Tống Tân sững sờ rất lâu cũng không dám mở mắt.
Cho đến khi một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt là nụ cười của anh.
Trọng Phong nhìn có vẻ vẫn rất yếu, nằm yên không ngồi dậy. Nhưng anh đang cười, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm thỉnh thoảng chớp chớp.
Anh tỉnh rồi sao?
Tống Tân không tin vào mắt mình, cô thậm chí không dám thở mạnh.
Cô sợ đây chỉ là một giấc mơ đẹp, không cẩn thận sẽ tỉnh lại mất.
Trọng Phong gắng gượng cầm tay cô, khẽ nói: “Tôi về rồi.”
Tống Tân cảm nhận được lực truyền tới từ ngón tay, chần chờ một lát mới nhẹ nhàng cầm lại, thật cẩn thận hỏi: “Đây không phải mơ chứ?”
Trọng Phong cười thành tiếng, khẽ nói: “Đương nhiên không phải… Nhưng bây giờ tôi phải đi về một chuyến, em đừng lo lắng, chỉ là chúng nó cần chút thời gian sửa chữa cơ thể tôi mà thôi. Em phải ngoan ngoãn ăn cơm ngủ nghỉ đấy, tôi sẽ về ngay.”
Trong lòng Tống Tân còn có chút hoảng loạn, nghe anh nói thế liền nắm chặt tay anh theo bản năng, vội vàng hỏi: “Anh phải đi sao? Đi bao lâu?!”
“Nhanh thôi…” Anh vừa nói được hai chữ liền đột nhiên biến mất.
Ngón tay Tống Tân nắm hẫng, mà chăn mỏng đắp trên người Trọng Phong cũng xẹp xuống.
Cô sững sờ một lát, mới thất thanh gọi: “Trọng Phong!”
Đại Hào xông vào, Sở Sáo theo sát phía sau.
Nhìn thấy tình hình trong phòng, Đại Hào đứng sững ra, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cậu… Cậu ta đâu?”
Chẳng lẽ ngay cả xác cũng bị chúng nó thu hồi à?
Nhưng anh ta không dám hỏi.
Tống Tân còn giữ nguyên động tác giữ tay Trọng Phong, trong đầu văng vẳng những lời anh nói trước khi biến mất.
Một lát sau, cô tự véo lên tay mình một cái.
Đau đớn lại khiến cô thở phào.
Tống Tân bỗng bật cười, nước mắt cũng trào ra. Chẳng qua lúc này cô khóc vì quá vui.
Đại Hào lại hoảng sợ, vội chạy tới đỡ vai cô, lắc lấy lắc để: “Cô làm sao vậy? Không chịu nổi nên phát điên rồi à?! Tống Tân, mau tỉnh táo lại đi!”
Tống Tân bị anh ta lắc không chịu nổi, vội vàng nói: “Buông tôi ra, anh mới điên ấy!”
Đại Hào dừng tay, “Ô, cô không điên à? Vậy sao lại vừa khóc vừa cười thế?”
Tống Tân vội vàng muốn nói tin tức tốt cho anh ta: “Trọng Phong không chết, anh ấy tỉnh lại rồi! Anh ấy nói chúng nó sẽ sửa lại cơ thể cho anh ấy, bảo tôi chờ anh ấy về!”
Đại Hào lập tức biến sắc, sau đó nở nụ cười không được thật cho lắm, gượng gạo nói: “Thế thì thật tốt quá! Chúc mừng chúc mừng! Nếu là vậy thì cô nên ăn chút gì chứ nhỉ?”
Tống Tân gật đầu, lập tức bật vòng tay mở cửa hàng, đổi vài đồ ăn có thể ăn ngay.
Đại Hào ở bên dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô một lúc mới nói: “Đừng chỉ ăn, tôi ra ngoài hâm chút sữa bò cho cô.”
Anh ta đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại mới thở dài, khẽ nói với Sở Sáo: “Xem ra cô ấy chịu nỗi đau quá lớn không bình thường nữa rồi, về sau chúng ta đừng nhắc tới Trọng Phong trước mặt cô ấy. Cậu cũng tìm quần áo có màu khác mà mặc. Lát nữa tôi cắt tóc cho cậu. Đừng để cô ấy nhìn thấy bóng lưng cậu lại nghĩ đến cậu ta.”
Nói xong, anh ta lại thở dài một tiếng.
Về mặt tinh thần Tống Tân khôi phục rất nhanh nhưng cơ thể lại không theo kịp.
Cô ăn gì cũng nôn, cuối cùng chỉ có thể uống chút cháo có vị khét do Đại Hào nấu.
Nhưng qua hai ngày, cơ thể cô cũng phục hồi rất nhiều.
Mỗi giây mỗi phút cô đều ngóng trông Trọng Phong trở về, buổi tối thường sực tỉnh nhìn khắp nơi rồi lại thất vọng trở về phòng ngủ.
Cô không biết phải đợi bao lâu, nhưng Trọng Phong nói nhanh thì chắc chắn anh sẽ về ngay thôi.
Đại Hào vẫn cho rằng Tống Tân có vấn đề về tinh thần, hai ngày này thấy cô cứ thấp tha thấp thỏm cũng không dám nói nặng với cô lấy một câu. Mỗi lần nói chuyện cùng cô cũng cẩn thận, sợ nói sai sẽ khiến bệnh tình của cô thêm nặng.
Cho đến ngày thứ sau khi Tống Tân “phát điên”.
Khi ấy là giữa trưa, Đại Hào đang luyện quyền với Sở Sáo trong phòng khách. Đang lúc hai người đánh hăng máu, đột nhiên có một người bỗng xuất hiện trong phòng.
Đại Hào giật mình, theo bản năng mà đấm một phát về phía người kia.
Chờ khi anh ta thấy rõ đó là Trọng Phong thì cú đấm đã không kịp ‘phanh lại’ nữa rồi. ‘Bốp.’ Cú đấm giáng thẳng vào má Trọng Phong.
Ngay sau đó, anh ta thấy Trọng Phong ngã ra sau, ngất xỉu!
Không… Không đúng.
Đại Hào sững sờ, ngay sau đó liền hoàn hồn vội vàng hô lớn: “Tống Tân, mau ra đây!”
Tống Tân nghe vậy định đi ra, nhưng cô vừa mới đứng lên bỗng một giọng nói lại vang lên trên đỉnh đầu.
Giọng nói này dường như có chút mệt mỏi: “Sau buổi phát sóng trực tiếp của ván chơi lần trước kết thúc, khán giả trên hành tinh chúng tôi vô cùng bức xúc, phản ánh được gửi tới từ khắp mọi nơi, yêu cầu chúng tôi khôi phục người máy , còn trách chúng tôi quá bất công với hai người chơi trong ván trước. Tuy rằng mong muốn ban đầu của chúng tôi là để tăng sự kch thích và tính hài kịch của buổi phát sóng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, trong trò chơi chúng tôi quả thực là gây ra vài hành vi khiến khán giả không hài lòng.”
“Bởi vậy, dựa theo yêu cầu của khán giả, chúng tôi quyết định hồi sinh người máy , đồng thời cài đặt cho anh tình cảm con người version mới nhất. Ngoài ra, chúng tôi cũng tiến hành sửa chữa khôi phục lại tình cảm đã bị mất đi của người máy số .”
“Mặt khác, để bày tỏ lòng xin lỗi đối với hai vị người chơi, chúng tôi quyết định cho người chơi Tống Tân và Đại Hào một lần đổi giấy xin nghỉ. Người chơi có thể sử dụng tùy ý mười thẻ đạo cụ, đổi một giấy xin nghỉ giới hạn trong bàn chơi thứ . Hai vị người chơi có giờ cân nhắc đổi giấy xin nghỉ.”
“Người chơi Tống Tân xin chú ý, tuy rằng số cơ thể người máy đã được sửa chữa nhưng vẫn cần một khoảng thời gian để hoàn toàn khôi phục, xin đừng sốt ruột.”
Tống Tân sững lại hai giây, sau đó lập tức lao ra khỏi phòng ngủ.
Đập vào mắt cô là Trọng Phong nằm dưới đất cùng với Đại Hào và Sở Sáo đang ngồi bên cạnh anh.
Cô vội vàng chạy tới, nhấc áo Trọng Phong lên.
Phía trước ngực anh có một vết súng nhiều ngày không lành. Nhưng bây giờ đã hoàn toàn lành lặn!
Tống Tân vui phát khóc, lớn tiếng gọi tên anh rất nhiều lần, lại không thấy anh tỉnh.
Đại Hào chột dạ, ho một tiếng: “Ờ thì, chúng nó vừa nói rồi đấy thôi, cậu ta cần thời gian mới lành hẳn… Chắc vì thế nên mới chưa tỉnh đấy. Cô đừng lo lắng, để tôi và Sở Sáo đặt cậu ấy lên giường.”
Anh ta ra hiệu cho Sở Sáo tới giúp một tay nhưng khi quay đầu thì không thấy Sở Sáo đâu nữa.
Đại Hào mất một lúc mới nhớ ra Sở Sáo đã bị chúng nó thu hồi mang đi sửa chữa rồi.
Tống Tân liền cùng Đại Hào đỡ Trọng Phong vào phòng ngủ, đặt anh lên giường. Cô vẫn không yên tâm, phải nhìn sau lưng anh một lượt.
Đến khi chắc chắn tất cả các vết thương đã hoàn toàn biến mất, cô mới thực sự yên lòng. Nhìn khuôn mặt an nhiên lúc ngủ của Trọng Phong, bất giác nở nụ cười.
Đại Hào đứng bên nhìn một lát, cuối cùng cũng không cần lo cho vấn đề tinh thần của Tống Tân nữa.
Anh ta rời khỏi phòng, ngồi chờ trong phòng khách khoảng một tiếng mới quay lại.
Anh ta vốn định để Tống Tân ở riêng với Trọng Phong một lát rồi bàn chuyện với cô sau. Không ngờ lúc anh ta vào thì Tống Tân đã dựa vào mép giường thiếp đi rồi.
Cô cầm tay phải Trọng Phong, đầu gối lên cánh tay, hai mắt nhắm nghiền, khóe môi hơi mỉm cười.
Đại Hào nhìn quầng thâm dưới mắt cô, bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài: “Bao ngày qua, có lẽ đây là lần đầu tiên ngủ ngon.”
Anh ta cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên cho cô rồi rón rén rời khỏi phòng.
Khi Tống Tân tỉnh Trọng Phong vẫn chưa tỉnh, nhưng cô có thể thấy ngực anh hơi phập phồng.
Sau khi tâm lý ổn định rồi, lúc này mới nhớ đến giấy xin nghỉ chúng nó nhắc tới lúc trước.
Kỳ thật dù chúng nó đưa ra rất nhiều bồi thường, trong lòng Tống Tân cũng không thấy gì. Cô vui vì Trọng Phong đã trở lại, nhưng nếu không do chúng nó cố ý làm khó cô và Đại Hào thì những chuyện này sẽ không xảy ra.
Bây giờ… Cô cũng chỉ có thể nói là cô cảm thấy biết ơn những khán giả đã vì bọn họ mà phản đối chúng nó mà thôi.
Cho dù Trái đất thành ra thế này hoàn toàn là do những khán giả đó.
Không có khán giả, đương nhiên sẽ không có loại phát sóng trực tiếp này.
Nhưng chỉ tính riêng việc lần này thì cô quả thật nên cảm ơn những khán giả đó. Nếu không Trọng Phong cũng không thể nào trở về được nữa.
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nói với không khí trước mặt: “Tôi biết có rất nhiều khán giả đang xem phát sóng trực tiếp của chúng tôi, cho nên tôi muốn chân thành nói lời cảm ơn mọi người. Cảm ơn mọi người. Tôi, Trọng Phong, còn có Đại Hào và Sở Sáo đều rất cảm ơn các vị.”
Nói xong, cô chống mép giường đứng lên, cúi người.
Là thật sự cảm ơn, cũng là để giữ hảo cảm của khán giả.
Dù sao cũng còn ván nữa, muốn giữ thứ hạng thì hảo cảm của người xem cũng rất quan trọng.
Tống Tân nghĩ vậy, liền thuận tay mở vòng ra xem thứ tự, khi nhìn thấy chữ “Hạng nhất” vàng lấp lánh sau tên mình cô cũng sững sờ.
Sau khi hoàn hồn, cô vội vàng ra ngoài tìm Đại Hào.
Đại Hào vắt chéo chân ngồi trên sofa, trong tay cầm một bao mì gói, bóp nát ra ăn vặt, miệng còn ngâm nga, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Anh ta nhìn thấy Tống Tân ra liền ném gói mì trong tay lên bàn, nói: “Giờ tâm trạng tốt chưa? Mau đi kiếm gương soi cái mặt đi, cười như con ngốc vậy.”
Tống Tân: “…”
Tên này có thể nhịn mấy ngày không độc mồm xỉa xói đúng là làm khó anh ta rồi.
“Tôi đang vui, không so đo với anh.” Tống Tân đi tới ngồi cạnh anh ta, hỏi: “Anh biết thứ hạng rồi đúng không?”
“Nói thừa, ông đây có mù đâu…” Đại Hào liếc xéo cô: “Cô đến đây để khoe với tôi đấy à?”
Tống Tân hít một hơi, kìm chế mình không được vặn lại: “Tôi chỉ muốn nói một câu xin lỗi, tôi biết anh rất để ý thứ hạng, tôi cũng không biết vì sao.”
“Thồiiiii, ai muốn nghe cô nói xin lỗi.” Đại Hào xua tay, nói: “Tôi biết vì sao, bị hai người làm cho cảm động chứ còn gì. Hạng nhất này của cô có được nhờ khóc nhè chứ không phải thực lực nhé. Giống mấy đứa chỉ biết khóc trong chương trình thực tế ấy. Phái thực lực như tôi mà phải GATO với cô à?”
Tống Tân thấy anh ta dường như thực sự không để bụng cũng yên tâm, lại hỏi: “Thế còn vụ giấy xin nghỉ, anh có đổi không?”
“Đổi, sao không đổi?” Đại Hào thả chân xuống, nghiêng người nhìn cô chằm chằm: “Cô tiếc thẻ đạo cụ à?”
Tống Tân lắc đầu: “Tôi đương nhiên cũng muốn đổi.”
“Có thế chứ.” Đại Hào hất cằm: “Xòe tay ra.”
Tống Tân không hiểu vì sao, vừa xòe tay ra vừa hỏi: “Làm gì?”
Đại Hào trợn mắt, hung dữ nói: “Xem chỉ tay!”
Nói xong, anh ta đập vào lòng bàn tay Tống Tân một cái.
Tống Tân còn không kịp nói đau, đã thấy trong lòng bàn tay có một chồng thẻ đạo cụ.
“Chọn mấy tấm vô dụng ném cho cô mà thôi.” Đại Hào xị mặt: “Cô đừng nghĩ nhiều. Ván lần trước tôi làm liên lụy hai người, đây coi như chút bồi thường.”
Tống Tân vừa định cự tuyệt, anh ta lại nói thêm: “Bây giờ tư liệu của cô đã bị công khai. Tôi xem rồi. Lèo tèo vài tấm thẻ đạo cụ, thì quá nửa phế vật. Nếu cô dùng hết, thì ván thứ định chơi kiểu gì? Ông đây cái gì cũng thiếu chỉ không thiếu đạo cụ. Cô cầm đi!”
Anh ta nói xong liền đứng dậy, Tống Tân vội nói: “Tôi không cần nhiều vậy đâu. Chỗ này phải có , tấm lận. Tôi lấy tấm là được rồi.”
“Cho cô thì cầm đi, đừng sĩ diện với tôi!” Đại Hào trợn mắt: “Như thể tôi buộc thuốc nổ lên người cô không bằng.”