Chapter 5 : Băng cướp ①
Lambert bước đi trong rừng cùng với tiếng leng keng của bộ giáp. Không tính đến những con quỷ thì thậm chí không có bất kì động vật hay côn trùng nào ở gần anh. Và nếu có tình cờ cảm nhận được Mana của một số động vật, chúng biến mất ngay lập tức như thể đang chạy trốn anh.
Quái lạ…. Khu vực này thật quá yên tĩnh.Trong khoảng thời gian mình chết thì đã xảy ra chuyện gì sao…
Lambert nghĩ, anh lo lắng tăng cường cảnh giác xung quanh. Theo những gì anh biết, từ ma quỷ, động vật đến côn trùng về cơ bản đều có bản năng nhạy bén hơn so với con người. Vậy nên anh không chút mong đợi họ sẽ đi vào nơi nguy hiểm như thế này.
Suy đoán của Lambert đã đúng một nửa.
Anh đã đúng về việc họ sẽ không tiến vào nơi nguy hiểm. Anh chỉ không nhận ra rằng cái “nguy hiểm” ở đây không ai khác ngoài chính anh. Anh đã không nhận ra lượng Mana thoát ra từ người đã khiến những con quỷ ngay lập tức ẩn mình đi vì nỗi sợ hãi.
Dĩ nhiên, Lambert không phải là sinh vật duy nhất làm như vậy. Động vật cũng giải phóng một lượng nhỏ Mana từ cơ thể chúng, nhưng… ác quỷ, đặc biệt là tộc Undead, giải phóng một lượng Mana lớn từ cơ thể. Và miễn là không cố tình che giấu ma lực của mình, áp lực của anh sẽ luôn tồn tại.
Trong trường hợp của loài quỷ, lượng mana bị rò rỉ từ cơ thể chúng được gọi là âm khí. Chúng sẽ gây ra sự sợ hãi và khó chịu. Và tùy thuộc vào từng loại quỷ mà âm khí thậm chí có thể gây ra bệnh.
Đối với các Undead, đặc biệt là với Lambert. Sau khi lấy lại bản ngã của mình, dù hiện đang có một sức mạnh vượt xa chủng tộc mình, anh vẫn hoàn toàn không hay biết về việc âm khí đang thoát ra từ cơ thể mình.
Chán thật, mình không cảm nhận được sự hiện diện của một con người nào cả …… Ngay cả một con quỷ cũng không xuất hiện ……Chỉ một Orge như lúc nãy cũng được.
Anh vừa chạy vừa suy nghĩ.
Chẳng bao lâu nữa, ánh ban mai sẽ thế chỗ cho đêm tàn.
Nhìn những tia sáng lẻ lỏi của mặt trời, Lambert chợt nhận ra dù đã chạy suốt đêm nhưng anh không cảm thấy chút mệt mỏi nào.
Undead không bao giờ cảm thấy mệt, và cũng chẳng bao giờ cần ngủ. Khi nhớ lại những điều đó, Lambert cảm thấy có chút hoài niệm vì anh chẳng bao giờ có thể làm những điều đó một lần nữa.
Anh không phải là một sinh vật sống, chỉ là một sinh vật méo mó. Một xác chết đang đi bộ. Anh liên tục nhắc nhở bản thân về sự thật đó. Sau khi phân loại cảm xúc, anh cân nhắc về cơ thể và tình trạng hiện tại ở một khía cạnh khác, và vô cùng kinh ngạc về nó.
Cơ thể này …… không cần ngủ, không cần nghỉ ngơi….được chiến đấu trên chiến trường với cơ thể này thì thật quá may mắn. Nếu mình vẫn đang ở trong chiến tranh, dù có mất đi nhân thể thì cũng thật là quá may mắn nếu có được cơ thể này. Nếu tất cả bốn quỷ tướng đều là Undead, ta có thể chinh phục cả một lâu đài chỉ với bốn người. Lambert, người hết lòng vì vương quốc của mình, hoàn toàn vứt bỏ cảm xúc của bản thân, điều mà một người bình thường sẽ thấy bất thường. Biết rằng mình không cần phải lo về sức chịu đựng bản thân, anh thay đổi quyết định và chạy hết tốc lực xuyên qua khu rừng.
…. Nhưng mà, nãy giờ mình vẫn không thấy con quỷ nào. Chả lẽ dù đã chạy hơn nửa ngày, mình vẫn chưa bước vào lãnh thổ của những con quỷ ? Nếu vậy thì có lẽ con trùm ở đây là một thứ rất khó nhằn.
Lambert vẫn chưa nhận ra mình đã hiểu lầm tình hình hiện tại.
Chạy thêm một lúc nữa, cuối cùng thì Lambert cũng cảm nhận được Mana của một sinh vật. Nó khác với cảm nhận của anh về những con vật khác. Nguồn năng lượng này... dường như không di chuyển. Vì vậy, Lambert quyết định đi tìm chủ nhân của nguồn Mana ấy.
Tuy nhiên, khi đến gần nguồn Mana, những gì anh nhìn thấy là một cô gái gầy gò đang ngồi trên một tản đá. Nước da nhợt nhạt, má hóp lại và cánh tay gầy như cành cây khô. Ai mà biết được đã bao nhiêu ngày trôi qua kể từ lần cuối cô ấy ăn thứ gì đó?
Dưới chận cô là một cây cung và một bao đựng tên- cùng với một con chim bị mũi tên găm vào thân. Nếu nhìn thoáng qua thì cô ấy dường như đang trong một
cuộc săn. Tuy nhiên… cô ấy không ăn con chim đã săn được dù cô hoàn toàn có thể làm điều đó.
Cô chỉ nhìn chằm chằm xuống đất với vẻ mặt đau khổ.
Ghi nhớ những điều này, Lambert đi đến trước mặt cô gái. Cô gái ngẩng mặt lên và nhìn Lambert.
So với các loài động vật khác, khả năng cảm nhận Mana của con người kém hơn một chút. Đólà lý do tại sao cô gái không cảm nhận được âm khí thoát ra từ người lambert.
「Này, cô gái ở kia. Đây đã là năm bao nhiêu của vương quốc Regios? Ta muốn cô cho ta biết cuộc chiến với vương quốc Makyuras đã như thế nào rồi. 」
Cô gái nhìn ngước nhìn Lambert, mắt mở to có chút sợ hãi bởi cô có thể lờ mờ cảm nhận được luồn khí lạnh lẽo xung quanh anh. Ngoài ra, vì chưa từng thấy ai mặc giáp toàn thân nên khiến nỗi sợ trở nên lớn hơn. Nhưng trong lòng cô cũng lên chút hy vọng, cô đứng dậy và chạy đến chỗ Lambert.
「U-Ưm…. Ngài có phải thuộc quân đội của Bá tước Aubock? Nếu vậy… còn những người khác… 」
「… Aubock? Không, ta không biết gã đó. Ngoài ra cũng chỉ có một mình ta thôi. 」
Sự hy vọng và phấn khởi ngay lập tức biến mất khỏi gương mặt cô.
「Vậy…… nếu là vậy. Xin hãy rời khỏi đây ngay lập tức 」
「Cái gì cơ 」
(Trans: bị gái đuổi đấy chứ còn j nữa)
「Thật ra, những tên cướp đã chiếm đóng làng của tôi…. Chúng đã bắt người mẹ ốm yếu và em gái của tôi làm con tin và ra lệnh cho tôi đi săn hàng ngày…. Dù một số mạo hiểm giả đã đến để kiểm tra tình hình vì ngôi làng của chúng tôi đột ngột bị mất liên lạc… Họ đã bị bắt ngay lập tức. Anh cũng vậy, hãy chạy đi trước khi bị bọn chúng bắt… 」
Nghe vậy, Lambert cuối cùng cũng nắm được tình hình của cô. Giờ anh đã hiểu tại soa cô không chạm vào chiến lợi phẩm dù đang rất đói. Cô cũng đã nhầm anh là người thuộc quân đội của Bá tước đến để giải cứu ngôi làng sau khi nghe tin.
「Nhưng mà…. Ta vẫn chưa bao giờ nghe về ngôi làng nào trong rừng gần biên giới cả. Còn nữa…. Cách phát âm của cô có hơi lạ. AAAh, ta hiểu rồi… .. Có vẻ như ta đã vô tình chạy sâu vào lãnh địa của
vào vương quốc Makyuras. 」
「 Quốc gia…. Biên giới? Vương quốc Makyura? Uhm, anh đang nói cái gì vậy? 」
「 Hả ? 」
「Đây là vương quốc Regios, hơn nữa, tôi nghĩ chúng ta đang gần với thủ đô...」
「C-C-C—- Cô nói cái gì ? 」
Lambert hét lớn, sự ngạc nhiên của anh lớn đến mức bất chấp bản chất hiện tại. Cô gái giật mình ngạc nhiên trước sự bất ngờ của Lambert ?.
N -Nơi này gần với thủ đô của vương quốc Regios? Vậy là…. cuối cùng thì Bệ hạ Aurelia cũng đã thống nhất toàn bộ phía Tây lục địa sau cuộc chiến với Makyuras! Còn nữa, thực tế là có một ngôi làng ở nơi này... Có lẽ .. hơn 20 năm đã trôi qua? Có nghĩa... có nghĩa là Bệ hạ Aurelia giờ đây có thể đã có một đứa cháu. Mình…. Mình ……Mình đã không thể ngờ rằng hai mươi năm đã trôi qua kể từ lúc đó. Được rồi... Mình cần phải bình tĩnh lại!
Ít nhất thì đó là những gì Lambert nghĩ được sau khi biết được những thông tin đó. Điều anh thực sự không biết là hơn hai trăm năm đã trôi qua kể từ khi Glyph đẩy anh xuống đáy vực. Anh không biết rằng câu chuyện về Vương quốc Makyuras được kể như một câu chuyện cổ. Và anh càng không biết rằng Aurelia, người mà Lambert dành cho những cảm xúc yêu ghét phức tạp, đã qua đời từ lâu vì tuổi già.
「Uhm ……… ..」
Cuối cùng, dù vẫn không biết tình hình hiện tại của mình, Lambert đã lấy lại sự tĩnh của mình.
「… Nhân tiện, cô gái, cô có nhớ mình đã từng nhìn thấy bộ giáp này trước đây không? 」
「K-Không, tôi xin lỗi, tôi chưa từng nhìn thấy bộ giáp này trước đây….」
「 Ta hiểu rồi ……」
Nghe những lời đó, anh cảm thấy rằng việc cô không biết gì về 『 Regionix Orgaziera Armor 』là điều dễ hiểu. Dù sao cô ấy cũng được sinh ra trong thời đại hòa bình. Và dù cảm thấy khá cô đơn với khoảng cách giữa hai thế hệ, anh vẫn không làm gì được.
Trên thực tế, danh hiệu bốn tướng quỷ có thể đã không còn tồn tại từ lâu. Và nếu có, thì có lẽ nó cũng đã thay đổi rất nhiều so với những gì anh biết.
Nếu thực sự là như vậy…. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mình không tiết lộ danh tính. Sử dụng danh tính quỷ tướng Lambert có thể gây trở ngại cho việc thu thập thông tin. Những tin tức đó thậm chí có thể đến tai Glyph. Dù mình tự tin có thể dành chiến thắng trong lần tiếp theo… .. Mình vẫn không muốn giết hắn ta.
Ngoài ra, bạn thân trước đây của Lambert, quỷ tướng Glyph, người có cùng cấp bậc với anh có thể đã qua đời từ lâu rồi.
Cô gái này dường như vẫn chưa nhận thức được về nó vì tuổi còn khá nhỏ, nhưng… Có lẽ mình nên dùng một bộ giáp nguyên tấm bình thường để tránh bị chú ý trong đám đông.
Xu hướng của các vật dụng bảo hộ hiện nay tập trung vào khả năng cơ động và trọng lượng nhẹ như áo giáp da hay tấm ngực. Một bộ giáp nguyên tấm như bộ của anh hiện tại có thể bị chú ý theo hướng tiêu cực. Tuy nhiên, không có cách nào mà Lambert có thể biết được điều đó.
「Uhm, bởi vì ngôi làng ở gần đây nên.. Nơi này rất nguy hiểm. Anh có thể thoát nếu đi theo hướng đó… Uhm, xin hãy thông báo cho Bá tước Aubock-sama về tình hình của chúng tôi! Nếu tôi rời ngôi làng, lũ cướp sẽ giết con tin, kể cả em gái và mẹ tôi…. Xin hãy giúp chúng tôi thông báo Aubock-sama! 」
Cô gái cầu xin Lambert trong tuyệt vọng. Mong muốn anh cứu giúp cô.
「Không, không cần phải làm vậy đâu.」
「 Hả……」
「Nhìn bề ngoài thế này thôi chứ ta từng là một kỵ sĩ. Ta không có lý do gì để phớt lờ lời kêu gọi cứu giúp từ công dân của Vương quốc Rgios, những người chịu sự đe dọa từ lũ cướp. Hãy để ta chăm sóc những tên trộm nhỏ đó. 」
Bất chấp việc bị Aurelia đối xử như thế nào, Lambert sẽ không quên tình cảm đối với đất nước. Bởi từ tự bản chất của mình, Lambert có một ý thức cực kỳ mạnh mẽ về công lý.
「Anh không cần phải tự ép buộc bản thân như vậy đâu! Bọn cướp có tới hơn ba mươi tên lận đó! 」
「Ta không sợ những kẻ chưa qua đào tạo như chúng, có bao nhiêu ta cũng chẳng ngán đâu. Dẫn ta tới làng của cô 」
「N-Nhưng ……」
Tuy nhiên, cô gái do dự, cô biết rằng gia đình mình sẽ phải chịu những gì nếu dẫn Lambert về làng. Cô không biết liệu anh có thể hạ những tên cướp đó được hay không, nhưng cô biết hậu quả sẽ như thế nào nếu thất bại. Vì vậy… cô không thể hành động mạo hiểm như vậy. Ít nhất là không phải với một người cô không chắc chắn. Một người đơn lẽ thậm chí không ở trong một nhóm.
Nhưng, Lambert lại cảm thấy khá khó chịu trước sự do dự của cô. Từ quan điểm của anh, anh không thể hiểu tại sao cô gái này lại do dự không để anh xử lí những tên cướp.
Đối với anh ta, chúng chỉ là tập hợp của những kẻ bất hảo không được đào tạo,
hông có kẻ lãnh đạo thích hợp và không có mục đích nào cả. Đó là định nghĩa về những tên trộm trong từ điển của Lambert.
Bên cạnh đó, là một trong bốn vị quỷ tướng, Lambert được ca ngợi là vũ khí sống của Vương quốc Regios. Đối với anh, những tên cướp chỉ là những con bọ chó bóp cái là chết.
Lambert nghĩ rằng ngay cả khi không nhận ra Regionix Orgaziera Armor của anh, thì ít nhất cô vẫn tin vào các kỵ sĩ. Bằng chứng rõ ràng nhất là ánh mắt cô đã sáng lên khi anh giới thiệu mình là một kỵ sĩ.
Niềm tin rằng những tên côn đồ không bao giờ có thể đán bại được quân nhân, những người đã được huấn luyện đạt đến giới hạn của con người, dù cho chúng có bao nhiêu đi nữa được bắt đầu từ thời đại của Lambert. Nhưng trong thời đại mà cuộc sống an toàn hoàn toàn là khả thi như hiện nay, cơ hội cho những siêu nhân đến từ thời đại của Lambert gần như bằng không. Điều đó nói lên rằng, dù trong tiềm thức , cô vẫn tin rằng những kỵ sĩ sẽ chiến đấu cho thường dân, cô vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng rằng một kỵ sĩ có thể hoàn thành một việc mà cô tin cần phải có một nhóm người để đạt được.
Vì những kinh nghiệm sống của Lambert và cô gái hoàn toàn khác nhau, họ không thể hiểu được nhau.
「Đừng bắt ta phải lặp lại. Dẫn ta đến làng của cô. 」
Bị kích thích bởi tình hình hiện tại, chướng khí từ cơ thể Lambert thải ra với mật độ dày đặc. Nó nhiều đến mức cô gái có thể cảm nhận mờ mịt phần nào.
(Trans: âm khí=chướng khi, như nhau)
Cô gái rùng mình sợ hãi, gương mặt tái đi. Do không thể chịu nổi áp lực, cô ngã khuỵu xuống.
Dù rõ ràng chỉ đang đối mặc với một người đàn ông lạ mặc giáp toàn thân, cô vẫn có cảm tưởng như mình đang phải đối mặt với một con quỷ khổng lồ. Cô cảm giác kẻ đang đứng trước mặt đây là một kẻ săn mồi, và con mồi không ai khác là chính cô. Vô tình với cả hai bên, chướng khí undead của Lambert đã cho thấy sự khác biệt rõ ràng về sức mạnh của cả hai bên.
――Hắn sẽ giết mình.
Sự đe dọa từ chướng khí của Lambert đã khiến cô nghĩ vậy.
「A…. AAAH…. 」
Cô không thể nói được lời nào dù có cố gắng bao nhiêu đi nữa. Nhìn thấy nỗi sợ hãi của cô gái, Lambert cảm thấy bất ngờ. Anh không mong đợi phản ứng như vậy từ cô.
「C-Có vẻ như ta vừa đe dọa cô, cô gái. C-Chỉ là …… Ta khá tệ trong việc đối xử với trẻ con.」
Anh khua tay khiến các bộ phận giáp va vào nhau tạo nên tiếng lạch cạch. Lambert nghĩ rằng mũ giáp có thể đã bị hở ra nên vội vàng sửa lại và nhìn phản ứng của cô gái.
Y-Yup…. Giờ thì chắc ổn rồi…
Dù vậy, anh vẫn tự hỏi tại sao cô gái lại sợ hãi như vậy.
Anh chợt nhận ra cô gái không hoảng sợ vì nhìn phải khuôn mặt của anh mà là sợ thứ đang trào ra từ cơ thể. Vì vậy, anh kiểm tra bản thân.
Đ-Đừng nói với mình, cơ thể này đang...giải phóng chướng khí sao? Mình … thực sự đã trở thành một con quỷ sao.
Cuối cùng thì anh cũng nhận ra cơ thể mình đang không ngừng giải phóng chướng khí. Với nhận thức rằng mình thực sự đã trở thành một con quỷ, anh cuối đầu đau lòng về tình trạng hiện tại của mình.
Sau khi nhận ra điều đó, Lambert đã nhắc nhở mình phải hạn chế chướng khí ở mức tối thiểu.
Cảm giác khi làm điều đó rất ngứa ngáy, giống như đang cố gắng đừng đổ mồ hôi. Tuy nhiên, kết quả khiến anh rất hài lòng vì anh không còn cảm nhận thấy chướng khí đang thoát ra khỏi cơ thể.
Dù vậy, cô gái vẫn gục đầu xuống.
Cơ thể cô không cử động vì sợ hãi.
「…. Thế nào? Cô đã bình tĩnh lại rồi chứ? 」
Lambert sau khi ngăn chặn chướng khí của mình, đã hỏi cô một lần nữa. Cô gái ngửa mặt lên nhìn Lambert. Thay cho đôi mắt tràn đầy sợ hãi lúc nãy là một biểu cảm bối rối.
「 Ah…. T- Tôi xin lỗi… Vừa nãy, tôi đã hơi mất bình tĩnh… 」
Sát khí mạnh mẽ biến mất, để lại bầu không khí trống rỗng đã khiến cô giảm bớt nỗi sợ.
「U-Uhm… N-Nhưng, những điều lúc nãy tôi nói hoàn toàn là sự thật…. Về số lượng của chúng ấy! 」
「Ta hiểu ý cô mà, nhưng… Uhm? 」
Đột nhiên, Lambert cảm thấy Mana của con người từ phía sau. Chúng có nhiều hơn một tên.
「Là nó, ba người. Có vẻ như chúng ta đã lãng phí khoảng thời gian quý báu khi tán gẫu ở đây. 」
「 Hả ? 」
Lambert nhìn qua vai, về phía của nguồn ma lực.
「Oioioi… Sao ngươi biết được vậy hả? 」
「Thật đáng tiếc, các ngươi đang định sẽ đánh lén bọn ta, phải không?」
「Dẹp tán chuyện đi, mau biến thằng đần mặc giáp đó thành một con nhím tên đi. Đặc biệt là cánh tay. Mau đập hắn rồi kéo về thôi. 」
Ba tên đàn ông xuất hiện từ trong rừng. Mỗi tên cầm một ống phi tiêu, một thanh kiếm và một lưỡi hái.