặn ngang kéo cổ tay Khanh Linh lại, rũ mắt nhìn cô: “Chúng ta đi trước?”
Con ngươi đen láy của hắn dần trở nên nặng nề, chậm rãi hỏi: “Ngươi có biết người tới là ai không?”
Là mẹ ngươi.
Khanh Linh không trả lời, chỉ nói: “Ta có thể ngăn cản được một hồi, các ngươi đi đi, vào buổi tối ai cũng không bắt được ta.”
Lời cô nói là thật, sân nhà của Quỷ Tu là vào buổi tối, chỉ cần cô muốn ẩn nấp, người bình thường khó mà tìm ra được cô.
“Tống Đoan.” Cố Vọng không nghe cô nhiều lời, dùng một tay ném Khanh Linh ra phía sau: “Đưa các nàng đi đi.”
Tống Đoan cũng không muốn bỏ ai lại, vừa định nói hắn sẽ lưu lại, nhưng Cố Vọng đã cầm kiếm xông vào bóng tối, bầy sói kia rõ ràng là nhằm vào hắn, cũng theo phía sau xông lên.
Tống Đoan: “Chúng ta…”
Khanh Linh không ngờ Cố Vọng lại nhanh như vậy, lần này vậy mà còn ném cô đi, thật là kỳ lạ.
“Ngươi đưa nàng ta đi đi.” Cô sẽ không để Cố Vọng ở lại, tiếp tục dặn dò: “Đừng đợi, đợi thêm lát nữa ngay cả các ngươi cũng không đi được đâu, ta sẽ bảo vệ hắn.”
“Tiểu Kim Uyên.” Khanh Linh buông Tiểu Kim Uyên ra, nhỏ giọng nói: “Ngươi nghe lời, dẫn đường cho bọn họ đi.”
Nói xong, vì để an toàn, Khanh Linh lại tăng thêm một tia quỷ khí, không đợi Tống Đoan từ chối, bản thân cô đã nhanh chóng đi theo bóng dáng Cố Vọng biến mất ở trong bóng tối.
Tống Đoan ngẩn người, Khanh Linh ở trong mắt hắn luôn luôn là người mềm mại, dịu dàng, ấm ấp, lại còn có chút đáng yêu. Bây giờ hắn lại phát hiện cô cũng có thể dũng cảm quả quyết như thế, không chỉ là vì Cố Vọng, cô cũng sẽ dũng cảm vì những người khác.
Tiểu Kim Uyên nhìn thấy Khanh Linh biến mất, nhưng ngẫm lại ở chỗ này vẫn còn có hai người, nó cũng không thể hành động theo cảm tính, lên tiếng hối thúc: “Đi mau lên.”
Tống Đoan nhanh chóng cõng Cổ Vũ Yên dựa theo lối cũ đi ra ngoài, chờ Cổ Vũ Yên an toàn rồi hắn sẽ quay lại sau.
Lúc này thân thể Khanh Linh đang lướt cực nhanh di chuyển ở trong bóng tối, dựa vào thị lực đặc biệt của Quỷ Tu tìm kiếm bóng dáng Cố Vọng.
Hắn đang chạy theo tiếng U Minh Sáo, U Minh Sáo điều khiển bầy sói, cô cũng theo hướng của bầy sói mà đi.
Không biết vì sao tốc độ của Cố Vọng lại nhanh như vậy, cô đuổi theo cả buổi mà vẫn chưa đuổi kịp, trong khi tiếng sáo ở trong rừng vẫn còn đang văng vẳng.
Cô đuổi về phía trước một đoạn, bầy sói dường như cũng bắt đầu chậm lại, chắc là sắp tới rồi.
Khanh Linh tăng nhanh tốc độ xông về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Vọng mặc một thân bạch y đang bị bao vây ở giữa. Điều kỳ lạ là đàn sói lại không có ý định tổn thương hắn, chỉ là bao vây ở xung quanh hắn, liếc mắt nhìn qua, toàn bộ đều là ánh mắt màu xanh biếc nhiều không đếm được.
Mà ở trước mặt Cố Vọng lại có một người đeo mặt nạ sói, mặc một bộ y phục màu đen đang đứng ở đó. Người nọ cầm một cây sáo nhỏ trong tay, nhìn vóc dáng kia hình như không phải nữ tử.
Vậy ra không phải là mẹ hắn sao?
“Thiếu công tử đang làm gì vậy?” Trên cổ người nọ có ma văn, giọng nói nghe hơi khàn khàn nhưng lại không già: “Thuộc hạ sẽ không làm người bị thương.”
Thiếu công tử? Thiếu công tử nào?
Khanh Linh nghe mà không hiểu, Thiếu công tử của Ma Tộc không phải là Cố Vọng sao?
Người phía trước còn chưa đánh tới, Khanh Linh cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Cố Vọng vẫn duy trì phong thái lạnh lùng cô độc của Lâm Ngân Chi: “Thiếu công tử nào?”
“Đương nhiên là thiếu công tử của chúng ta rồi.” Nghe giọng người nọ cất lên không ngờ lại có chút cung kính: “Thiếu chủ đã rất nhiều năm không được gặp mặt công tử, muốn mời Thiếu công tử trở về đích thân ôn chuyện, sẵn tiện tặng cho Thiếu công tử một phần đại lễ.”
Cố Vọng không hề nhúc nhích, chỉ đáp: “Ta nhớ rõ Thiếu công tử của Ma Tộc là Cố Vọng kia mà.”
Nam tử áo đen gật đầu: “Hắn là Thiếu công tử, ngài cũng vậy.”
“Có thể là do năm đó Thiếu chủ sơ suất, cho nên mới không kịp nói cho ngài biết, ngài và đại công tử là huynh đệ ruột thịt.”
Khanh Linh: “!”
Cho nên không phải cùng cha khác mẹ mà là cùng cha cùng mẹ ư?
“Sơ suất à?” Cố Vọng hỏi lại: “Có thể sơ suất nhiều năm như vậy sao?”
“Ma Giới bận rộn.” Người nọ thở dài: “Thiếu chủ cũng không dành thời gian ra được.”
“Bây giờ kính mời Thiếu công tử dời bước, Thiếu chủ muốn trò chuyện với người.”
“Lời của một Ma tu, ta phải làm sao để tin tưởng đây.” Cố Vọng không hề hoang mang nói: “Ngươi nói là ta thì là ta ư?”
Nam tử kia dường như đã sớm biết hắn sẽ hỏi câu này, mỉm cười trả lời: “Không phải Thiếu công tử cũng đã phát hiện ra rồi sao? Vì sao bản thân lại có đôi khi không khống chế được?”
Nghe đến đây, Khanh Linh đột nhiên nhớ tới, lúc ấy khi ở dưới Thần Cảnh, Cố Vọng đã từng nắm cổ áo Lâm Ngân Chi, nói y cũng là ác quỷ.
Chẳng lẽ ở trên người Lâm Ngân Chi cũng có huyết mạch Ma Tộc?
Nhưng vì sao chỉ có mỗi Cố Vọng nhập ma, mà y thì lại không bị ảnh hưởng?
Nam nhân kia nói: “Thiếu công tử chắc hẳn cũng biết long khí trên người mình đã nhạt đi rất nhiều rồi, nếu còn không áp chế được, có lẽ Vân Cửu Phong sẽ xuất hiện thêm một “đại công tử” thứ hai.”
Cố Vọng mặt không cảm xúc: “Thế ư?”
Hắn giương mắt, chậm rãi lên tiếng hỏi: “Tặng đại lễ à, tặng đại lễ gì?”
Nam nhân áo đen ngẩn người, dường như không đoán trước được Thiếu công tử lại tiếp nhận chuyện này nhanh đến như vậy.
Ngay cả Khanh Linh cũng nghi ngờ, phản ứng này của Cố Vọng, lẽ nào hắn đã sớm biết Lâm Ngân Chi là đệ đệ ruột của mình rồi sao?
Cũng may nam nhân áo đen có vẻ là người trải đời, nhanh chóng phản ứng lại: “Đương nhiên là thứ mà người thích rồi.”
Cố Vọng chậm rãi lau kiếm, hờ hững hỏi: “Ngươi xác định là ta thích sao?”
Nam nhân kia gật đầu, thong thả đáp: “Thiếu chủ luôn luôn quan tâm đến Thiếu công tử.”
Cố Vọng hỏi: “Vậy nên đó là thứ gì?”
Nam nhân áo đen trả lời: “Là thứ có thể khiến cho Thiếu công tử chính thức trở thành thủ tịch đệ tử của Vân Cửu Phong.”
Nghe đến đây, Khanh Linh đại khái đã biết được nguyên nhân vì sao cho dù là Lâm Ngân Chi đến cũng sẽ gặp được người của Ma Tộc.
Có lẽ là người của Ma Tộc mặc kệ là ai tới đây đều phải dẫn về.
Nhưng dẫn Lâm Ngân Chi trở về đến cùng rồi cũng sẽ giống như Cố Vọng, bị tra tấn ở Ma Giới, hay là thật sự giống như lời người này đã nói, muốn tặng “đại lễ” cho y?
Cố Vọng ở đầu bên kia im lặng, lần này hắn im lặng hơi lâu. Hắn chỉ nhìn ngắm thanh kiếm trong tay, không nói lời nào, dường như là đang suy nghĩ.
Nam nhân áo đen rất có kiên nhẫn chờ đợi, giống như cảm thấy Thiếu công tử trước mặt sẽ không từ chối hắn ta.
Trong lòng Khanh Linh lại có thêm một suy đoán, nếu đúng theo như lời nam nhân này nói, trên người Lâm Ngân Chi xác thật cũng có huyết mạch Ma Tộc cần phải áp chế. Vậy thì ở trong kịch bản có phải là lúc nào đó Lâm Ngân Chi sẽ gặp được mẫu thân thân sinh của y, hơn nữa còn nhận được trợ giúp, trở thành ánh sáng chính đạo chân chính.
Mà Cố Vọng ở Ma Giới chịu nhiều đau khổ như vậy, gần như nhập ma, lại chưa từng được mẹ hắn ngoảnh đầu nhìn lại, là bởi vì điều này cho nên hai người mới bất hòa ở giai đoạn sau?
Liệu có phải bây giờ Cố Vọng đã biết được chân tướng chuyện này, cho nên mới hoàn toàn hận Lâm Ngân Chi như vậy.
Khanh Linh còn đang suy nghĩ, Cố Vọng ở đầu bên kia đã mở miệng: “Không đi.”
Nam nhân áo đen ngẩn người, chắc là không ngờ hắn lại từ chối.
“Thiếu công tử, thiếu chủ sẽ không hại người.” Hắn ta nói: “Người xem, thiếu chủ cũng đâu làm khó các bằng hữu của người, bọn họ cũng đã thuận lợi đi ra ngoài rồi.”
Cố Vọng lạnh giọng nói: “Thì sao?”
Nam nhân áo đen im lặng mấy giây, sau đó nhanh chóng khôi phục lại giọng điệu bình thường: “Một khi đã như vậy, thuộc hạ chỉ có thể xin lỗi trước.”
Dứt lời, hắn ta cầm U Minh Sáo ở trong tay lên đặt ở bên miệng.
Tiếng sáo nháy mắt vang lên, cả đàn sói bắt đầu bạo động, lại càng vây chặt lấy Cố Vọng.
Khanh Linh nhíu mày, hiện tại cô không chờ được nữa.
Thân thể cô nhanh nhẹn, quỷ khí quấn quanh ở đầu ngón tay trong nháy mắt xông lên, chặt chẽ bao vòng xung quanh Cố Vọng.
Nam nhân áo đen không ngờ còn có người khác ở đây, lập tức nhìn sang chỗ này.
Cố Vọng ở đằng sau cũng ngẩng đầu lên, lúc trông thấy Khanh Linh, mắt đen của hắn ngưng lại, như là có chút ngạc nhiên: “Khanh cô nương.”
Lúc này mà còn muốn giữ lại thiết lập nhân vật gọi Khanh Cô nương nữa ư?
Khanh Linh cũng phối hợp với hắn, để hắn ở sau lưng bảo vệ: “Ừm.”
Màu sắc con ngươi của người phía sau nặng nề trầm xuống.
Nam nhân áo đen nhìn thấy quỷ khí, giọng điệu sâu xa: “Đây là Quỷ chủ mà Khố Di đã nói đúng không?”
“Ngạc nhiên thật, bây giờ Quỷ chủ không còn che chở cho đại công tử nữa ư?” Hắn ta hơi ngạc nhiên: “Không phải nói… Quỷ chủ không thích thiếu công tử à?”
Hắn ta biết nhiều thật đấy.
“Ai nói vậy?” Khanh Linh vừa cân nhắc xem phải làm sao mới giúp Cố Vọng thoát thân được, vừa muốn thay hắn che giấu thân phận, bèn thuận miệng nói: “Bọn họ ai ta cũng thích.”
“Vậy sao?” Nam nhân áo đen cười khẽ: “Vậy bây giờ ngươi muốn chọn ai?”
Khanh Linh nghe không hiểu, đây là ý gì? Có điều cô đang đứng ở trước mặt Cố Vọng, đương nhiên là muốn chọn hắn rồi.
Cho nên quỷ khí của Khanh Linh từ bốn phương tám hướng thấm ra, cô chỉ vào người sau lưng đáp: “Hắn là người mà ta che chở.”
Nam nhân áo đen khẽ gật đầu: “Khó trách lúc này ngươi lại không đi che chở cho đại công tử.”
Có ý gì?
Không phải Cố Vọng vẫn đang yên ổn ở Nam Sở Môn sao?
“Khanh cô nương đừng lo.” Người phía sau đột nhiên mở miệng: “Cô nương rời khỏi đây trước đi, ta sẽ có cách.”
Giọng điệu này…
Khanh Linh ngẩn người, vừa quay đầu lại thì va phải đôi đồng tử trong trẻo lạnh lùng, lúc này cặp mắt đen kia khẽ chớp động, nhưng lại không có loại tà khí kia của Cố Vọng.
Cô nhanh chóng nhận ra được, đây chính là Lâm Ngân Chi, đã đổi lại từ khi nào vậy?
Cùng lúc đó, một vệt quỷ khí thần không biết quỷ không hay nhẹ nhàng tiến lại chỗ này, rơi vào trong tai cô rồi biến mất, đồng thời bỏ lại một câu, là giọng của Linh Si: “Chủ tử, Cố Vọng đã tỉnh rồi.”
Vệt quỷ khí thứ hai nhanh chóng bay tới, mang đến câu nói thứ hai: “Thuộc hạ bất tài, hình như hắn đột nhiên biến mất rồi.”
…
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Ngân Chi: Đều rất thích à?
Vượng Tử: Đều rất thích sao?
A Linh:???