'Tần Tử Mặc hạ địa vị của mình xuống rất thấp, đồng thời nâng cao địa vị của đám công tử này, khiến bọn họ có cảm giác lâng lâng.
“Lời này là thật sao? Ngươi thật sự có cách à?” Một vị công tử nửa tin nửa ngờ hỏi. Nhìn dáng vẻ của Tần Tử Mặc, không có vẻ gì là đang nói dối.
Hơn nữa, không ai khi không lại đi lừa gạt đám công tử bọn họ làm gì, trừ khi không muốn sống nữa.
“Cực kỳ chính xác.” Tân Tử Mặc khế mỉm cười gật đầu. “Tiểu gia ta đây đánh cược với ngươi.”
Một vị công tử tưởng tượng đến hình ảnh cùng uống rượu với Bạch cô nương, cắn răng đồng ý.
Tân Tử Mặc biết người này, con trai của tướng quân trấn biên, tên là Quan Trường Thanh.
“Tiền đặt cược là năm ngàn lượng, Quan công tử đã chắc chắn chưa?”
Tần Tử Mặc liếc nhìn thị nữ quyến rũ bên cạnh: “Mang một đôi xúc xắc đến
đây. Cẩm Tú Lâu không chỉ là thanh lâu, mà còn là nơi đánh bạc. “Năm ngàn lượng, tiểu tử ngươi nghèo đến phát điên rồi sao?” Quan Trường Thanh và đám công tử trừng mắt nhìn. “Gặp mặt Bạch cô nương, không phải có thể dùng tiền để so đo.” 'Tần Tử Mặc kéo một cái bàn tới, đặt xúc xắc lên bàn.
Cẩn thận suy nghĩ lại, quả thực là như vậy, Quan Trường Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cược.”
Tần Tử Mặc mạnh mẽ lắc xúc xắc, sau đó hất tay ra: “Đại, hay tiểu?” “Đại!"
Quan Trường Thanh lớn tiếng quát.“Xin lỗi, ngươi thua rồi.”
Tần Tử Mặc chậm rãi mở ra, con số là một, hai, ba, tiểu! Sắc mặt Quan Trường Thanh âm trầm, không nói một lời.
Lúc này, con trai Hộ bộ thượng thư Dư Mộ Bạch bước tới nói: “Bổn công tử cược với ngươi một ván.
“Rất hân hạnh.” Tần Tử Mặc ra hiệu cho Dư Mộ Bạch tung xúc xắc. Không có gì kinh ngạc, Dư Mộ Bạch cũng thua.
Ngay sau đó, có khoảng năm vị công tử đánh cược với Tân Tử Mặc, nhưng không ai có thể thắng được.
“Tiểu tử ngươi dám giở trò lừa gạt!”
Một hai người thua thì không sao, nhưng nếu năm người đều thua thì sẽ luôn có cảm giác khó chịu.
“Ngươi dám giở trò lừa gạt trước mặt bọn ta, muốn chết đúng không?”
Dư Mộ Bạch và những người khác bắt đầu tố cáo Tần Tử Mặc, khẳng định Tân Tử Mặc đang gian lận.
Cứ như vậy, không những không phải trả tiền mà còn có thể giữ thể diện, nhất cử lưỡng tiện.
“Các vị muốn quyt nợ sao?”
Tần Tử Mặc gõ nhẹ lên bàn hỏi.
“Quyt nợ thì thế nào?”
Một công tử nhỏ giọng nói.
Khóe môi Tân Tử Mặc nhếch lên, nhẹ nhàng xắn tay áo: “Thiếu nợ Nội các ta, hoặc là trả tiền, hoặc là đền mạng. Các ngươi có thể lựa chọn, con người ta luôn nói đạo lý."
Tần Tử Mặc vừa dứt lời, toàn bộ Cẩm Tú Lâu lập tức im lặng.
Nội các! Không nghe nhầm đúng không? Người này vừa mới nhắc đến Nội các đúng không? Nếu là mấy ngày trước, đương nhiên mọi người đều không biết Nội các là gì.
Nhưng mà bây giờ, danh tiếng của Nội các đã vang dội khắp nơi.
Có tin đồn rằng, hôm qua Nội các còn phái người đến Đại Lý Tự, cưỡng chế xông vào bắt Đại Lý Tự Thiếu Khanh giải đi.
Sau đó, Lý tướng quân trấn thủ kinh đô dẫn ba trăm tinh binh đến bao vây Nội các, khi thế hùng hồn.
Các ngươi cho rằng như vậy là kết thúc rồi sao? Đầu không phải.
Người đứng đầu Nội các dùng sức mạnh của một người trấn áp ba trăm tinh binh, số người sống sót không nhiều.
Quan trọng hơn là, người đứng đầu Nội các còn gi ết chết Lý tướng quân tại chỗ.
Hôm nay, mùi máu tươi thoang thoảng vẫn còn vương vấn khắp phố bắc của kinh đô.
“Chẳng lẽ hắn chính là người đứng đầu Nội các?”
Đột nhiên, Cẩm Tú Lâu trở nên náo động, mọi người lùi lại vài bước, không dám tới gần Tân Tử Mặc.
Trái tim đám công tử càng run rẩy dữ dội hơn, làm sao bọn họ biết kẻ trước mặt chính là sát thân đó chứ?
Tần Tử Mặc nhìn đám công tử, cười nói: “Các vị công tử, các ngươi có định thực hiện ván cược của mình không? Hay là dùng mạng để bù đắp?”
Hít ~ mọi người hít một ngụm khí lạnh, nín thở.
Không phải người này định ra tay ở Cẩm Tú Lâu chứ? Theo như lời đồn thì chuyện này hoàn toàn có thể.
Cẩm Tú Lâu yên tĩnh không tiếng động, có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.