Cuồng Tế Vô Song

chương 410: tàn đảng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói dẫn ai đi khám bệnh?

Cung chủ tức giận: “Bản cung thấy anh chính là đang muốn làm loạn một trận, đến lúc đó ai mất mạng còn chưa biết được đâu.

Trương Thiên cười ha ha: “Dù sao cũng không phải chúng ta!”

“Anh…”

Xát xát!

Hai người Trương Thiên và Tô Mộc Phong đáp xuống phái Mộ Ảnh, cung chủ đen mặt cũng đi theo sau.

“Đi đi, đi làm chút việc mà một đại ma cậu cần phải làm đi…” Trương Thiên vỗ vai Tô Mộc Phong nói.

Gọi một đại ma đến gây sát thương, rất phù hợp với tình hình hiện tại.

“Vâng!” Tô Mộc Phong vui vẻ đáp lại.

Nói xong, cậu ta liền nhảy vọt lao về phía trước, hô to: “Nhóm tàn dảng của phái Mộ Ảnh, mau ra đây, phái Càn Võ chúng ta và phái Di Âm nhân danh chính nghĩa, đến tiêu diệt các người!”

Rầm rập!

Người phái Mộ Ảnh nghe tiếng, bắt đầu chạy ra từ khắp mọi nơi.

Nhưng lần này, ngược lại số người cũng không đến một nghìn người như lời cung chủ nói, hiện tại chắc chỉ có khoảng hơn năm trăm người.

E rằng một số người của phái Mộ Ảnh đã biết chuyện xảy ra hôm qua ở núi U Huyền, cho nên rất nhiều người đã rời khỏi phái Mộ Ảnh…

Một số người bởi vì không tán đồng với những việc mà môn phái đã làm, một số lo lắng rằng sẽ bị chính phái Cửu Châu tìm đên báo thù, số khác thì cảm thấy phái Mộ Ảnh đã trượt khỏi hàng ngũ tám môn phái lớn, không còn là môn phái mạnh nữa!

“Phái Di Âm và phái Càm Võ, nhân danh chính nghia đến đây?” Một vị trưởng giả của phái Mộ Ảnh lên tiếng.

Tô Mộc Phong nghiêm giọng nói: “Không sai!”

“Môn chủ phái Mộ Ảnh các người cấu kết với đám người phái Thanh Minh, ở trong cuộc thi đoạt lệnh Hào Long năm nay làm nhiễu loạn quy tắc, bỏ qua ước định Cửu Châu, còn ngang nhiên gϊếŧ người, quả thật là hành vi ác ôn!”

“Hôm nay, tôi nhận được lệnh chính nghĩa từ cung chủ Sơ Âm của đệ nhất môn phái Di Âm, phải giải tán, làm tan rã phái Mộ Ảnh các người, đồng thời cũng muốn phái Mộ Ảnh các người giao ra kẻ cầm đầu bỏ chạy ngày hôm qua, Gia Cát Khải…”

Cái gì?

Muốn giải tán phái Mộ Ảnh của chúng ta?

Rất nhiều đệ tử trên dưới biểu hiện không thể chấp nhận.

Trưởng giả đứng đầu nheo mắt lại: “Muốn làm tan rã phái Mộ Ảnh chúng tôi?”

Tô Mộc Phong gật đầu: “Không chỉ giải tán phái Mộ Ảnh, các người còn phải giao Gia Cát Khải ra, nếu như vi phạm mệnh lệnh, gϊếŧ chết không tha!”

Trưởng giả bước ra: “Môn chủ Gia Cát Khải hiện đnag ở đâu, chúng tôi cũng không rõ, bây giờ cũng không có ở trong phái Mộ Ảnh, cho nên chúng tôi không có cách nào giao người ra được!”

“Về phần muốn giải tán phái Mộ Ảnh chúng tôi, cậu nói thì được tính sao?”

Tô Mộc Phong cười lạnh: “Tôi nói chính xác là không tính, nhưng cung chủ Sơ Âm lại có quyền làm chủ!”

“Môn chủ phái Mộ Ảnh các người đã cấu kết với tàn đảng đắc tội với toàn bộ Cửu Châu, bây giờ đệ nhất môn phái cung chủ Sơ Âm nhất định cần phải xử lý chuyện này vì sự an ổn của Cửu Châu!”

“Đúng không, cung chủ?” Tô Mộc Phong nhìn về phía cung chủ Sơ Âm hỏi.

Trương Thiên cũng nhìn lại.

Lần này, gọi cung chủ Sơ Âm đến đây là muốn cam đoan việc này chính là hành động chính nghĩa.

Cung chủ có cảm giác mình đã đi lên một con thuyền của hải tặc.

Nhưng bây giờ, cưỡi hổ khó xuống, cung chủ lạnh giọng nói: “Không sai, đám người Gia Cát Khải âm mưu phá hoại trật tự Cửu Châu, bản cung chủ là người đứng đầu đệ nhất môn phái, nhất định phải lấy sự an ổn của Cửu Châu làm trọng, cho nên lần này gánh vác trọng trách xuất kích!”

“Bởi vì lần này kẻ chủ mưu là môn chủ phái Mộ Ảnh các người, cho nên tôi có lý do để tin tưởng rằng đệ tử phái Mộ Ảnh ít nhiều cũng sẽ tham dự vào!”

“Để đảm bảo diệt trừ dư đảng, nhất định phải thanh lý môn hộ phái Mộ Ảnh các người!”

Trương Thiên trước hết cho cung chủ một nút like.

Đám đẹ tử phái Mộ Ảnh nghị luận ầm ĩ: “Lần này chỉ sợ thật sự sẽ bị diệt môn rồi!”

“Ngay cả cung chủ Sơ Âm của đệ nhất môn phái cũng đã lên tiếng, e rằng phái Mộ Ảnh chúng ta lành ít dữ nhiều rồi.

“Giải tán mọi người sao?”

“Giải tán thôi chứ còn sao nữa, môn chủ Gia Cát Khôn cũng đã bỏ trốn rồi, chúng ta còn ở lại phái Mộ Ảnh này làm cái gì nữa?”

“Không thể giải tán được, chúng ta là đệ tử của phái Mộ Ảnh, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, tôi quyết sống chết với môn phái…”

“Nhưng bây giờ chỉ có mình đại trưởng lão ở đây, chúng ta có thể chống đỡ được sao?”

Còn một nhóm nhỏ người đã được Gia Cát Khôn luyện hóa thành người tu luyện: “Chúng ta nhất định phải nhân lúc cục diện hỗn loạn, biến bọn chúng thành kẻ thù công khai của phái Mộ Ảnh, báo thù cho Nam Cung Xuyên sư huynh bọn họ.

Sắc mặt của trưởng lão phái Mộ Ảnh lúc này rất khó coi.

Tô Mộc Phong hướng về phía đám người phái Mộ Ảnh nói: “Bây giờ các người đã rõ cả chưa?”

“Hoặc là giải tán tại chỗ, nếu ở lại sẽ bị coi là loạn đảng, tôi sẽ diệt từng cái mạng chó một của mấy người!”

Một người đối diện với tiếng gào thét của hơn năm trăm người…

Có một cảm giác một người giữ ải, vạn người không thể qua…

Lúc này, một số người phái Mộ Ảnh đang suy xét, ít người đã rời đi, ngay cả mệnh lệnh của đệ nhất môn phái Di Âm cũng đã hạ xuống rồi, bọn họ cảm thấy không cần phải phản kháng vô ích nữa.

Cuối cùng, còn lại hơn ba trăm người, một nhóm đệ tử là nửa người của tổ chức Hừng Đông bắt đầu làm loạn: “Chỉ một người đến mà muốn phái Mộ Ảnh của chúng tôi phải giải tán sao?”

“Các người đây là đang tự tìm cái chết!”

Còn có một người hát bài ca tình cảm: “Tôi sống là người của phái Mộ Ảnh, chết là ma của phái Mộ Ảnh!”

“Bất kể là ai đến, dù vì lý do gì đi chăng nữa, chỉ cần muốn giải tán phái Mộ Ảnh chúng ta, tôi sẽ coi người đó là kẻ thù.

“Đúng vậy, chúng ta quyết phải trấn thủ môn phái đến giây phút cuối cùng, tuyệt đối không được phép để người khác đến làm loạn!”

Ánh mắt của Tô Mộc Phong và Trương Thiên đầu tiên khóa chặt vào mấy người này, đám bọn họ cực kì khả nghi…

Thế nhưng Trương Thiên cũng không phát hiện ra bóng dáng của Gia Cát Khải.

Tô Mộc Phong rút lang đao ra, cười lạnh hướng về phía đám người lớn tiếng nói: “Không phục tùng mệnh lệnh, thì đồng nghĩa với việc là kẻ thù của Cửu Châu, nên gϊếŧ!”

“Đến đây đi!”

Trưởng lão phái Mộ Ảnh rơi vào tính thế khó xử…

Nhưng vào lúc này, có một đệ tử phái Mộ Ảnh ở phía sau hô: “Gϊếŧ!”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều xông về phía Tô Mộc Phong.

Cung chủ lúc này cũng có chút gấp gáp, nói thầm: “Bản cung đã nói rồi, các anh làm như thế chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, một người sao đánh lại được ba trăm người?”

“Tự tìm cái chết đấy, mau xuống trợ giúp đi!”

“Nếu không thì người anh em kia của anh sẽ bị anh hại chết đấy!”

Nói xong, cung chủ muốn bay xuống trợ giúp Tô Mộc Phong.

Trương Thiên kéo cung chủ lại, cười nói: “Cung chủ, tôi mời cô đến đây chỉ là để cô hỗ trợ thể diện chính nghĩa thôi, chút ít người này, cô không cần phải ra tay, một mình Tô Mộc Phong làm là được rồi!”

Trước đây, ở bên ngoài chinh chiến, tình huống lấy một địch trăm nhiều vô số kể, tình hình trước mắt này, chỉ có thể nói là quy mô không tính đánh!

Bây giờ thực lực của Tô Mộc Phong cũng tương đương thực lực của cảnh giới Hư không, càng không cần phải lo lắng.

Lông mày cung chủ nhíu lại: “Anh thật sự mặc kệ chuyện sống chết của anh ta sao?”

Trương Thiên nhún vai: “Không phải là không quan tâm, chỉ là một mình cậu ta có thể xử lý được…”

“Ở chỗ này không có người tôi muốn tìm, Gia Cát Khải đoán chừng cũng không biết phải đi đâu, chúng ta ở chỗ này nhìn Mộc Phong tiêu diệt phái Mộ Ảnh là được rồi…”

Cung chủ Sơ Âm gấp gáp, tình hình trước mắt là mấy trăm người đấy, hơn nữa còn có một số người thực lực cấp thần trở lên, cô ta không lo lắng sao được…

Nhưng lúc cô ta quay đầu, cô ta thấy phía dưới đã có một đống người phái Mộ Ảnh ngã xuống, hơn nữa bóng dáng Tô Mộc Phong di chuyển rất nhanh.

Lao đến lao đến, lại thêm một người nữa ngã xuống!

Hai người ngã xuống!

Giống như sát thủ độc ác…

Cung chủ nhìn mà ngây người, cho dù cô ta ở Cửu Châu, nhưng tình huống sát thủ như này không nhiều, nhìn thấy Tô Mộc Phong lòng dạ độc ác, cô ta không khỏi có chút chấn kinh.

Trương Thiên ở bên cạnh rất thoải mái, nếu giờ có điếu thuốc để hút thì tuyệt!

“Tại sao anh ta lại độc ác như thế?” Cung chủ nhìn Tô Mộc Phong phía dưới hỏi Trương Thiên.

Trương Thiên thở dài một hơi: “Nếu như cậu ta không độc ác với kẻ thù, cũng không thể sống đến tận ngày hôm nay được đâu!”

Thế lực hắc ám cũng là sống trên lưỡi dao, nghiễm nhiên trở thành kẻ thù của nhau, không thể không nhẫn tâm được, nếu không người chết sẽ là mình.

Cung chủ lúc này mới bắt đầu cảm thấy, lời hai người đàn ông này nói lúc nãy, bọn họ nói đã có chiếc lược hình như là đúng thật, hơn nữa còn rất có hiệu quả.

Sau mười mấy phút, phái Mộ Ảnh trực tiếp đã có hơn năm mươi người thiệt mạng, những người là tàn đảng của tổ chức Hừng Đông cũng đã bị gϊếŧ chết hết, đám đệ tử còn lại bắt đầu rút lui.

Không một ai dám hô khẩu hiệu phái Mộ Ảnh nữa, cũng cảm giác bản thân mình không cần thiết phải liều mạng, lục đục tản ra…

Rất nhiều người bắt đầu cầu xin tha mạng rồi rời đi!

Tô Mộc Phong cũng dừng tay!

Trương Thiên hướng về phía cung chủ đang sững sờ nói: “Cung chủ, phái Mộ Ảnh này xem như không còn nữa rồi, tiếp theo là phái Thanh Minh!”

Cung chủ lúc này vẫn còn đang sững sờ: “…”

Một mặt là bởi vì sự tàn nhẫn của Tô Mộc Phong, mặt khác là quá chấn kinh bởi thực lực của hai người trước mắt này.

Nửa ngày đã trôi qua.

Trương Thiên và Tô Mộc Phong y theo cách cũ mà làm, lại diệt phái Thanh Minh.

Toàn bộ cường giả của phái Thanh Minh cũng là người của tổ chức Hừng Đông, môn phái ban đầu có hơn ba trăm người, nhưng giờ chỉ còn lại vài chục người ở lại, rất nhiều người đã rút lui bỏ trốn.

Ở phái Thanh Minh cũng không phát hiện bóng dáng của Gia Cát Khải.

Cuối cùng, Trương Thiên hạ lệnh, để Tô Mộc Phong trực tiếp diệt sạch đám người phái Thanh Minh.

Đám người phái Mộ Ảnh còn có thể tha, nhưng đám người phái Thanh Minh này đều là người của tổ chức Hừng Đông, Trương Thiên sẽ không cho bọn chúng cơ hội sống.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, ba người bọn họ một lần nữa trở về phái Càn Võ…

Cung chủ như vẫn còn ở trong mộng chưa tỉnh, cô ta không ngờ diệt trừ hai môn phái lại dễ dàng như vậy, giống y lời Trương Thiên nói: chiến lược của bọn họ chính là trực tiếp gϊếŧ đến, không muốn lãng phí bất kì phút giây nào.

Cô còn cảm thấy xấu hổ vì những lời mình đã nói…

Trương Thiên sắp xếp vài ngày tới sẽ ở lại Cửu Châu quan sát tình hình một chút.

Anh có chút lo lắng sẽ có người trở lại gϊếŧ đến tận cửa, thậm chí rất có thể sẽ gặp Dương Tiêu!

Cung chủ lấy ra chiếc máy cũ, gọi cho các vị trưởng lão trong phái Di Âm, bàn giao một số công việc của môn phái.

Vào lúc mọi người đang thảo luận về vấn đề bảo vệ Cửu Châu thì Trương Thiên lại bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại!.

Truyện Chữ Hay