“Dư công tử, xin đợi đã, ta muốn đánh cược với ngươi.”
Tần Tử Mặc không tức giận, chậm rãi nói.
“Đánh cược với bổn công tử? Ngươi xứng sao?”
Dư Mộ Bạch nhìn quần áo của Tần Tử Mặc, khinh thường nói.
Quần áo Tần Tử Mặc mặc trên người tổng cộng không có giá trị bao nhiêu, đương nhiên sẽ không lọt vào mắt Dư Mộ Bạch.
Lúc này, có một vài công tử nhìn thấy động tĩnh ở đây, sải bước tới: “Dư huynh, sao vậy?”
“Một tên vô danh tiểu tốt muốn đánh cược với bổn công tử, thật nực cười.” Vẻ mặt Dư Mộ Bạch kiêu ngạo, hoàn toàn không để Tân Tử Mặc vào mắt. Đám công tử vui vẻ ồ lên, chỉ trỏ Tân Tử Mặc, không chút giấu diếm.
“Thật ra, ta không chỉ muốn mời Dư công tử đánh cược, mà còn định mời chư vị công tử ở đây cược một ván.”
Đối mặt với sự chế nhạo của mọi người, Tân Tử Mặc vẫn bình tĩnh nói. “Ngươi nói cái gì? Đánh cược với bọn ta?”Đám công tử này đều là những nhân vật có lai lịch không nhỏ, chính vì như vậy, Tân Tử Mặc mới để mắt đến bọn họ.
“Tiểu tử, hôm nay ngươi ra ngoài quên uống thuốc sao? Ngươi có biết bọn ta là ai không? Ngươi cho rằng ngươi đủ tư cách để đánh cược với bọn ta?”
Một nam tử mặc áo choàng đen nheo mắt lại, lớn tiếng nói.
Trong lúc nhất thời, rất nhiều người trong đại sảnh Cẩm Tú Lâu đều chú ý đến Tần Tử Mặc.
Mọi người nhìn về phía Tần Tử Mặc, hỏi có ai biết lai lịch của Tân Tử Mặc không, rất tò mò.
Tiết Ninh muốn bước tới răn dạy bọn họ, thực hiện đúng chức trách của một thị vệ.
Nhưng mà, Tần Tử Mặc lại liếc mắt nhìn Tiết Ninh, ra hiệu cho Tiết Ninh im lặng.
“Chẳng lẽ đánh cược còn cần phải tính thân phận sao? Hay là nên nói, các vị công tử sợ?”
Tân Tử Mặc hỏi ngược lại.
“Đừng dùng chiêu khích tướng, không có tác dụng với tiểu gia ta đâu. Nếu ngươi muốn đánh cược với bọn ta, vậy phải xem thứ ngươi có có khiến bọn ta động lòng hay không.”
Dư Mộ Bạch là con trai của Hộ bộ thượng thư, ít nhiều cũng có vài phần giáo dưỡng, không trực tiếp gọi người đến đuổi Tân Tử Mặc đi.
Nhưng thật ra Tần Tử Mặc lại hy vọng Dư Mộ Bạch sẽ phái người ra tay với hắn, như vậy hắn sẽ có thêm lý do để gây rắc rối cho Dư Mộ Bạch.
“Ta thấy các vị công tử ở đây đều muốn ngắm nhìn dung nhan của Bạch cô nương, nhận được sự ưu ái của Bạch cô nương. Cho nên, nếu ta thua, nhất định có thể khiến ước mơ của các vị công tử thành hiện thực, có thể tận mắt nhìn thấy Bạch cô nương.”
Tần Tử Mặc thề thốt son sắt.
Một nữ tử đứng bên cạnh quan sát khách hàng, tự nhủ nói: “Khẩu khí lớn lắm”
Bạch cô nương là người thế nào? Là người nói muốn gặp là gặp được sao?
'Từng có một vị vương gia kiêu ngạo muốn xem dáng vẻ thật sự của Bạch cô nương, nhưng cũng bị Cẩm Tú Lâu phớt lờ.
Sau này, Cẩm Tú Lâu vẫn đứng vững ở đây, không ai có thể lay chuyển được địa vị nơi này.
Đừng nói mọi người đều không tin, ngay cả Tiết Ninh cũng không tin.
Trong mắt Tiết Ninh, đại nhân nhà mình quả thật là người có năng lực nhất mà hắn ta từng gặp, nhưng Cẩm Tú Lâu này không đơn giản, nếu dùng vũ lực thì chỉ như chữa lợn lành thành lợn què.
“Tiểu tử, ngươi đang đùa bọn ta đấy à?”
Đám công tử đều không tin, hừ lạnh một tiếng.
“Nếu ta thua và không làm được, tùy các vị xử
Tân Tử Mặc trả lời. “Ta không có hứng thú xử lí ngươi.” Dư Mộ Bạch không có hứng thú.
“Nếu ta đã nói được, đương nhiên sẽ làm được. Chẳng lẽ ta lại dám lừa gạt các vị công tử sao?”