CHƯƠNG
Mấy ngày tiếp theo, Hạ Thiên Thành dường như là đã trở về như trước, hắn càng thêm chịu khó lưu luyến ở các nơi vui chơi tụ hội, lại chọc vào vài ổ, gây thêm chút chuyện, như cá gặp nước vui không biết mệt. Hắn tuyệt đối không còn hỏi đến những chuyện liên quan đến nam nhân đó.
Triệu phó quan đi theo hắn, cảm thấy đại soái cuối cùng cũng đã thanh tỉnh, vốn dĩ là thế mà, cho dù muốn chơi, vậy cũng nên là mấy loại như Lâm Vân Sinh vẫn tốt hơn. Tối thiểu cũng phải tướng mạo xinh đẹp, xướng hý khúc hay, cho dù theo Triệu phó quan xem ra, thì Lâm Vân Sinh cũng không tính là một người thiện biến có thể hiểu được ý của người khác.
Nhưng nói đến Lâm Vân Sinh này, Triệu phó quan không kìm được cảm thấy có chút kỳ quái, bởi bì hai ngày nay cái tên hát hý kịch luôn kiêu ngạo hơn cái gì đó đột nhiên hoàn toàn thay đổi phong thái bình thường, không những phái người đến cáo lỗi vì đã thất lễ hôm trước, mà còn vì không nhận được hồi đáp rõ ràng của đại soái mà sau đó liền tự mình đến tìm tận cửa, thế là sau mấy lần mấy lượt, hai người liền tốt đẹp trở lại. Đối với biến cố này, Triệu phó quan càng nghĩ càng cảm thấy kì quặc, cái tên hát hý khúc đó không phải là rất thanh cao sao? Đại soái phí hết công sức bao nhiêu lâu đều không làm gì được, tại sao lần này ngược lại còn tự đưa mình đến tận cửa như vậy? !
Ngay điểm này, xem ra từ lúc bắt đầu đại soái cũng không phải là không có nghi hoặc rồi, nhưng phản ứng của đại soái cũng rất kỳ quái, đối với cái người mà ngài đã muốn từ rất lâu rồi, ngài tuy không cự tuyệt, nhưng mà biểu hiện lại có chút lạnh nhạt, đã không còn nhiệt tình như trước đây nữa.
Lúc này, hai người đó đúng lúc lại đang ở bên nhau, vừa mới trải qua một hồi tình sự, Lâm Vân Sinh đi đến nhà tắm tẩy rửa, Hạ Thiên Thành lười biếng nằm nghiêng trên giường, đốt một điếu xì gà, cửa nhà tắm mở ra, Lâm Vân Sinh mặt một chiếc áo lông tắm màu trắng đi ra, đến trước gương chải đầu, và chải vừa từ trong gương quan sát Hạ Thiên Thành, “ ………….Ngươi không tắm sao? !”
Hạ Thiên Thành cũng nhìn cậu, hắn không thể không thừa nhận, Lâm Vân Sinh đích thực là một nam nhân rất đẹp, làn da trắng nõn, thân hình thon dài, quan trọng nhất là còn mang một vị đạo đạm định. Rõ ràng lần này là cậu tự mình tìm đến tận cửa, nhưng từ trên người cậu lại không thể tìm ra được một chút đê tiện thấp hèn nào, nguyên bản cho tới bây giờ vẫn là đặc điểm này đã kích thích dục vọng chinh phục của Hạ Thiên Thành, khiến người ta có một cảm giác thần bí không thể nắm bắt được.
Không giống như người nào đó nhìn thấy thì cường tráng, lại còn chưa được người khác đi chinh phục thì y đã phục tùng rồi, hơn nữa Lâm Vân Sinh gần như bị bệnh sạch sẽ này cùng với cái tên vô dụng uất ức đó cũng rõ ràng là tươi sáng hơn, người như thế, mới thật sự là phù hợp với thẩm mĩ tính thú của hắn chứ.
Hạ Thiên Thành đứng dậy, từ từ đi đến sau lưng Lâm Vân Sinh, đặt tay lên vai cậu, khóe môi câu lên một nụ cười dí dỏm, “Dáng vẻ ngươi vừa tắm xong thật sự là muốn lấy mạng người a.”
Không sai, là người nam nhân thứ hai mà Hạ Thiên Thành thể nghiệm qua, vị đạo của Lâm Vân Sinh có thể nói là tương đương không tồi, mặc dù là kỹ sảo cũng không cao gì lắm, nhưng mà cậu có vốn liếng, có hồi ứng, so với cái thứ chỉ biết run rẩy kia thì không biết là tốt hơn bao nhiêu lần, trong lòng Hạ Thiên Thành tự nói với mình, mấy lần kia, là hắn thật sự bị lú lẫn rồi.
Nhưng Hạ Thiên Thành dường như đã quên, hắn đối với Lâm Vân Sinh rất mãn ý, tướng mạo, thân hình, tính cách thậm chí là công phu trên giường, nhưng mà khi đối diện với tất cả những thứ này, hắn lại thanh tỉnh thế nào, hắn thậm chí có thể vừa làm vừa suy nghĩ chuyện khác, điều này so với mỗi lần hắn gặp mặt người kia đều là không chịu nổi mà dục vọng phẫn trương, thì có khác biệt lớn đến thế nào.
Hắn tuần tự đâu ra đấy mà hoàn thành tính sự, nhiều nhất cũng chỉ là đối với một khối thân thể mới mẻ nên có nhiệt tình nghiên cứu, còn cái khác, thì so với mấy vị vợ lớn và tiểu thiếp của hắn khi ở cạnh nhau không có gì khác biệt.
Hạ Thiên Thành cuối thấp đầu ngửi ngửi mùi hương tỏa ra trên người Lâm Vân Sinh, Lâm Vân Sinh mỉm cười, nhấc tay kéo hắn xuống, hai người hôn thật sâu.