“Tốt nhất là cũng đừng mặc bộ này, như thế hiệu quả chữa trị sẽ tốt hơn”.
Nói xong, Tần Thế Vỹ cũng cảm thấy ngượng, dù sao người ta cũng là phụ nữ, anh vội bổ sung: “Nếu trưởng phòng Liễu cảm thấy không ổn thì mặc cũng được, chỉ là nếu như thế sẽ phải chữa trị thêm vài lần. À phải cô nghỉ ngờ gì về lời tôi nói, cô có thể đến bệnh viện kiểm tra trước”.
“Không cần kiểm tra, tôi tin anh. Ngoài ra... nếu anh nói không mặc sẽ chữa trị tốt hơn thì không mặc là được”.
Liễu Thư Hân phóng khoáng nói. “Hả?”, Tân Thế Vỹ sửng sốt, dứt khoát như thế sao?
“Sao thế? Tôi đây không sợ, anh sợ cái gì? Sợ tôi ăn anh à?”
Liễu Thư Hân lại nhìn Tân Thế Vỹ một lúc rồi nói: “Nhưng nói thật nhé, bây giờ tôi hơi tò mò về anh rồi đ
Tân Thế Vỹ cười nói: “Trưởng phòng Liễu, tôi chỉ là người bình thường, chẳng có gì có thể khiến cô tò mò cả".
“Vậy à?”
Liễu Thư Hân cười ẩn ý nói: “Người bình thường? Người bình thường có thể làm cho sếp Tống chưa bao. giờ vi phạm nội quy công ty trong hai năm qua lại giúp anh đi cửa sau ư? Người bình thường mà có thể có y thuật giỏi như vậy, vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra được tình trạng sức khỏe của tôi à?”
Tân Thế Vỹ sờ mũi, đang nghĩ nên trả lời thế nào. Liễu Thư Hân nói: “Được rồi, chị đây không có hứng thú với bí mật của người khác, nhưng khi nào anh có thời gian chữa trị cho tôi? Còn nữa, anh định chữa trị thế nào? Đừng bảo là định xoa bóp gì đó cho tôi đấy nhé? Nếu thế thật... có thể chị đây sẽ ăn anh luôn đấy nhé”.
“Khụ khụ, không cần phải thị
Tân Thế Vỹ vội nói: “Đến lúc đó tôi chỉ cần châm cứu một số huyệt đạo xung quanh cột sống và cột sống cổ của cô. Về phần ngực, sau này cô đổi sang loại đồ lót cỡ lớn hơn là được”.“Chỉ có thế thôi hả?”
“Ừ, cách chữa trị quả thật khá đơn giản, nhưng phải châm cứu hơn ba lần mới được, một tuần một lần”. Đọc thêⅿ các chươ𝓷g ⅿới tại # trùⅿtru yệ𝓷.𝘃𝓷 #
“Được rồi, vậy hôm nay anh có rảnh không? Nếu rảnh thì lát nữa tan làm, anh đến nhà tôi, châm cứu cho tôi”. “Cũng được”.
Tân Thế Vỹ gật đầu: “Thế chúng ta kết bạn Zalo trước đi, lát nữa cô gửi địa chỉ nhà của cô cho tôi, tôi đến thẳng nhà cô”.
“Ừ", Sau khi hai người thêm Zalo nhau, Tần Thế Vỹ rời
khỏi phòng phỏng vấn, đến quầy lễ tân tìm Dương Thủy Phương để đăng ký nhận việc.
Sau đó Tân Thế Vỹ rời Giải trí Ngân Hà, định mua ít đồ ăn về nhà và nói với bố mẹ chuyện anh đã thành công nhận việc. Nhưng vừa xuống đến dưới lầu công ty, anh nhận được một cuộc điện thoại, là Trần Văn Bân - chủ †ịch dược phẩm Vạn Thái gọi đến.
“Alo, chào chủ tịch Trần”, Tần Thế Vỹ bắt máy.
“Cậu Tần, cậu đừng gọi tôi là chủ tịch Trần, gọi tôi ông Trần hoặc anh Trần là được”.
Trần Văn Bân cười nói. “Được, vậy sau này tôi gọi là anh Trần”.
Tân Thế Vỹ khẽ cười, hỏi: “Anh Trần gọi cho tôi có việc gì không?”
“Có tin vui”.
Trần Văn Bân nói: “Không giấu gì cậu, sáu dược liệu mà cậu nhờ chúng tôi †ìm giúp, cả ngày hôm qua chúng tôi mới tìm được một loại, tôi cảm thấy rất áy náy, thế nên sáng nay tôi lại đi nghe ngóng tin tức từ bạn bè.
Đúng là có nhiều bạn là chuyện tốt, tôi đã nghe ngóng được tung tích của một loại dược liệu, hay là chúng ta gặp nhau rồi nói nhé?”
Tân Thế Vỹ nói: “Được, bây giờ anh Trần đang ở đâu? Tôi đến chỗ anh”.
“Không cần, cậu gửi vị trí cho tôi, tôi bảo tài xế lái xe đến đón cậu”.
“Được...
Sau khi cúp điện thoại, Tân Thế Vỹ nhìn thoáng qua quán cà phê cách đó không xa, gửi vị trí quán cà phê cho ông ta, sau đó anh đi vào quán cà phê gọi một ly
cafe, ngồi bên trong đợi tài xế của Trân Văn Bân đến.
Vừa gọi xong cafe, điện thoại anh lại rung lên, lần này là Tân Mạn Tuyết gọi đến.
“Alơ'.
“Tân Thế Vỹ, chắc là anh phỏng vấn xong rồi nhỉ? Kết quả phỏng vấn thế nào rồi?”
“Ừ, xong rồi, cũng đã được nhận rồi”.
“Vậy được, chúc mừng anh, anh sắp có thể đi làm rồi. Mong sau này anh có thể tập trung vào công việc, kiếm được nhiều tiền để báo hiếu với hai bác, đừng làm con chó vẫy đuôi cho người ta như trước nữa”.
Nói rồi, Tân Mạn Tuyết cúp máy. Tân Thế Vỹ buông điện thoại xuống, nhấp một ngụm cafe, bình tĩnh không hề lo lắng, cũng lười giải thích với Tân Mạn Tuyết. Việc. cấp thiết nhất bây giờ anh muốn làm là giải độc cho Tiểu 'Thảo, chữa khỏi bệnh cho bố mình, còn phải điều tra xem rốt cuộc là ai đã làm hại gia đình họ.
Lúc này, Tân Mạn Tuyết đang ngồi trong văn phòng của Trương Minh Kiệt. Sau khi cúp điện thoại, cô ta nhìn Trương Minh Kiệt nói: “Tân Thế Vỹ đã đỗ phỏng vấn. Minh Kiệt, cảm ơn anh”.
Thật ra trước đây trong lòng cô ta cũng cảm thấy hơi phức tạp, vì muốn Tân Thế Vỹ tìm được công việc, nhưng lại cũng không muốn Tần Thế Vỹ làm cùng mình. Cũng may Trương Minh Kiệt đã giải quyết vấn đề này một cách hoàn hảo giúp cô ta.
Để Tần Thế Vỹ vào bộ phận bảo vệ, có công việc rồi nhưng không phải cùng bộ phận với cô ta.
“Mạn Tuyết, giữa em và anh còn khách sáo gì chứ”, Trương Minh Kiệt mỉm cười nói: “Nhưng bây giờ anh phải đi cảm ơn trưởng phòng Lý trước, hẹn ông ấy buổi tối cùng ăn một bữa cơm”.
Tân Mạn Tuyết gật đầu đồng ý: “Đúng đúng, anh mau gọi điện cảm ơn trưởng phòng Lý đi, buổi tối em đi
với anh, em phải mời ông ấy một ly”.
“Không thành vấn đề”.