Chương 7: Băng cướp ③
Sau khi đi thêm một đoạn, họ nhìn thấy một dãy nhà, chứng tỏ họ đang ở gần ngôi làng
「Uhm, nó ở đằng kia à.」
「K-Kỵ sĩ-sama… Uhm, Ngài... thực sự... sẽ ổn chứ? 」
「Cứ để nó cho ta… .. đó là những gì ta muốn nói, nhưng ta lại đang biết rất ít về tình hình hiện tại.」
Lambert hoàn toàn không phải là một kẻ hèn nhát. Chỉ là những tên cướp đó hành động quá kỳ lạ. Lambert tự hỏi liệu đó có phải là một cái bẫy được chuẩn bị cho anh hay không.
「Những tên cướp đã ở lại ngôi làng trong thời gian dài… Chẳng lẽ chúng không cân nhắc giữa rủi ro và lợi nhuận sao. Ta cũng cảm thấy khá kì lạ bởi những tên cướp ấy thật sự quá yếu ớt」
「Y-Ý của ngài là…?」
Lambert vẫn đứng yên. Nhận thấy hành động của anh, cô gái quay lại, chỉ để thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
「Kỵ sĩ-sama? 」
「… Chà, có lẽ ta nên ngừng lo lắng thôi . Sau khi giải quyết chuyện này, ta sẽ có thể điều tra toàn mọi chuyện. Nếu một cành cây bị mục thì nó sẽ lan sang những chiếc lá. Cách tốt nhất là loại bỏ phần bị mục nát trước khi nó lan sang cả thân cây. 」
「N-Ngài… đang nói về ngôi làng?」
「Đừng lo lắng, cứ để mọi chuyện cho ta.」
Không thèm trả lời câu hỏi của cô gái, Lambert tăng tốc về phía ngôi làng.
Ngôi làng đã bị phá hủy.
Những dân làng yếu ớt bị bọn cướp giải đi khắp nơi. Chúng cầm lưỡi hái và roi đe dọa dân làng, bắt họ phải lao động cực nhọc. Chúng coi cảnh tượng dân làng co rúm lại sợ hãi là một thú vui tiêu khiển.
Những người vô tình phạm lỗi sẽ bị đạp nát ngón tay bằng lưỡi hái, bị quất bằng roi hay tệ hơn là bị giết ngay lập tức. Những tên cướp đã làm tất cả những gì chúng muốn mà không bị bất kỳ ai kìm chế.
Ở một góc làng, xác của năm người dân bị vứt thành một đống hỗn độn.
Không có một tiêu chuẩn cụ thể nào cho những xác chết đó. Nó bao gồm cả đàn ông lẫn phụ nữ ở những độ tuổi khác nhau. Những người này hoặc là đã nổi loạn, hoặc là chết đói hay đã vô tình bị bọn cướp giết hại.
Gần hai mươi người đã chết sau khi bị bọn cướp chiếm dóng ngôi làng. Chúng đã bắt những người dân còn sống đào một cái hố lớn và đổ những cái xác xuống đó.
Tên cầm đầu của bọn cướp thực sự là một kẻ xấu xa. Hắn đã cố tình tập hợp những người dân còn sống lại và xem chúng thô bạo vứt những cái xác xuống hố. Hắn thậm chí còn không thỏa mãn khi chứng kiến nét mặt của những dân làng lúc ấy.
Lambert bước vào làng và chứng kiến cảnh tượng đó.
「Ra vậy, thật độc ác....」
Anh đứng giữa làng, nói to mà thậm chí không rút kiếm ra khỏi vỏ.
Vào lúc anh đến, một trong những tên cướp đang quất roi vào một dân làng trong tình trạng bán khỏa thân, người đó ôm đầu run rẫy đầy sợ hãi.
「HeHe, tên đằng kia, mày di chuyển như một con rùa vậy ~y? Chắc mày đang muốn chọc giận tao , phải ~ không? Này! Tao có nên giết con gái của mày vào lần tới không. Hả~? 」
Lambert cảm thấy rằng dân làng đó không thể chịu thêm một đòn nữa, anh hướng sát khí của mình thẳng vào tên cướp. Như thể cảm giác đau đớn chạy dọc sống lưng, tên cướp ngẩng đầu lên, nhận ra Lambert và cô gái đang đứng gần đó.
「 Chết tiệt! Này, có một tên lạ mặt đang ở đây! Ai đó đó đến giúp tao với! 」
Tên cướp hét lên.
「Tốt lắm, cứ thoải mái mà tập hợp đồng đội các ngươi lại đi. Ta sẽ đỡ mất công để đi tìm chúng.」
「Hả, mày nói…」
Ngay lập tức, Lambert rút ngắn khoảng cách và đến trước mặt tên cướp trong nháy mắt.
「…… HẢ? AAAAAAA! 」
Giật mình, tên cướp hoảng loạng quất cây roi vào người Lambert. Không hề bị bất ngờ, anh né tất cả các đòn tấn công bằng động tác chân độc đáo của mình và thủ thế trước tên cướp.
Nhưng từ góc nhìn của tên trộm, chiếc roi đang lướt qua dư ảnh mà Lambert để lại khi di chyển với tốc độ cao và để lại một về mờ. Lambert đã nắm rõ từng chuyển động của cây roi hơn cả người đang sử dụng nó.
Dù biết rằng không cần phải né tránh nhưng Lambert vẫn quyết định làm vậy bởi anh muốn cho chúng thấy cách biệt về sức mạnh là lớn đến nhường nào. Anh muốn chứng tỏ bản thân mình là một mối đe dọa.
「C-Cái gì…」
Cứ như vậy, Lambert hại gục tên cướp một cách dễ dàng. Hắn thậm chí còn không thể phòng thủ trước đòn đáng áp đảo của Lambert. Hắn hướng vai đập mạnh xuống đất, cộng hưởng với trọng lượng của bản thân và tư thế va chạm, đã khiến tay hắn bị bẻ cong theo một hướng kỳ lạ.
Lambert cúi xuống, nắm chặt vai, bắt tên cướp ngồi dậy và tra hỏi hắn.
「Ngoài trừ ngươi thì các ngươi có tổng cộng bao nhiêu thành viên ? 」
「A-AgA… .. A ……」
Thật không may cho Lambert, tên cướp không thể nói một cách chính xác bởi không chỉ tay của hắn bị trật khớp mà hàm cũng vậy.
「Ta đã nghĩ ngươi ít ra cũng phải thủ thế kịp chứ, nhưng…. Các ngươi có vẻ khá dễ vỡ, nhỉ.」
Lambert đứng dậy, rút thanh kiếm ra và chặt đầu tên trộm. Tiếp theo, Lambert chuyển sự chú ý sang nguồn Mana mà anh cảm nhận được và nhận thấy năm tên khác đang từ từ tiếp. Anh thờ ơ tra lại thanh kiếm vào vỏ.
「L-Lachis! 」
「Tên quái vật chó chết! Giết nó! 」
Mặc kệ tiếng la hét của bọn cướp, Lambert hạ thấp thanh kiếm và tiến về phía chúng.
「N - Nhan -____! 」
「HAYAAAAAA! 」
Anh vung thanh kiếm lần nữa, chia đôi tên cướp từ đũng quần lên đầu.
Cơ thể bị chia đôi của tên cướp bị đẩy mạnh về phía sau, máu và nội tạng bắn tung tóe.
Một cái chết tức khắc.
Tên cướp đó đã chết trước khi gương mặt có thể chuyển từ kinh ngạc sang sợ hãi.
「…………… Cái gì! 」
Chứng kiến cảnh trước mắt, bốn tên còn lại chỉ có thể kinh hãi đứng nhìn. Nhưng thật không may, Lambert ngay lập tức áp sát chúng mà không chờ cho cái xác của tên đầu tiên rơi xuống.
Lambert dùng thanh kiếm của mình tung ba nhát chém liên tiếp cắt đứt đầu của ba trong bốn tên. Anh ta cố tình để cho một kẻ sống sót.
Kinh hãi tột cùng, tên cuối cùng hét toáng cả lên và vung cây gậy gỗ có gắn những viên đá về phía anh.
「UWAAAAAAAAAA! 」
「Quá chậm! 」
Lambert chặt đứt cánh tay của tên cướp, đâm thanh kiếm vào bụng và nhấc bổng hắn lên.
「Aaargh…. Aaaarghh…. 」
Nơi Lambert đâm thanh kiếm vào người tên cướp, một ít máu và nội tạng chảy ra.
「Ngoài năm tên các người thì bây giờ còn lại bao nhiêu người? 」
「M-Mười tám….. Còn lại mười tám người…」
Vừa nói, tên cướp vừa dùng những phần còn lại của cánh tay đập vào thanh kiếm của Lambert một cách yếu ớt.
「Ta hiểu rồi, cảm ơn rất nhiều.」
Dứt lời, Lambert vung thanh kiếm của mình xuống.
Tên cướp giờ đây chẳng khác gì một cục thịt. Không quan tâm đến điều đó, Lambert thờ ơ dậm lên phần bụng xác chết và rút thanh kiếm ra.
Sẽ khá rắc rối nếu chúng trốn thoát… Mình muốn biết số lượng của chúng trước.
Lambert dừng lại một chút để suy nghĩ. Sau đó, anh chạy xung quanh làng và tàn sát bất cứ tên cướp nào trên đường đi. Anh ghi nhớ từng tên mình giết trong đầu.
「 Mày...Mày là thứ quái quỉ gì vậy! 」
Một trong những tên cướp hét lớn và lao vào anh. Lambert hất thanh kiếm của tên cướp bằng phần giáp tay và túm đầu hắn đập mạnh xuống đất.
Đầu của tên cướp dập nát, máu rỉ ra qua một cái lỗ trên mặt
Với tên này thì còn lại mười tên…. Mình thậm chí không cần phải rút kiếm ra nữa. Cả tên này và những kẻ lúc nãy… đối với một ngôi làng thậm chí không thể giải quyết những kẻ chỉ như thế này thì liệu có thể an toàn?
Vung cánh tay để loại bỏ vết máu, Lambert, người luôn so sánh hiện tại với thời đại cũ của mình, cảm thấy khó hiểu. Trong lúc vẫn đang bối rối, anh cảm nhận được vài nguồn năng lượng đang tiến đến gần mình. Chúng có khoảng hơn mười người. Và dù có thể là do trí tưởng tượng, anh cảm thấy một nữa trong số chúng yếu hơn phần còn lại.
Hoho…. Chúng mang theo con tin sao, huh
Đúng như dự đoán, những tên cướp không xuất hiện một mình mà còn có phụ nữ và trẻ em, những người không thể tự vệ. Họ bị bắt làm con tin.
Những con tin bị trói cả hai tay, miệng bị nhét vải và cổ thì bị quấn thòng lọng quanh cổ.
Có ba con tin ở đây, mỗi con tin bị một tên cướp giữ.
Những kẻ này có mười người, đúng như những gì mình đã được cung cấp… chúng có lẽ là những kẻ cuối cùng.
Đằng sau bọn chúng là một tên đàn ông cao lớn, đầu trọc. Đứng cạnh hắn là một kẻ có dáng người mảnh khảnh, ánh mắt toát lên sự gian xảo. Tên trọc đầu có đôi mắt như thủy tinh, hoàn toàn vô cảm. Cầm trên tay hắn là một chiếc cốc làm từ sọ người.