Tống Tân bất đắc dĩ, lấy đống thẻ đạo cụ của mình ra rồi chọn mấy tấm vô dụng trong đó, nói: “Tôi có tấm rồi, tôi lấy của anh tấm thôi.”
Đại hào hừ một tiếng, lấy lại tấm, bĩu môi: “Không biết điều.”
Tên này đúng là… ngay cả làm việc tốt cũng làm theo cách khiến người ta nổi điên.
Tống Tân nghiến răng. Cô nhịn.
Đến hơn giờ đêm, trong lúc Tống Tân mơ mơ màng màng thì cô cảm thấy có người sờ mặt mình. Cô bừng tỉnh, vừa mở mắt đã thấy Trọng Phong đang cúi đầu nhìn mình.
Trong phòng không đủ sáng, nhưng cô lại có thể thấy rõ nụ cười của anh, vừa ôn hòa vừa xán lạn, khiến người ta an tâm.
Tống Tân hơi ngẩn ngơ, sau đó lập tức đưa tay ôm chặt lấy anh.
Trọng Phong cũng ngây ra một tẹo, sau đó chần chờ đưa tay vỗ vỗ đầu cô, khẽ nói: “Tôi về rồi.”
“Những gì anh nói trong video còn tác dụng không?” Tống Tân ôm chặt cổ anh, khẽ hỏi.
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của anh bên tai, tiếng cười ấy say lòng đến lạ.
Anh hỏi: “Em xem rồi à?”
Tống Tân cười: “Phải, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần.”
“Đó vĩnh viễn là những lời thực lòng của tôi, nhưng… Tôi không phải con người.” Trọng Phong nói: “Em có chê tôi không?”
“Anh không phải con người cho nên sẽ không già đi, nhưng em sẽ.” Tống Tân hỏi: “Anh sẽ chê em sao?”
Anh cười, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nghiêng đầu chậm rãi nói: “Anh yêu em, không phải cài đặt của người máy, là tình cảm của con người.”
Tim Tống Tân như ngừng đập, sau đó đột nhiên lại đập nhanh hơn rất nhiều.
Cô có thể cảm nhận được mặt mình đang đỏ dần, ngay cả tai cũng bắt đầu nóng lên.
Trọng Phong bỗng nhiên cầm tay cô đặt lên ngực anh, khẽ nói: “Em cảm nhận được không?”
Tống Tân lập tức cảm thấy được nhịp đập truyền từ đầu ngón tay đến.
“Tim đập? Sao anh lại…?”
“Chúng nó lắp cho anh thành quả nghiên cứu mới nhất, tim đập đến từ cảm xúc.” Trọng Phong nói: “Nhưng nó chỉ đập trong trường hợp nhất định thôi, ví dụ như… Lúc ở bên em.”
Tống Tân cảm thấy mặt mình nóng ran, ho một tiếng: “Xem ra chúng nó còn update cho anh từ điển tán tỉnh nhỉ.”
Trọng Phong cười nhẹ, hơi buông cô ra, cúi đầu nhìn cô: “Lần trước có một chuyện anh muốn làm nhưng chưa làm được.”
Trong bóng đêm, đôi mắt anh mê người lạ thường.
Tim Tống Tân đập càng nhanh hơn, nhất là khi thấy khuôn mặt anh càng ngày càng gần.
Cô thấy hơi căng thẳng, nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại trên môi thì chỉ còn lại ngượng ngùng và ngọt ngào.
Trọng Phong hiển nhiên cũng không biết hôn như nào, môi anh chỉ chạm vào môi cô một cái liền thôi.
Tống Tân mím môi, ôm cổ anh, khẽ nói: “Đồ ngốc, để em dạy anh.”
Nói xong, cô liền nhào lên.
Sáng sớm hôm sau, Sở Sáo cũng trở lại.
Khi Tống Tân và Trọng Phong mở cửa đi ra ngoài thì thấy Đại Hào và Sở Sáo ngồi trên sô pha nói chuyện.
Sở Sáo thấy bọn họ đi ra, mỉm cười, hỏi: “Tỏ tình rồi?”
Tống Tân kéo tay Trọng Phong quơ quơ: “Đúng vậy.”
Đại Hào hứ một tiếng: “Có gì ghê gớm, tôi không thèm ăn cơm chó của hai người. Về sau ông đây và Sở Sáo mỗi người tự tìm một cô!”
Anh ta lại nói tiếp: “Tôi dùng điểm thuộc tính đổi chút đồ ăn đút trong tủ lạnh đấy. Cô đi làm đi, coi như chúc mừng.”
Hôm nay, Tống Tân đã được ăn bữa cơm thơm ngon náo nhiệt nhất.
Những ngày có ánh sáng lần này kéo dài hơn hẳn, lâu đến mức Tống Tân và Đại Hào thậm chí còn cho rằng liệu có phải chúng nó đột nhiên quyết định kết thúc trò chơi hay không?
Tính ra đã kéo dài hai mươi ngày rồi.
Người thường cũng dần dần thả lỏng, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy đám trẻ chơi đùa bên ngoài.
Nhưng buổi sáng ngày thứ , trời vừa hửng sáng một ít thì bỗng dưng hoàn toàn tối đen.
Trong tiếng hô hoảng loạn của mọi người, giọng chúng nó lại vang lên trong không trung.
“Các bạn của tôi, chúng tôi đã trở lại rồi đấy! Mấy ngày qua hành tinh chúng tôi xảy ra chút chuyện nên làm chậm tiến trình trò chơi, khiến mọi người phải chờ lâu rồi!”
“Trong ván trước giả thiết trò chơi của chúng tôi xuất hiện chút xíu ngoài ý muốn, khiến một bộ phận khán giả bất mãn. Nhưng bây giờ vấn đề đó đã được giải quyết, mọi người không cần lo nhe.”
“Không nói nhiều nữa, tiếp sau đây là phân đoạn loại bỏ!”
Đại Hào và Tống Tân liếc nhau, đlấy thẻ xin nghỉ ra.
Trên thẻ đã viết sẵn tên của họ.
Một lát sau, chúng nó tuyên bố: “Xin các vị người chơi chuẩn bị sẵn sàng, ván thứ chính thức bắt đầu!”
Dứt lời, các người chơi đã bị đưa vào khu chờ màu trắng kia.
Nhưng lần này Tống và cùng Đại Hào lại thành ngoại lệ.
Bọn họ vẫn đứng trong phòng, bên tai vẫn vang lên tiếng chúng nó
“Người chơi Tống Tân / Đại Hào, sử dụng giấy xin nghỉ bỏ qua ván chơi lần này.”
Trò chơi lần này không liên quan gì đến họ nữa rồi.
Tuy rằng bầu trời bên ngoài đen nhánh, nhưng chỉ cần không cần tham gia ván chơi này thì trời đen mấy ngày cũng không sao.
Nhưng vì quá tối, cho nên Tống Tân và Trọng Phong không thể đi ra ngoài thế là Đại Hào liền bị họ thồn vài bát cơm chó. Cuối cùng anh ta nổi giận đùng đùng gọi Sở Sáo dọn sang nhà trống đối diện.
Nhưng mỗi lần Tống Tân nấu cơm thì anh ta vẫn căn chuẩn giờ sang ăn chực.
Trời tối bảy ngày, lại sáng lên.
Trong khoảng thời gian này Tống Tân không cùng Trọng Phong trải qua thế giới yêu đương ngọt ngào mà là tập luyện.
Bởi vì bọn họ còn một ván chơi nữa.
Đó là ván chơi cuối cùng, chúng nó sẽ không để họ vượt qua ván chơi này một cách dễ dàng.
Phải sống sót thì bọn họ mới có thể giữ lại hạnh phúc này.
Tống Tân và Đại Hào chỉ hơn kém nhau hơn hai ngàn phiếu, nhưng lại cách hạng gần ngàn phiếu, cho nên chỉ cần bọn họ không chết, người được đưa ra “điều ước’’ chắc chắn là cô hoặc Đại Hào.
Đại Hào cũng không thả lỏng, thỉnh thoảng còn chỉ dạy Tống Tân mấy chiêu.
Chiêu thức của anh ta không giống Trọng Phong, bởi vì anh ta biết chơi đểu. Chiêu anh ta dạy Tống Tân chính là ưu tiên tấn công “điểm yếu ớt nhất” của cánh đàn ông.
Anh ta nói: “Cô không việc gì phải ngại. Lúc đánh nhau mà chân không tiện thì cứ dùng tay mà bóp hết sức! Chỉ cần bóp vỡ “trứng gà”, thì thần tiên cũng sẽ chết trong tay cô!”
Tống Tân cực kỳ xấu hổ nhưng lại không thể không thừa nhận chiêu này quả thực hữu dụng.
Đại Hào nói xong còn quay sang hỏi Trọng Phong: “Đúng rồi, cậu không phải con người, chiêu này có tác dụng với cậu không?”
Trọng Phong kéo Sở Sáo lên trước: “Anh hỏi anh ta xem.”
Đại Hào lại dùng vẻ mặt mờ ám nhìn Tống Tân, cười gian: “Có tác dụng không?”
Tống Tân đạp một phát về phía dưới của anh ta.
Anh ta lập tức nhảy ra thật xa, hai tay bảo vệ vị trí quan trọng, vẫn cố hỏi: “Rốt cuộc có tác dụng hay không?”
Sở Sáo đỡ trán, xấu hổ kéo anh ta về nhà.
Tống Tân đi đóng cửa, bất đắc dĩ nói: “Sớm hay muộn em cũng phải tìm cơ hội tẩn anh ta một trận.”
Trọng Phong cười đi tới ôm cô, cúi đầu khẽ nói bên tai cô: “Có tác dụng.”
Tống Tân sững sờ, ngay sau đó mặt liền đỏ lựng, giẫm lên chân anh một cái: “Giờ em muốn đánh cả anh nữa.”
Trọng Phong cười lớn nhưng không tránh, cúi đầu hôn cô một cái.
Tống Tân nhéo má anh, nhướng mày nói: “Từ sau khi có cảm xúc của con người, anh càng ngày càng không ngoan nhé.”
Trọng Phong chớp mắt, vẻ mặt bị tổn thương: “Em chê anh à?”
Tống Tân: “… Đừng có làm nũng!”
Thật sự là… Quá đáng yêu.
Những ngày chờ ván thứ đến vừa khẩn trương vừa vui sướng. Trong nháy mắt, ngày này đã đến.
Nhưng khác với lúc trước, bầu trời ngày đó không biến thành đêm đen.
Toàn bộ không trung biến thành một màn hình cực đại, chia ra thành rất nhiều ô vuông nhỏ.
Cho dù có rất nhiều ô nhưng bởi vì không trung khổng lồ cho nên người chơi dưới đất vẫn nhìn thấy được những gì trong ô vuông.
Trong mỗi ô vuông là một người.
Nói đúng hơn là một người chơi.