CHƯƠNG
“Người đó………ngươi chuẩn bị khi nào thì thả ra?” Lúc môi của hai người tách ra, Lâm Vân Sinh hơi hơi thở dốc, nhỏ giọng hỏi.
Hạ Thiên Thành nhất thời không kịp tỉnh táo lại, “Ân……..ai?”
Lâm Vân Sinh tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, “Ngươi đã quên luôn y? Hâng, chỉ đáng thương kẻ kia vì cứu người mà lâm vào đường cùng.”
Hạ Thiên Thành kinh ngạc.
“Đã bao nhiêu ngày rồi?” Môi của Lâm Vân Sinh lại hôn lên, “Đem y thả ra đi.”
Hạ Thiên Thành vô ý thức đáp lại, một khắc sau, từ từ đẩy cậu ra, “Ngươi dường như rất để ý y.”
Lâm Vân Sinh hơi ngạc nhiên, “Ai?”
Cậu nhìn Hạ Thiên Thành, nụ cười đạm nhạt trên mặt hắn còn chưa kịp đi sâu vào đáy mắt, trong lòng đã không biết vì sao mà có chút hoảng loạn, dường như là một bí mật mà ngay cả bản thân cậu cũng không lý giải rõ ràng được đã bị người ta suy đoán ra. “Ngươi đừng đùa a.”
“Vậy ngươi làm gì mà nhắc đến y hoài?” Hạ Thiên Thành từng bước bức ép.
Lâm Vân Sinh lúng túng, cậu muốn cười trừ, nhưng lại không cười nổi, mặt đỏ lên rồi lại trắng, đây dường như là lần đầu tiên cậu thất thố như thế này a.
Hạ Thiên Thành nhìn chằm chằm vào sắc mặt biến ảo bất định của Lâm Vân Sinh, hắn cảm thấy có chút đùa vui, người nam nhân này không biết là đang nghĩ cái gì, mới có thể đem một tên thô kệch diễn tạp kĩ mãi võ giang hồ xem thành đối tượng ghen tỵ, đây chứng minh bản thân hắn trong lòng của cậu là thập phần quan trọng sao? Nhưng mà, loại ghen tỵ này cũng không phải hoàn toàn không có nguyên do đi.
Hạ Thiên Thành tự mình hiểu được, hắn thật sự là không có quên tên thô kệch kia, chỉ là hắn không muốn lại đi tìm y lần nữa. “……..Hôm nay đừng về nữa…….”
Hạ Thiên Thành đột nhiên cải biến chủ đề làm Lâm Vân Sinh thở nhẹ một hơi, nhưng cậu còn chưa kịp đáp ứng, liền bị Hạ Thiên Thành chặt chẽ ôm lấy, “Đến, chúng ta chơi tiếp……”
Lúc bị đẩy ngã xuống sàn, Lâm Vân Sinh không phải là không hoảng loạn xấu hổ mà phát hiện ra, nhiệt tình của cậu so với Hạ Thiên Thành lại càng nhanh chóng dâng cao hơn, dục vọng xưng to đến phát đau, cương cứng mà đặt tại trên tiểu phúc của Hạ Thiên Thành, mà loại tình huống này Hạ Thiên Thành rõ ràng cũng chú ý thấy được, hắn hiểu ý cười lớn, dùng tay ác ý gẩy gẩy, “Ngô, đây là cái gì cộm lên vậy nga?” Mặt của Lâm Vân Sinh nhất thời đỏ bừng lên.
Gần đây, thời gian ở cạnh Hạ Thiên Thành tăng lên rất nhiều, theo đó tình tự của Lâm Vân Sinh cũng càng ngày càng dễ xung động, cậu cố sức muốn tự khắc chế nhưng thật sự lực bất tòng tâm, người nam nhân này, chính là oan gia khắc tinh của cậu. Cứ như vậy tiếp diễn, Lâm Vân Sinh biết chính mình sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày sẽ bị ăn kiền mạt tịnh đến một mẩu xương cũng không còn, nhưng mà, cậu đã không thể cũng không muốn thay đổi tất cả những thứ này.
Còn Thạch Trụ lại một lần nữa bị nhốt vào trong thạch lao, từng ngày từng ngày trôi qua tựa hồ đã không còn chút hy vọng sẽ được thả ra, tên Hạ Thiên Thành kia từ lúc nộ hỏa dữ dội đẩy cửa mà đi, mãi cho đến hôm nay cũng không đến tìm y nữa. Y cảm thấy, người đó đã phiền y rồi, thậm chí sớm đã quên luôn y, nên sẽ không còn đến lăng nhục y nữa, mà y cũng đã không thể tiếp tục chịu đựng nữa rồi.
Thạch Trụ cưỡng ép bản thân cái gì cũng không cần nghĩ nữa, chỉ là có lúc gương mặt tươi cười xinh đẹp của Đinh Linh Nhi, mái tóc bạc phơ của sư phụ, còn thêm tình cảnh các sư huynh đệ vui đùa, đều không khống chế được mà lướt qua trước mắt, mỗi lần như vậy y lại như muốn điên lên.
Những ngày tháng đó, những ngày tháng đó thật sự là sẽ không thể trở lại được nữa sao? Thạch Trụ không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ, y thật sự, thật sự rất thương tâm.
Cơm tù cũng không biết từ lúc nào đã trở lại là cơm thừa, mà Thạch Trụ chỉ đến khi đã đói đến cực điểm rồi thì mới ăn, cho nên y cũng lại nhanh chóng ốm yếu đi, ở cái nơi tối tăm ẩm ướt cô tịch đến khiến người ta phát điên này, tinh thần trạng thái của y cũng đã bắt đầu ngày càng suy bại.
Khi Triệu phó quan nhìn thấy Thạch Trụ, chính là thấy một bộ dáng hình tiêu thần hủy như vậy (người thì sơ xác mà đầu óc thì không còn mấy bình thường), một Thạch Trụ từ thân thể cho đến tinh thần đều tàn tạ không chịu nổi, ông nhất thời thậm chí không nhận ra, đây mới có mấy ngày không gặp a, y sao lại biến thành cái bộ dáng này?
Xem ra đại soái quyết định thả y đi quả nhiên là không có sai, một người như thế này, xác thực là không đáng để có một chút lưu luyến nào. Nhưng mà có thể trong một thời gian ngắn như thế khiến cho đại soái cuối cùng cũng chịu ra quyết định, như vậy bản lĩnh của Lâm Vân Sinh đó cũng thật không nhỏ. Triệu phó quan cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này thêm giờ phút nào, đại soái cũng thật là, vì cái gì nhất định phải sai ông đi a? Ông cắn môi, có chút căm ghét liếc nhìn tên nam nhân dơ bẩn từ lúc nhìn thấy ông đã ngây ngốc ra.
“Qua đây! Đi theo ta!”