Cửu U Long Giới

chương 317: vô cực (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Hải Tộc chưa chắc phồn vinh. Mặc dù lớn mạnh nhưng lại cũng đầy máu tanh. Bên ngoài đồn rằng thế giới dưới đáy biển giống như nhân gian tiên cảnh, nhưng ta không cho là như vậy, trái lại lại cảm thấy nhân gian phồn hoa này khiến cho người ta lưu luyến không muốn về. Nếu huynh đệ muốn đi xem thế giới dưới đáy biển một chút, cũng không phải là không thể, chỉ sợ huynh đệ sau khi thấy rồi sẽ cảm thấy thất vọng, ha ha.

Người thanh niên đó cười ha ha nói như vậy.

Nghe xong lời này, sắc mặt Bạch Khởi thay đổi, nhìn sang người thanh niên bên cạnh mình, thần sắc có chút kỳ lạ, trong lời có lời, Bạch Khởi sao có thể nghe không ra?

Người thanh niên đó sau khi thấy Bạch Khởi nhìn mình, cũng sững sờ, ngay sau đó cười ha hả chuyển chủ đề, chắp tay về phía Bạch Khởi nói:

- Huynh đệ, tại hạ Vô Cực, không biết xưng hô với các hạ như thế nào?

- Bạch Khởi.

Bạch Khởi cũng không giấu diếm điều gì, nói thẳng ra. Bạch Khởi không thích dùng tên giả, hoặc là không nói, hoặc là trực tiếp nói cho đối phương. Tên là để dùng, có gì mà phải giấu diềm.

- Bạch Khởi? Ồ, ha ha, Bạch Khởi huynh đệ có muốn xuống thế giới dưới đáy biển xem một chút không.

Vô Cực cười ha ha, tiến tới bên Bạch Khởi nói như vậy.

- Ồ, đương nhiên muốn. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn đi xem một chút. Đặc biệt là Cung điện của Hải Thần, ta rất tò mò, hơn nữa còn có một tâm nguyện muốn giải quyết ở nơi đó, vì thế bất luận thế nào cũng muốn đi xem một chút.

Xem Bạch Khởi trầm ngâm chốc lát, sau đó trả lời như vậy.

- Ha ha, cơ hội nhất định sẽ có.

Vô Cực đứng thẳng người, chậm rãi nói, nói xong liền quay người rời khỏi. Đi được vài bước đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, sau khi nhìn Bạch Khởi một cái, tiếp tục nói:

- Bạch Khởi huynh đệ, ta xin cáo từ. Lần sau chúng ta sẽ gặp lại. Hãy tin ta, chuyện huynh muốn sẽ có cơ hội, không chỉ thế giới dưới đấy biển, còn cả Hải Thần Điện, huynh đều có cơ hội nhìn thấy.

Nói xong Vô Cực liền xoay người rời khỏi nơi này, một cái lắc mình liền biến mất trước mặt Bạch Khởi, giống như từ trước tới giờ hắn chưa từng xuất hiện. Điều này khiến cho Bạch Khởi đang nằm đó bất giác nheo mắt, lắc lắc bình rượu trong tay mình, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vô Cực đến quá thần bí, Bạch Khởi cơ bản không biết lai lịch của đối phương, tuy nhiên có một điều có thể khẳng định, đó là chỉ cần dựa vào sự xuất hiện lặng lẽ không tiếng động vừa rồi của đối phương, và không có tiếng động lúc bỏ đi là đã có thể phán đoán ra thực lực của đối phương tuyệt đối không thua kém mình.

Nhưng nhân vật như vậy, Bạch Khởi lại chưa từng nghe nói tới. Đây là điều Bạch Khởi nghi ngờ nhất, theo như tình báo mà Bạch Khởi biết, trẻ tuổi như vậy mà đã lợi hại như thế, hơn nữa là người có hơi thở hoạt bát tự nhiên, mình tuyệt đối không thể không biết gì. Nhưng sự thật lại là như vậy, trong tình báo của mình cơ bản không có người này, mình cũng chưa từng nghe đến người này, đây là điểm khiến cho Bạch Khởi nghi hoặc nhất.

Sau khi suy tư hồi lâu, dự đoán không có kết quả, Bạch Khởi một mình quay người xuống lầu, muốn quay trở về phòng ngủ của mình. Khi đi tới hành lang, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào, Bạch Khởi bất giác nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Sau khi nhìn lại phát hiện ra chủ nhân của mình đang vẻ mặt khổ sở hô lớn với những kẻ hung thần ác sát, có điều tiếng hô lớn đó là sự la hét. Rõ ràng người đến không ít, mà bên cạnh đại hán đó còn có một nhóm người đang trên boong tàu tầng hai, bao vây chặt lấy đoàn người của chủ nhân của mình. Mười mấy dong binh được thuê cùng với mình đều đứng trên boong tàu, không để cho đối phương uy phong bao nhiêu.

Đi thuyền trên biển khô khan vô vị, cuộc sống của mọi người vô cùng nhàm chán, tính khí táo bạo, dễ cáu giận, xảy ra xung đột cũng là chuyện thường xảy ra. Có điều chuyện hôm nay hình như không đơn giản như vậy, nếu như trước đây xảy ra chuyện như vậy đều do nhà tàu hòa giải. Dù sao việc đi biển như vậy, người có ưu thế nhất trên thuyền trước sau vẫn là Thuyền Trưởng. Giống như trên Hải Long Hào này có trên nghìn thủy thủ, đều là hán tử vạm vỡ thường xuyên phiêu bạt trên biển, người nào cũng mạnh mẽ tráng kiện. Một số người hộ vệ phụ trách an toàn lại càng là Đấu Giả có tu vi nhất định, bọn họ có quyền phát ngôn trên thuyền, bình thường gặp phải chuyện như vậy đề do bọn họ ra mặt giải quyết. Nhưng hôm nay xảy ra xung đột lại không thấy bóng dáng bọn họ, điều này khiến cho Bạch Khởi có chút nghi ngờ.

Thân hình Bạch Khởi khẽ khẽ chậm rãi đi tới. Thu tiền tài của người ta, tiêu diệt tai họa cho người ta, Bạch Khởi đã được đối phương thuê, đương nhiên cũng có chức trách bảo đảm cho đối phương vô ngại. Đây là vấn đề hành vi phẩm chất thường ngày, nếu là người nào khác, Bạch Khởi cũng mặc kệ, nhưng lần này xảy ra chuyện lại là chủ nhân của Bạch Khởi, Bạch Khởi không thể không quan tâm.

Đi gần tới nhóm người này đã nghe thấy đại hán đó cao giọng hét:

- Nói cho ngươi biết, hôm nay thương hội các ngươi phải nộp phí bảo vệ cho ta, nếu không thì đừng trách ta thủ đoạn vô tình, ném các ngươi ra biển lớn. Bây giờ trong biển rộng mênh mông này không có ai có thể cứu các ngươi. Chết là chết, chúng ta cần tài chứ không cần mạng, nhưng nếu các ngươi không biết tốt xấu thì cũng đừng trách chúng ta.

Lời này khiến cho Bạch Khởi nhíu mày, nghe khẩu khí của người này rõ ràng là không phải là lần đầu tiên làm những chuyện như vậy, điều này khiến cho Bạch Khởi trong lòng có chút không vui. Nhìn xung quanh bốn phía trên đầu thuyền, nhưng những thủy thủ lại không có bất kỳ một động tác nào, trong lòng Bạch Khởi đã hiểu. Có lẽ người này là cùng một nhóm với những thủy thủ đó, ở trên thuyền này lừa gạt lữ khách thương nhân. Chuyện như vậy trước đây đã từng nghe thấy, không ngờ lại để cho Bạch Khởi đụng phải.

Những người này lấy danh nghĩa là lữ khách để tiến vào, nhân thủ không ít, thông thường có khoảng mấy chục người, hơn nữa mỗi một người đều là cường giả tu luyện đấu khí, phần lớn là một số đoàn dong binh không thành khí. Có một số cường giả, nhưng cũng không đáng nói đến, không được quá trọng dụng. Có điều ức hiếp những thương nhân nhỏ bé lại không thành vấn đề, sau khi trấn áp một chút là sẽ ra tay. Nếu đối phương có cường giả để dựa vào thì bọn họ cũng sẽ không động thủ, chỉ tìm những người không có chỗ dựa để ra tay. Trên biển cả mênh mông này cũng là một việc kinh doanh tốt.

- Điều này, điều này, giá ngươi muốn quá cao, thương đoàn của chúng ta không quá trăm người, hàng hóa cũng không coi là đáng giá, buôn bán trên biển tuy có chút thu nhập nhưng ba nghìn kim tệ không phải là quá nhiều rồi. Nếu như vậy chúng tôi sẽ không có lời lãi gì. Ngài xem... Ngài xem có thể bớt đi một chút không? Ba trăm kim tệ thì thế nào?

Chủ nhân của Bạch Khởi là một thương nhân rất thật thà, tuy từ thật thà này dùng cho một người thương nhân trục lợi có chút không thích hợp lắm, nhưng sự thật là như vậy. Một người hiền lành, làm ăn cũng là chính trực... Bạch Khởi không quen thuộc lắm với ông ta nhưng lại biết chút ít.

- Ba trăm kim tệ? Mẹ nhà ngươi, ngươi tưởng lão tử là ăn xin à... Các huynh đệ, ra tay dạy cho tên này một bài học.

Đại hán đó nghe xong lời này, sắc mặt biến đổi, tức giận quát lên, vừa nói vừa chỉ huy thủ hạ của mình ra tay. Đương nhiên bọn họ sẽ không giết người, thông thường Thuyền Trưởng cũng không cho phép bọn họ làm như vậy, có điều dạy cho đối phương một bài học thì lại có.

Một cái tát vang dội vang lên sau khi đại hán đó nói ra lời này. Bạch Khởi trong nháy mắt đã đến bên cạnh chủ nhân của mình, không nói thêm lời nào, liền thưởng cho tên kia một cái tát.

- Ngươi...

Đại hán kia đột nhiên bị tát một cái, lập tức sững sờ. Có điều ngay sau đó tức thì sùi bọt mép, chỉ vào Bạch Khởi, tức giận nói. Lời vẫn chưa nói hết, chỉ thấy thân hình Bạch Khởi lại cử động, chỉ trong nháy mắt, mười mấy tên thuộc hạ của đại hán đó đã bay ra ngoài.

Bốp, bốp, bốp~~

Một trận tát vang dội theo đó vang lên, đại hán đó bị Bạch Khởi liên tục đáng ra mười mấy cái tát, miệng đầy hàm răng đều bị đánh rớt xuống đất, mà cả quá trình hoàn thành chỉ trong nháy mắt.

Tình cảnh như thế, những người có mặt bất luận là xem náo nhiệt hay là những hộ vệ của thương đội hoặc là chủ nhân của Bạch Khởi, và cả những người gây chuyện đều đã ngây người. Trường hợp như vậy lại không hiểu Bạch Khởi là một cường giả thì những người này đều chỉ là mấy thằng ngốc.

- Tiên sinh...

Chủ nhân của Bạch Khởi xông tới muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Bạch Khởi chặn lại, nhìn chủ nhân của mình một cái, Bạch Khởi lộ ra nụ cười thản nhiên, ngay sau đó nói:

- Chủ nhân, không cần nhiều lời, tất cả ta đều biết, chuyện này cứ giao cho ta xử lý là được rồi.

Nói xong lời này Bạch Khởi liền quay người lại, nheo mắt lạnh lùng nói:

- Mọi chuyện chắc hẳn ngươi cũng nhìn rõ rồi, cút đi cho ta. Người này là chủ nhân của ta, sau này không được quấy rầy ông ta. Còn nữa... Ngươi lừa gạt ai, lừa gạt bao nhiêu đều trả lại toàn bộ, nếu không ta nghĩ ta không ngại ném thêm mấy người xuống biển cho cá ăn. Hãy nhớ lấy, ta nói được là làm được.

- Vâng, vâng vâng.

Đại hán đó đâu dám phản bác, người ở đây đều là những thuộc hạ lợi hại nhất của hắn, đều là cấp Đấu Sĩ, còn có bốn Đấu Sư và mình là một Đại Đấu Sư, nhưng ngay đến động tác của đối phương cũng không nhìn rõ... Người thanh niên trước mắt này ít nhất là một Đấu Linh cường giả, Đấu Linh cường giả đâu phải là người mà mình có thể khiêu khích, trừ phi mình không muốn sống nữa. Trên biển cả mênh mông, nếu mình có chút làm nghịch, e là thực sự sẽ rơi vào biển cả, trở thành thức ăn cho cá tôm.

Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.

Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/cuu-u-long-gioi/chuong-317-vo-cuc-2

Truyện Chữ Hay