Chương
Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Những lời nàng nói không có gì sai.
Nhưng không hiểu tại sao khi nghe nàng nói thì bọn họ lại cảm thấy có gì đó không ổn?
Làm gì có ai lại hào hứng muốn làm mồi nhử như thế chứ?
“Nào, các ngươi tự mình nghĩ đi, dù sao cả hai người bọn ta cũng đều đang trọng thương, làm thế nào cũng không thể trốn thoát bàn tay của các ngươi”, Cố Thanh Hy tỏ ra hết sức tiêu sái, không hề giống như người đang ở trong tình thế nguy hiểm.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ âm trầm hỏi: “Phó tộc trưởng, ngươi cho rằng nha đầu này đang muốn nói cái gì, hay là muốn làm cái gì?”
“Cho dù nha đầu này có âm mưu gì thì lời nói cũng có vài phần đạo lý”.
Phó tộc trưởng Tư Không đứng thẳng người, nói bằng giọng điệu ra lệnh: “Hai người các ngươi đi lên lấy long châu”.
Hang băng lớn như vậy, cho dù bọn họ có võ công cao tới đâu hay có bao nhiêu mưu mô thủ đoạn thì cũng không thể trốn thoát khỏi hai cao thủ cấp .
Dù sao…
Thực lực của Dạ Mặc Uyên đang giảm mạnh, thậm chí còn đang bị trọng thương.
Cố Thanh Hy ra vẻ khó xử nói: “Nếu như ta làm kinh động đến thần thú bảo vệ thì sao? Nghe nói thần thú bảo vệ bên cạnh long châu thật sự rất lợi hại”.
“Lợi hại thế nào chứ, lợi hại đến mức có thể địch lại cấp hay sao?”
Cố Thanh Hy bĩu môi nói: “Nói không chừng còn là một con băng long cấp ”.
“Nhảm nhí, trên đời chỉ có một con hỏa long cấp cùng một con băng long cấp , mà băng long cấp thì đã bị giết từ lâu rồi”.
Thế nhân ai chẳng biết băng long cấp đã bị môn chủ Tu La môn giết chết.
Mặc dù bây giờ bọn họ vẫn chưa thể tin được Cố Thanh Hy chính là môn chủ Tu La môn.
Thực lực của nha đầu này thật sự quá yếu.
“Chậc chậc chậc, ai nói chỉ có hai con, ta nói là có ba con, con thứ ba ở ngay tại đây”.
“Được được được, các ngươi đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, ta sẽ đi, ta đi là được chứ gì, nhưng lỡ như làm kinh động đến thần thú bảo vệ khiến cho các ngươi bị thần thú bảo vệ giết chết thì cũng đừng có trách ta”.
Dạ Mặc Uyên nói: “Để ta đi, trên thác nước có có trận pháp, thực lực của nàng không thể phá được”.
Cố Thanh Hy trầm ngâm một chút rồi gật đầu, vừa tách nhau ra vừa thấp giọng nói: “Chàng cẩn thận một chút, nếu như không lấy được thì cũng đừng cố quá”.
Khóe miệng Dạ Mặc Uyên hơi nhếch lên, biểu thị tâm trạng của hắn lúc này đang rất tốt.
Phó tộc trưởng Tư Không và Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bắt lấy Cố Thanh Hy, tìm một nơi ẩn nấp.
“Ngươi tốt nhất nên thành thật một chút, nếu không thì lão phu không thể cam đoan sẽ giữ lại cái mạng nhỏ của nha đầu này đâu”.
Dạ Mặc Uyên hít sâu một hơi, ngưng tụ nội lực lên lòng bàn tay, để phá giải trận pháp này thì hắn dùng nội lực oanh kích là đơn giản nhất.
Cho dù Dạ Mặc Uyên bị thương nghiêm trọng thì hắn vẫn là một cao thủ, hắn vừa tung ra một chưởng oanh kích thì thác nước đã phát ra tiếng nổ lớn vang vọng khắp hang băng.
Cố Thanh Hy cười khúc khích.