Sau khi bố trí ổn thỏa tất cả mọi việc, Bạch Khởi lặng lẽ ra biển, không đi đường bộ bởi vì như vậy quá rõ ràng. Bây giờ không phải trước đây, bây giờ người biết Bạch Khởi rất nhiều, có rất nhiều người đã từng nhìn thấy tướng mạo của Bạch Khởi, hình vẽ của mình hầu như tổ chức tình báo các nước đều có một bản. Tuy không để người bình thường biết, nhưng cơ quan tình báo các nước và người của các thế lực lớn cũng là nghe nhiều nên thuộc. Một khi Bạch Khởi đi đến phương Bắc, tin tức này lập tức sẽ bị lộ ra. Bạch Khởi không muốn việc mình đi đến Thiên Kiếm Sơn ở phương Bắc để cho mọi người đều biết, do đó cuối cùng vẫn lựa chọn đi đường thủy.
Bất Diệt Hoàng Triều nằm bên bờ biển phía Nam, việc buôn bán kinh doanh trên biển phát đạt. Mặc dù bị Hải Tộc liên tiếp gây phiền nhiễu, nhưng việc kinh doanh trên biển vẫn là một phần rất quan trọng trong thuế má của Đế Quốc. Kinh doanh trên biển của Đế Quốc trải rộng khắp Đại Lục, xuất phát từ phương Nam có thể đến được cực Tây, xuất phát từ cảng phương Đông có thể đến được phương Bắc, ngồi thuyền từ Đế Đô có thể đi thẳng qua cảng phía Đông đi vào biển lớn.
Bạch Khởi từ Đế Đô xuất phát, ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ đến cảng Thanh Long tỉnh Lâm Hải ở phía Đông Đế Quốc.
Cảng Thanh Long là thành phố cảng biển lớn nhất Đế Quốc, vô cùng phồn vinh. Các thương nhân qua lại khắp nơi trên thế giới hội tụ tại đây, là một trong những nơi phồn vinh nhất của Đế Quốc. Ngoài cảng Chu Tước phía Nam Thành Hoa Hồng của Đế Quốc chính là cảng Thanh Long phương Đông này, là một cảng biển lớn nhất. Nơi này bỏ neo vô số thuyền bè, trong đó không thiếu đại thuyền từ nơi đây đi đến Đế Quốc Băng Tuyết phương Bắc.
Trước đó Độc Cô Bá đã trở về Thiên Kiếm Sơn phương Bắc. Trước khi đi đã nói với Bạch Khởi vị trí của Thiên Kiếm Sơn để Bạch Khởi tự mình đến đó. Sở dĩ hắn không đợi để dẫn Bạch Khởi, theo lời của Độc Cô Bá nói, đó chính là vì để trở về sớm báo tin tức này cho Lão tổ tông.
Cho nên Bạch Khởi chỉ có thể đi một mình, không dẫn theo bất kỳ người nào. Có thể nói là lần này là lần đầu tiên Bạch Khởi một mình ra khỏi cửa, che giấu thân phận, dọc đường du lịch, tâm trạng cũng không tệ. Thấy Đế Quốc phồn vinh phú cường, nhân dân giàu có sung sướng, trong lòng đương nhiên vui không tả xiết.
Thân phận của Bạch Khởi bây giờ là một tên dong binh lưu lạc, tự nhiên đổi một bộ trang phục bình thường, tại Dong Binh Công Hội đã tìm được một thương đoàn đi đến Đế Quốc Băng Tuyết phương Bắc, ứng tuyển trở thành hộ vệ, cùng đi theo sau thương đoàn đến phương Bắc.
Thương đội này cũng không lớn lắm, chỉ là một thương đoàn nhỏ, toàn đoàn trên dưới cũng chỉ có khoảng trăm người, thuê hai mươi dong binh hộ vệ thương đội, người ngựa không nhiều lắm. Dù sao trên biển, ngoài gặp phải hải tặc ra, rất ít cần dong binh bảo vệ. Trên biển lớn mênh mông này rất khó gặp hải tặc, thuê những dong binh này chẳng qua chỉ là để phòng bất trắc. Thứ hai là cũng để sau khi đến được điểm đích, có một số thân thủ nhanh nhẹn canh chừng. Dù sao, đến phương Bắc, những người ngoại quốc đó trước sau không đáng tin cậy, trước đây đã từng xảy ra chuyện dong binh ngoại quốc âm mưu giết người cướp của.
Việc buôn bán trên biển thu hoạch rất dồi dào, những thương nhân kia cũng không để ý đến chút tiền thuê ít ỏi này.
Đi theo thương đội, Bạch Khởi bọn họ đi lên một chiếc thuyền lớn, và mấy thương đội cùng với không ít lữ khách đơn lẻ cùng vào thuyền lớn. Sau mấy ngày chuẩn bị, thuyền lớn đã xuất phát.
Buôn bán trên biển phát đạt, công nghệ đóng thuyền có thể nói là kinh thiên động địa, so với Bảo thuyền Trịnh Hòa năm đó chỉ có hơn chứ không kém. Không cần nói đến thuyền lớn nhất, chỉ riêng chiếc thuyền Hải Long Hào mà bọn họ đang ngồi đã dài một trăm bảy mươi trượng, rộng ba mươi trượng, cao hai mươi lăm trượng, có năm tầng lầu thuyền thực sự, có gần một ngàn thủy thủ. Thuyền có thể chứa được hai ngàn du khách, hơn nữa có thể chuyên chở vô số hàng hóa, có thể nói là Cự Vô Phách trên biển.
Nhưng dù là như vậy, đại thuyền này ở Đế Quốc cũng không được coi là lớn nhất. Quân đoàn Thanh Long phương Đông của trấn thủ Hải Vực hộ vệ Đế Quốc, đại thuyền lợi hại nhất của bọn họ nghe nói còn lớn gấp bốn năm lần Hải Long Hào này. Đó mới thực sự là Cự Vô Phách trên biển, nó giống như một pháo đài di động đủ để tiêu diệt bất kỳ một kẻ địch nào.
Đi theo thương đội Hà Đế, Bạch Khởi bước lên thuyền lớn này, với thân phận là dong binh đã có được một căn phòng thuộc về mình. Đương nhiên không phải dong binh nào cũng có tư cách có phòng của riêng mình. Dù sao thuyền bè tuy lớn, nhưng xét cho cùng không gian cũng có hạn, vì vậy một dong binh thông thường đều là bảy tám người ngủ một phòng. Chỉ có Bạch Khởi đã hơi hơi biểu hiện thực lực của mình, cho nên chiếm được sự tôn kính của chủ nhân thương đội, vì vậy đã cấp cho một gian phòng riêng.
Hải Long Hào đã khởi hành, trong ngày cuối thu mát mẻ, từ cảng Thanh Long phương Đông khởi hành. Thực ra với thực lực của Bạch Khởi, dẫn theo Khiếu Thiên thì hoàn toàn có thể ngày đi vạn dặm, đi những nơi người thưa thớt, dọc đường chạy như điên, chỉ mấy ngày là đã có thể đến được Đế Quốc Băng Tuyết phương Bắc. Có điều, Bạch Khởi lại không muốn làm như vậy. Khó có cơ hội ra ngoài, đương nhiên muốn hưởng thụ một chút, sau này e là sẽ không có cơ hội như vậy nữa. Còn về Khiếu Thiên, Bạch Khởi lại để nó trở về Tử Vong Khâu Lĩnh tiếp tục tu luyện. Dù sao theo lời Khiếu Thiên nói, ở Tử Vong Khâu Lĩnh có rất nhiều thứ tốt có thể giúp nó nâng cao thực lực, chỉ là ban đầu đi ra quá vội, chưa kịp ăn mà thôi, lần này đương nhiên là một cơ hội tốt.
Ngồi trên thuyền lâu, một mình Bạch Khởi nhìn ra biển rộng xa thẳm. Biển rộng mênh mông vô bờ đó đột nhiên khiến cho Bạch Khởi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cho dù mình đã là Đấu Thánh cường giả, nhưng trước biển rộng mênh mông vô bờ bến này, Bạch Khởi cảm thấy mình quá nhỏ, quá bé nhỏ, nhỏ bé đến mức không chịu nổi một đòn, giống như muối bỏ biển.
Trong khoang thuyền này, vô số người nhàn hạ không có việc gì làm, không ít người lựa chọn đánh bạc uống rượu để giải sầu, có người lại ở trên thuyền lâu kể lại những câu chuyện của mình làm trò tiêu khiển cho mọi người. Thuyền đi trên biển vô cùng khô khan, nếu không tìm chút chuyện gì đó cho mình để làm thì có lẽ sẽ vô cùng buồn chán.
Mà duy chỉ có Bạch Khởi ngồi một mình trên tầng năm thuyền lâu, nửa nằm nửa dựa vào đó, lặng lẽ nhìn biển rộng, nhìn sự trôi chảy của từng cơn sóng trong biển rộng...
- Huynh đệ! Một mình ngắm biển thật vô vị, chi bằng hai chúng ta hãy chuyện trò một chút?
Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai Bạch Khởi, một người trẻ tuổi có mái tóc màu xanh nước biển xuất hiện đằng sau Bạch Khởi, lặng lẽ không tiếng động cứ như vậy xuất hiện.
Người này xuất hiện khiến cho Bạch Khởi trong lòng rùng mình. Bạch Khởi là ai? Lục Tinh Đấu Thánh, hoàn toàn xứng đáng là tuyệt đỉnh cường giả thế giới nhân loại. Người có thể thắng được Bạch Khởi trên thế giới này lác đác chẳng có mấy. Một người có thể lặng lẽ không tiếng động xuất hiện sau lưng Bạch Khởi, làm sao không khiến cho Bạch Khởi kinh ngạc? Trước đó Bạch Khởi không có cảm giác nào đối với người này.
Nhìn người trước mặt mình một cái, mái tóc màu xanh lam, con ngươi màu xanh ngọc, làn da trắng, khuôn mặt anh tuấn và mang theo một nụ cười ấm áp, dáng người cao to, quả nhiên xứng đáng với danh từ anh tuấn tiêu sái, so với Bạch Khởi không hề thua kém. Người này vừa xuất hiện đã khiến cho Bạch Khởi có cảm tình, còn về chuyện vừa rồi cũng không quan tâm, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, Bạch Khởi cũng không sợ.
- Muốn làm thì hãy làm đi, đã có thể gặp mặt ở đây cũng là có duyên, hàn huyên một chút không sao.
Bạch Khởi sau khi nhìn đối phương liền ngồi thẳng người, thản nhiên nói, khi nói, ánh mắt lại nhìn ra phía biển rộng xanh thẳm.
- Ha ha. Nói suông, chẳng phải là không có chút hứng thú nào sao? Chỗ này của ta có hai bình rượu ngon muốn chia sẻ với huynh đệ ngươi.
Người đó khẽ mỉm cười, sau đó cũng ngồi xuống, còn cử động vừa rồi của Bạch Khởi hắn coi như không nhìn thấy.
Bạch Khởi cũng không làm bộ, không nói thêm lời nào liền nhận bầu rượu của người tóc xanh đó, sau đó mở ra, lập tức hương thơm xông lên mặt. Nheo mắt hít một hơi thật sâu, điềm nhiên thưởng thức một ngụm, lập tức Bạch Khởi cao giọng nói:
- Rượu ngon, vào miệng ngọt ngọt, dư vị rất lâu a!
- Ha ha, gia phụ cất giữ, ta cũng chẳng qua chỉ là lấy ra mượn hoa hiến Phật mà thôi, lại để huynh đệ chê cười rồi. Huynh đệ nhìn biển cả mênh mông vô bờ, hùng vĩ gợn sóng, cho nên sinh lòng cảm khái?
Thanh niên đó cười ha ha, ngay sau đó cũng ngồi xuống, vô cùng cảm thán nói.
- Đúng vậy a, biển rộng mênh mông khiến cho người ta sinh lòng cảm khái, có cơ hội, thực sự muốn tiến sâu vào biển lớn tìm hiểu đến cùng, tìm hiểu thế giới dưới đáy biển, tìm hiểu Hải Tộc vô cùng phồn vinh như trong truyền thuyết...
Bạch Khởi nhìn bầu trời xanh rồi lại nhìn người bên cạnh mình, vô cùng cảm thán nói.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/cuu-u-long-gioi/chuong-317-vo-cuc-1