Tiếng xé gió cực kỳ mạnh, một chân nhanh chóng đá về phía hạ bộ của Tân Thế Vỹ.
“Mẹ kiếp, muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?"
Sắc mặt Tần Thế Vỹ khẽ thay đổi. Anh không ngờ cô gái này lại thay đổi thái độ nhanh như vậy, đòn tấn công của cô ấy còn rất tàn nhẫn. Quả thực, sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới chính là phụ nữ. Chắc chắn là vậy!
Cũng may, Tần Thế Vỹ tu luyện tới cảnh giới Hóa Kình, cơ thể rất cường tráng, cho dù chưa tới mức đao thương bất nhập, nhưng bị đá một cước như vậy cũng sẽ không bị thương. Đó là bộ phận quý giá nhất của cơ thể anh không thể để bị đá. Huống hồ, cô ấy đang mang giày cao gót, nếu đá trúng thì dù không bị thương cũng sẽ rất đau.
"Vèo!"
Tần Thế Vỹ lùi bước, cơ thể mau lẹ như một con báo, dễ dàng tránh được cú đá của Liễu Thư Hân. Sau đó, anh đưa tay ra, giống như kìm sắt, nắm chặt cổ chân Liễu Thư Hân.
"Đồ khốn, mau buông tôi ra!"
Đứng trên một chân, cơ thể Liễu Thư Hân vẫn giữ thăng bằng nhưng nhìn Tần Thế Vỹ với vẻ xấu hổ.
"Buông cô ra cũng được, nhưng cô phải hứa không được động tay động chân với tôi nữa”. Tần Thế Vỹ nói.
"Hừ, anh dám giở trò lưu manh trước mặt tôi mà còn không cho tôi ra tay với anh sao?", Liễu Thư Hân cười khẩy.
"Giở trò lưu manh gì chứ? Tôi chỉ muốn nhìn ngực cô một cái thì là giở trò lưu manh à?", Tân Thế Vỹ nói.
"Anh... Anh đúng là không biết xấu hổi"
Lần đầu tiên Liễu Thư Hân gặp người không biết xấu hổ như vậy. Anh là một người đàn ông, lại muốn nhìn vào ngực của một cô gái, vậy mà không phải là lưu manh ư? Hơn nữa, da mặt của tên này rốt cuộc dày đến mức nào chứ, ngay cả những lời như vậy cũng có thể nói ra? Nếu không phải bây giờ mình bị đối phương bắt được. một chân, chắc có lẽ Liễu Thư Hân không nhịn nổi mà động tay, à không, là động chân!"Trưởng phòng Liễu, cô không thể làm rõ trước vì sao tôi muốn nhìn ngực cô rồi hãy xác định xem tôi có phải đang giở trò lưu manh hay không à?", Tân Thế Vỹ cười khổ nói
"Chậc chậc, hành vi này của anh không phải là giở trò lưu manh thì là cái gì? Có cái gì để làm rõ đâu chứ?"
Liễu Thư Hân khinh bỉ nói: "Tôi khuyên anh nên lập. †ức buông tôi ra, nếu không cho dù anh là bạn của sếp. 'Tống thì tôi cũng sẽ khiến anh bẽ mặt, cùng lắm thì tôi sẽ rời khỏi Giải trí Ngân Hà, bên ngoài không biết có bao nhiêu công ty đang săn đón tôi đấy”.
Tân Thế Vỹ vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lâm, thật sự không có ý giở trò lưu manh với cô. Được rồi, tôi sẽ nói thẳng, khi nhìn thấy cô, tôi nghi ngờ cô mắc bệnh liên quan đến ngực, cho nên tôi mới muốn xem ngực của cô để xác nhận thử. Dù sao cô cũng vừa mới giúp tôi, nên tôi cũng muốn giúp cô một lần, xem như là báo. đáp ân tình của cô mà thôi”.
“Tôi thực sự muốn biết da mặt của anh dày đến cỡ nào, thế mà dám nói nhìn vào ngực của người khác là giúp đỡ người ta? Không ngờ mấy câu như thế mà anh cũng dám nói!"
Liễu Thư Hân cười khẩy không dứt, trên mặt đầy vẻ giễu cợt.
Tần Thế Vỹ cười gượng nói: "Trưởng phòng Liễu, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi, mặc dù tôi nói nhìn ngực cô, nhưng cô không cần c ởi áo lót, chỉ cần cởi áo khoác ra để tôi nhìn thấy vùng bụng trên là được. Chỉ cần thế thì tôi đã có thể xác định sự nghỉ ngờ của mình rồi”.
Liễu Thư Hân nói: "Anh nghỉ ngờ? Nghỉ ngờ cái gì, anh nói tôi nghe trước thử xem, tôi chống mắt xem anh bịa ra được cái gì”.
"Được rồi, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn về suy đoán của tôi”.
Để khiến cô gái này không còn nghĩ anh là kẻ lưu manh, Tần Thế Vỹ giải thích suy đoán sơ bộ của mình:
"Thật ra khi cô mới bước vào phòng phỏng vấn tôi đã nghi ngờ. Tôi nghĩ rằng cô có thể mắc bệnh liên quan đến ngực, có thể gây ra các vấn đề về đốt sống cổ, từ đó dẫn đến một số triệu chứng khác. Thậm chí bệnh tình đã nặng thêm ảnh hưởng đến chân của cô đúng không?"
"Anh, sao anh biết?", Liều Thư Hân nhìn Tân Thế Vỹ với vẻ khó tin.
Tần Thế Vỹ trả lời: "Tôi đã nghiên cứu và có hiểu biết nhất định về y học. Việc tôi có thể đánh giá được tình trạng sức khỏe tổng quát của cô là điều bình thường!"
“Anh biết y thuật à2”
Liễu Thư Hân tỏ vẻ nghỉ ngờ, nói: "Vậy trước tiên hãy giải thích cho tôi biết tại sao bệnh ở ngực lại dẫn đến vấn đề về đốt sống cổ?"
"Việc này liên quan đến nền tảng kiến thức khá rộng. Tôi sẽ thả cô ra trước và giải thích từ từ, nhưng cô cũng phải hứa rằng sẽ không động tay động chân với tôi nữa, được chứ?", Tân Thế Vỹ nói.
"Được rồi!" Liễu Thư Hân hơi do dự một chút, sau đó gật đầu đồng ý.
Lúc này Tần Thế Vỹ mới buông cổ chân Liễu Thư Hân ra, cơ thể Liễu Thư Hân lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã. Tôi không nhầm đâu, tình trạng đã ảnh hưởng đến chân của cô rồi”.
Tần Thế Vỹ vội vàng tiến lên đỡ Lấy Liễu Thư Hân. "Cám ơn!"
Liễu Thư Hân cảm ơn, rồi nói: cho tôi biết về tình trạng của tôi!"
"Xin hãy nói chỉ tiết
Tần Thế Vỹ hắng giọng: "Khụ khụ, là thế này, nhân lúc bây giờ bên ngoài không có người qua lại, cô nhanh chóng cởi áo khoác ra để tôi nhìn thử, như vậy tôi mới có thể có đánh giá chính xác hơn”.
“Được rồi...”
Lúc này Liễu Thư Hân lại đồng ý. Không chút do dự, cô ấy nhanh chóng cởi khuy áo blazer. Bên dưới chiếc áo blazer, cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Áo sơ mi rất mỏng, sau khi cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài, thông qua áo sơ mi có thể nhìn thấy cô ấy đang mặc đồ lót màu tím bên trong.
Liễu Thư Hân tiếp tục cởi nút áo sơ mi, động tác của cô ấy không nhanh, nhưng cũng không chậm. Chẳng bao lâu sau, đồ lót màu tím xuất hiện trong tầm nhìn của Tân Thế Vỹ, bao gồm cả ngọn đồi cao vút kia. Tân Thế Vỹ liếc mắt rồi nói: "Được rồi, mặc lại đi”.
“PhùI”
Liễu Thư Hân thở phào nhẹ nhõm. Má cô ấy đã đỏ bừng. Cô ấy nhanh chóng mặc quần áo. Mặc dù đã từng kết hôn một lần nhưng cô ấy đã ly hôn được ba năm. 'Trong ba năm đó, đây là lần đầu tiên cô ấy đứng trước. một người đàn ông khi mặc ít quần áo như vậy. "Bây giờ có thể nói rõ được không?" Sau khi mặc xong áo, Liễu Thư Hân hỏi.
"Ừm, vừa rồi tôi quan sát xong, trưởng phòng Liễu, vấn đề trên cơ thể cô chủ yếu là do bộ phận đó phát triển quá mức”.
“Do phát triển quá mức nên các mô tuyến và mô liên kết mỡ ở vùng đó phát triển quá giới hạn. Khi thời tiết nắng nóng, bộ phận này trên cơ thể cô thường bị nổi mẩn ngứa và chàm do ở trong môi trường ẩm ướt. Có thể cô không quá coi trọng vấn đề này và vẫn tiếp tục mặc cùng loại áo ngực trước đây. Tuy nhiên, chiếc áo ngực hiện tại của cô tuy có vẻ vừa vặn nhưng thực chất lại có kích cỡ quá nhỏ, nó hạn chế lưu thông máu quanh ngực, việc này thậm chí còn gây áp lực lớn hơn lên đốt sống cổ của cô, đặc biệt là các rễ thần kinh”.
“Rễ thần kinh?”
"Đúng vậy, trong giai đoạn đầu, các triệu chứng chỉ là đau cổ thông thường, khó chịu, cứng khớp, ... Nếu không được điều trị và không cải thiện, theo thời gian, bệnh có thể lan xuống tay, gây đau và tê. Ở mức nghiêm trọng nhất, nó có thể bắt đầu ảnh hưởng đến chân”.
"Vậy có phải tình trạng của tôi đã rất nghiêm trọng rồi không?”
Nghe Tần Thế Vỹ phân tích chỉ tiết, Liễu Thư Hân không còn nghỉ ngờ gì nữa, ngược lại càng lo lắng cho sức khỏe của bản thân.
"Hơi nghiêm trọng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, tôi có thể giúp cô chữa khỏi, nhưng sẽ mất một khoảng thời gian”.
Tân Thế Vỹ nói xong, lại bổ sung một câu: "Ngoài ra, tôi muốn nhắc nhở cô rằng trong quá trình điều trị, có thể cô phải cởi bỏ tất cả quần áo ngoại trừ đồ lót, hoặc thậm chí... tốt nhất là không mặc bộ đồ. Việc này sẽ giúp nâng cao hiệu quả điều trị”.