Hai người đứng đối diện rất lâu, chân khí cuồn cuộn xung quanh cũng đạt đến cực điểm, những cánh mai trên cành rơi xuống chưa chịu chạm đất mà còn bay lượn quanh người bọn họ, ngược lại giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
‘Vút’….Diệp Ảnh động thủ trước, rút kiếm khỏi vỏ, tư thế như xé không lao tới, lướt qua những cánh mai trực tiếp đâm đến trước mặt Lăng Ngạo Trần, kiếm khí mạnh mẽ khiến cho tay áo Lăng Ngạo Trần đột nhiên tung lên, những cánh hoa mai vương vấn quanh người bay lên trên, mà gương mặt Lăng Ngạo Trần vẫn mỉm cười như cũ, thân thể bất động, mắt thấy một kiếm này giống như muốn đâm vào yết hầu của mình, vào lúc nguy cấp tay phải hơi đưa lên, hai ngón tay kẹp chặt, mũi chân đạp nhẹ trượt về phía sau, mũi chân vẽ lên những cánh mai rơi trên mặt đất.
Diệp Ảnh nhún chân đạp một cái, bay lên không trung, vận khí vào cánh tay, lưỡi kiếm trượt ra khỏi hai ngón tay của Lăng Ngạo Trần, lần nữa tiến gần đến yết hầu của hắn thêm nửa phân, Lăng Ngạo Trần khen ngợi cười một cái, dưới chân chuyển động, nghiêng người, lưỡi kiếm lướt qua cổ hắn, hơi chạm vào tóc hắn nhưng chưa thể tổn thương đến hắn chút nào, một luồng không khí vô hình bảo vệ toàn thân hắn, cho dù tấn công gần như vậy, kiếm khí mạnh mẽ kia lại vẫn không có cách nào chọc thủng luồng khí kia chạm đến hắn.
Lăng Ngạo Trần nghiêng người tránh một kiếm, vận khí vào ngón tay, hướng vào huyệt đạo phía sau lưng Diệp Ảnh mà điểm, động tác tự nhiên phóng khoáng, nhìn như từ tốn thực ra nhanh như chớp, được Khuynh Cuồng chỉ dạy khả năng võ thuật hay là phản ứng của Diệp Ảnh cũng là vô cùng cao, cho dù động tác của Lăng Ngạo Trần nhanh đến nỗi hắn gần như còn chưa cảm nhận được nhưng bản năng khiến cho thân người hắn nghiêng đi, bay lên không trung, lúc tránh né đồng thời xuất kiếm tấn công.
Giỏi! Lăng Ngạo Trần khen thầm trong lòng, lập tức cũng không lơ là, thu tay lại, các ngón tay biến hóa khôn lường, dưới chiêu kiếm hung hiểm của Diệp Ảnh vẫn tay không phản công, một kiếm của Diệp Ảnh nhắm thẳng vào tay của hắn chạm phải luồng chân khí vô hình ma sát tạo ra ánh lửa chói mắt, cổ tay Lăng Ngạo Trần chuyển động lại phá vỡ kiếm khí của Diệp Ảnh, nhắm thẳng bờ vai của hắn chộp tới.
Chân khí quá lợi hại, trong lòng Diệp Ảnh thầm kinh sợ, mắt thấy tay của hắn đã gần người mình, lưỡi kiếm lướt qua, lóe sáng, đường kiếm thần diệu vô cùng, cản lại khí thế của hắn, suýt nữa cắt rời năm ngón tay của Lăng Ngạo Trần, dù sao võ công của hắn cũng hơn hẳn, chiêu thức biến đổi nhanh chóng, lập tức biến trảo thành chưởng, lật bàn tay lại đè lại cổ tay của Diệp Ảnh kéo về phía sau.
Nói về chân khí, một cao thủ cấp năm như Diệp Ảnh là không thể so sánh được với Lăng Ngạo Trần, nhưng nếu chỉ đơn giản là nói về võ công vậy thì khó nói, Lăng Ngạo Trần cho là hắn đang kiềm chế động tác của Diệp Ảnh lại không ngờ đến thanh kiếm của Diệp Ảnh chuyển động, tấn công từ dưới lên, phản công lần nữa.
Ánh kiếm lóe lên, chân khí chạm vào nhau bùng nổ từng trận tia lửa.
Mặc dù võ công của Diệp Ảnh hơn người, nhiều lần đánh ra những chiêu thức kì lạ nhưng Lăng Ngạo Trần dù sao cũng là một cao thủ cấp bảy, võ công cũng là cao bậc nhất, tuy là lúc mới đầu có chút không đấu lại những chiêu thức kì lạ không giống bình thường của Diệp Ảnh, chỉ thủ không tấn công, nhưng tiếp chiêu mấy lần, nhiều ít cũng nhìn ra chút cách thức, không muốn dây dưa lâu, lập tức vận chân khí, ngón tay phải nhón lấy một cách hoa mai bay lượn quanh người hắn giữ chặt, ngón tay chỉ một cái cánh hoa nhanh chóng đánh về phía Diệp Ảnh.
Diệp Ảnh kinh hoàng, dùng kiếm chắn ngang trước ngực, một luồng chân khí vô hình bảo vệ trước người hắn, mà cánh mai giống như có sự sống dừng lại trước lưỡi kiếm của hắn, giống như không đánh được hắn không dừng lại.
Lăng Ngạo Trần cong môi cười một cái, tay áo phất lên, một luồng chân khí còn mạnh hơn truyền vào cánh mai nho nhỏ, buộc Diệp Ảnh lùi về phía sau mấy bước, giống như không thể ngăn được.
Đúng vào lúc cánh mai gần như đánh trúng Diệp Ảnh, một luồng ánh sáng lao nhanh đến đánh vào cánh mai, trong nháy mắt cánh mai trở thành hư ảo, hai luồng khí mãnh liệt cùng nhau phản ngược thẳng về phía Lăng Ngạo Trần.
Lăng Ngạo Trần hoảng sợ, vội vàng bay lên lùi về sau nhưng vẫn chưa hóa giải được luồng khí mạnh mẽ này, hai chân đạp liên tục, vội vàng vận khí phóng người lên không trung giống như thần tiên trên trời cưỡi mây lên thẳng, luồng khí mạnh mẽ kia một đường đánh thẳng, “ầm ầm” nổ tung, trong nháy mắt phá hủy một loạt những gốc mai xinh đẹp thoát tục.
Trong khói bụi, Lăng Ngạo Trần nhẹ nhàng đáp xuống, không một chút hỗn loạn, nhưng gương mặt từ trước đến giờ luôn tiêu sái lãnh đạm lại trở nên ngạc nhiên nghi ngờ: Quá lợi hại! Dùng hơi nước làm vũ khí đã có thể có sức mạnh như vậy, võ công của người ra tay hẳn là rất cao! Nhưng hắn vừa nãy lại không cảm nhận được hơi thở của một cao thủ nào ở gần đây, cao thủ tuyệt thế này là ai?Là người bên cạnh Tam hoàng tử sao?
Hơi điều chỉnh lại hơi thở hỗn loạn, Diệp Ảnh kín đáo liếc mắt về phía lầu gác xa xa, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, lộ ra một chút vui vẻ, mặc dù có chút mờ nhạt nhưng đây lại là nụ cười xuất phát từ đáy lòng, chẳng qua ngay lập tức sau đó thì giống như nhớ tới chuyện gì mà nhíu nhíu mày.
Lăng Ngạo Trần vẫn đang ngạc nhiên nghi ngờ ở phía sau Vân Vũ lâu lại có cao thủ tuyệt thế như vậy cho nên vẫn chưa chú ý thấy sự biến hóa trong nét mặt của Diệp Ảnh.
“Ai nha, rừng mai của ta! Ngươi…Ngươi…Ngươi là ai? Làm cách nào đến được nơi này?” Âm thanh vô cùng đau lòng vang lên trong lúc hai người đều đang chìm trong suy nghĩ riêng mình, ngay sau đó một Từ nương trung niên nhưng lại mang bộ dạng ủy mị như thiếu nữ chạy nhanh tới , đầu tiên là thương cảm một trận đối với rừng mai kia, sau đó liền chỉ thẳng vào mặt Lăng Ngạo Trần tức giận đến nỗi âm thanh quát hỏi run rẩy.
Ngoại trừ Tử Phong ra thì còn chưa từng có người nào vô lễ chỉ thẳng vào mặt hắn như thế, Lăng Ngạo Trần đầu tiên là ngây người, sau đó mới nở nụ cười quen thuộc nói: “Tại hạ là Lăng Ngạo Trần, do đi theo tiếng sáo mà đến, muốn……” Lời nói còn chưa nói xong liền bị đánh gãy.
Nàng kia hơi hơi ổn định lại tâm tình tức giận, giọng điệu vẫn rất không thân thiện như cũ mà nói : ‘Vị công tử này, mặc kệ người là theo tiếng sáo mà đến hay tìm hoa mà đến, đều nhanh nhanh mời đi cho, nếu không chọc giận Tam hoàng tử vậy không ai có thể cứu được ngươi, nhưng trước khi đi ngươi phải bồi thường tổn thất cho Vân Vũ lâu ta.” Ý tứ rất rõ ràng, chính là nhanh nhanh để lại tiền rồi đi đi.
“Xin hỏi nàng là….” Cho dù nàng không thân thiện như vậy, Lăng Ngạo Trần vẫn lịch sự nói, giống như không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng.
”Ta là Vân nương, bà chủ của Vân Vũ lâu.”
”Vân nương, tại hạ sẽ bồi thường tổn thất cho quý lâu, chỉ là, tại hạ thật sự muốn gặp vị công tử áo trắng thổi sáo kia, không biết có thể đưa ta tới gặp được hay không, tại hạ liền chờ ở trước của lâu , tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu đến Tam hoàng tử khiến Vân nương khó xử.” Lời nói này của Lăng Ngạo Trần tuy rất lễ nghĩa lại cũng thể hiện ý tứ không chịu từ chối.
”Cái gì mà công tử áo trắng thổi sáo, trong ngoài lâu ngoại trừ Tam hoàng tử và Diệp thị vệ còn có người con trai nào khác đâu toàn bộ là cô nương.” Vân nương cảm thấy không hiểu, trong tích tắc Lăng Ngạo Trần lại mở miệng đột nhiên quát lớn tiếng: ”Thì ra ngoài ngươi còn có người khác vào đây, lẽ nào lại thế, xem Vân Vũ lâu của ta là nơi nào hả ?”Nghe thế, Lăng Ngạo Trần nhíu chặt mày nói: ”Hắn không phải là người trong lâu? Cũng không phải là bạn của Tam hoàng tử?” Nếu như thật sự là như vậy, vậy chẳng phải hắn thật không có manh mối để đi tìm? Nhưng, nhân vật thần tiên như vậy lại ‘lén lút’ vào rừng mai nhà người ta để vui chơi sao?
“Không phải.” Diệp Ảnh tra kiếm vào vỏ, lãnh đạm nói, sau khi xoay người nói với Vân nương: ”Đừng để người lạ tiến vào quấy nhiễu hứng thú của Tam hoàng tử, nếu không Vân Vũ lâu này của ngươi đừng nghĩ tiếp tục làm ăn.” Nói xong liền lạnh lùng bỏ đi, nhìn cũng không thèm nhìn Lăng Ngạo Trần thêm cái nào.
”Dạ, dạ.” Vân nương nịnh nọt liên tục kêu vâng, xoay đầu lại, lập tức thay đổi sắc mặt, quát nói: ”Ngươi còn đứng đó làm gì, mau đi đi.”
Lăng Ngạo Trần vẫn không từ bỏ ý định, muốn đi vào trong tìm người, lại bị Vân nương chặn lại, nói: ”Đừng cho là ngươi có chút bản lĩnh có thể không thèm để Vân Vũ lâu ta vào trong mắt, nói cho ngươi biết, nếu không rời đi đừng trách ta không nể mặt.”
Lăng Ngạo Trần hơi khựng lại, lông mày như mực vẽ động đậy, suy nghĩ xoay chuyển, chắp tay nói: ”Tại hạ áo từ.” Nói xong vẩy tay áo, một tờ ngân phiếu liền rơi vào trong tay Vân Nương.
Oa, năm vạn hai nha! Hai mắt Vân nương chớp chớp, đợi lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy bóng dáng chiếc áo xanh nhẹ nhành rời đi, cất ngân phiếu, đi về phía Diệp Ảnh vừa rời đi.
Ở trên lan can, Khuynh Cuồng một tay cầm tiêu một tay để sau lưng, khóe miệng hiện lên ý cười tiễn Lăng Ngạo Trần rời đi.
”Lão đại.” Diệp Ảnh lên đến nơi gọi một tiếng, ngừng một lát lại nói: ”Lão đại, lúc nãy người không nên ra tay.”
Khuynh Cuồng xoay người lại, thái độ chân thành nói: ”Trước mặt ta, không ai có thể là tổn thương đến một sợi tóc của ngươi.” Giọng nói tuy nhẹ nhưng chắc chắn.
Nghe vậy, toàn thân Diệp Ảnh chấn động, nói một cách vô thức: ”Nhưng hắn là….” Hắn là Lăng Ngạo Trần, có vị trí khác biệt trong lòng lão đại người, là Lăng Ngạo Trần! Nhưng hắn lại đột nhiên ngừng lại, những lời này không phải lời hắn nên nói.
Cho dù hắn không nói xong, Khuynh Cuồng cũng biết hắn muốn nói gì, cong miệng cười một cái nói: ”Ta nói rồi, cho dù là ai cũng không thể.”
Cho dù là Lăng ca ca, chỉ cần ai muốn tổn thương người mà nàng quan tâm, nàng đều sẽ ra tay, bất chấp hậu quả, nếu như hôm nay người đó không phải là Lăng ca ca, như vậy nàng đã không ra tay nhẹ như vậy rồi.
”Lão đại, cám ơn người.” Ánh mắt Diệp Ảnh nóng rực lên, kích động mà nói, thế này là đủ rồi, không phải sao? Ít nhất trong lòng lão đại cũng có vị trí dành cho hắn, cho dù vị trí như thế nào đối với hắn đều là một loại ban ơn.
”Lại nói lời ngu ngốc rồi!” Khuynh Cuồng bất đắc dĩ cười nói, ánh mắt liếc qua một bên nhìn người nào đó đứng ở kia cười trộm, hơi hơi híp mắt tràn đầy ý cười nói: ”Tử Lan hôm nay rất vui vẻ nha!”
Ngồi ở bên chính là cô gái mặc áo đỏ trong rừng mai, nụ cười cứng đơ, đây là Hà Tử Lan.
Rõ ràng nàng vừa cười vừa nói, nhưng Tử Lan lại nổi gai ốc toàn thân, nhanh chóng bưng một ly trà ngon còn ấm đưa đến trước mặt Khuynh Cuồng, nịnh nọt cười nói: ”Ha ha, lão đại uống ly trà hạ hỏa trước, cái đó, ta sai rồi, lần sau ta cũng không dám nữa.”
Khuynh Cuồng nhận lấy trà, ý cười trên mặt lại càng đậm, nhướn nhướn mày nói: ”A, sai rồi, sai cái gì nha?”
Hà Tử Lan cúi đầu thật thấp, bộ dạng giống như học sinh tiểu học nhận sai nói: ”Ta sai rồi, ta không nên miễn cưỡng kéo lão đại vào rừng mai chơi, dẫn đến cái tên đại phiền phức kia, suýt chút nữa làm hỏng việc của lão đại.”
Lắc nhẹ ly trà trong tay, một luồng ánh sáng cuồng ngạo mà cơ trí lưu động, nhìn nước trà lay động, cười như không cười nói: ”Phiền phức gì trong mắt ta cũng không phải là phiền phức lớn, chút bất ngờ này còn chưa đến nỗi phá hỏng việc của ta, hơn nữa đưa hắn đến chính là tiếng tiêu của ta, không liên quan đến ngươi.”
”Ách!” Không phải là nguyên nhân này a! Vậy….
Khuynh Cuồng đi đến mép bàn, nhẹ nhàng đặt ly trà trong tay xuống, vân đạm phong khinh nói: ”Nếu như ta nhớ không nhầm, ta hẳn là đã nói ngươi ở kinh đô chờ bọn ta trở về? Không biết ta lúc nào thì thay đổi suy nghĩ kêu ngươi đến Bắc Cảnh hả ? Ân?” Ánh mắt sáng rực nhàn nhạt bắn về phía Tử Lan.
Rõ ràng không phải là ánh mắt ác liệt nhưng trán Tử Lan lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, xong rồi, xong rồi, lão đại nhớ ra, kiểu này thảm rồi. Hôm nay nàng vừa đến sợ bị lão đại trách tội, cho nên ra tay trước chiếm lợi thế kéo lão đại vào rừng mai chơi để chuyển đi sự chú ý của người, nhưng nàng quên mất, dùng câu nói của lão đại thì chính là tránh được mùng một không tránh được hôm rằm.
”Lão đại, ta, ta kia không phải là đem tư liệu đến cho người sao, người xem, những cái này toàn bộ đều là tư liệu của Minh Tông mười năm gần đây.” Tử Lan vội vàng chỉ một đống tài liệu trên bàn nói, lại như cũ không dám nhìn vào gương mặt tuyệt mỹ kia của Khuynh Cuồng.
”Những tài liệu này cần ‘Chu Tước thần quân’ ngươi tự mình đưa đến sao?” Khuynh Cuồng cầm tiêu gõ nhẹ lên những tài liệu kia, nhẹ nhàng chậm rãi nói, nhìn bộ dáng Tử Lan tủi thân giọng nói trở nên rất nhẹ giống như không có sức: ”Ta không phải không muốn ngươi đến chỉ là ngươi cũng biết thân thể của ngươi, Bắc Cảnh này quanh năm lạnh giá, dùng thể chất sợ lạnh của ngươi căn bản là không chịu được, nếu như, nếu như lại phát bệnh phải làm sao mới tốt?”
”Người, người lo cho ta sao, người chưa từng rời kinh đô lâu như vậy…” Hà Tử Lan lẩm bẩm nói, giọng nói vô cùng tủi thân, nàng cũng biết dùng thể chất của nàng căn bản là không chịu được cái rét lạnh của Bắc Cảnh, nhưng vừa nhận được tin tức Huyễn Viêm Lâu lại xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện rất nhiều cao thủ không biết là bạn hay địch, nàng không thể không lo lắng, hơn nữa nàng cũng….rất nhớ lão đại, nàng chưa bao giờ rời xa hắn lâu như vậy, mặc dù biết hành động tự ý như vậy là không đúng nhưng tóm lại vẫn là nhịn không được nỗi nhớ hắn mà đến.
”Ngu ngốc, thiên hạ này có ai có thể tổn thương đến ta, ngươi lại xem thường lão đại của ngươi như vậy.” Giọng nói của Khuynh Cuồng không kìm chế được trở nên mềm mại, có chút than thở, được rồi, nàng ta chính là cầm chắc sự ‘nhẹ dạ’ của nàng, sẽ không thật sự trách nàng ta mới dám không nghe lời như vậy.
Nghe ra Khuynh Cuồng đã không trách nàng nữa, lập tức ngẩng đầu nhảy qua đây, khoác tay Khuynh Cuồng cười nói: ”Lão đại nhà ta là lợi hại nhất, Tử Lan làm sao dám xem thường ngài đây !”
”Được rồi được rồi, đừng vuốt mông ngựa nữa.” Khuynh Cuồng rất là bất đắc dĩ mà cười khổ nói , mở cái hộp gấm trên bàn lấy ra một miếng ngọc bội màu đỏ tươi đưa cho Tử Lan nói: ”Khối huyết ngọc này có tác dụng làm ấm người, có thể tạm thời chống lạnh, ngươi đeo lên trước đi.”
”Cám ơn lão đại.” Giống như nhận được bảo vật quý giá, Tử Lan cảm động nói, nàng nói rồi mà, nàng căn bản là không cần lo lắng vấn đề rét lạnh bởi vì lão đại sẽ thay nàng suy nghĩ chu đáo, tuyệt đối sẽ không để nàng bị lạnh chút nào, ngắm nghía huyết ngọc lập tức cảm thấy cả người ấm áp, nhưng vẫn là không có sự ấm áp trong vòng tay của lão đại.
Diệp Ảnh ở mép bàn không nhịn được cười, khóe miệng hơi nhếch lên, khinh thường liếc Tử Lan một cái: Vừa nãy còn cười nhạo hắn, bây giờ chính mình còn không phải như vậy.
‘Cô cô…’ một con chim bồ câu lông trắng muốt bay lượn trên bầu trời, Diệp Ảnh đi đến lan can, hai ngón tay đặt trên môi, một âm thanh đặc biệt liền bay ra, con chim bồ câu đang bay lượn lập tức đậu trên cánh tay hắn, Diệp Ảnh lấy ra một cuộn giấy nhỏ từ bên chân bồ câu, tay vừa cử động bồ câu liền bay đi.
”Phải động thủ rồi?” Khuynh Cuồng khoát tay ngồi xuống chiếc ghế dài, trong lòng đã biết rõ, cười nói, Tử Lan vẫn như cũ kéo tay nàng không thả, nàng sớm đã tập thành thói quen.
”Vâng, tất cả như lão đại dự đoán, sau khi quân sư Tề Nguyệt kia ‘phát hiện’ hành tung của Huyền La Quân, đã ra lệnh lợi dụng tối nay không trăng sao, trong ngoài phối hợp toàn lực tấn công Tuyết Hạp cốc.” Diệp Ảnh gật gật đầu nói.
”À, dựa theo hành trình mà tính toán, quân đội Yến Vũ, Hàn Sương đã tiến vào biên giới Long Lân, kịch hay như vậy đã đến lúc chính thức mở màn.” Khuynh Cuồng cong lên một nụ cười cuồng ngạo, giọng điệu đó giống như đạo diễn đối với diễn viên chuẩn bị vào vai diễn hô to ‘bắt đầu’, sau đó một màn kịch bắt đầu diễn ra dưới sự đạo diễn của nàng.
”Sẽ kết thúc trong tối nay sao?”Diệp Ảnh không kiềm chế được sự khát máu bùng nổ bên trong, nói một cách kích động, tối nay hắn có thể giết người một cách thoải mái.
”Không.” Khuynh Cuồng lại lắc lắc đầu, nụ cười thâm sâu nói: ”Tối nay mới là bắt đầu.”
”Ha ha, xem ra ta đến đến rất đúng lúc rồi!” Tử Lan vỗ tay, hưng phấn nói, người không biết còn cho là nàng đúng lúc gặp được bữa tiệc lớn! Phải , tiệc lớn chính là tiệc lớn, chẳng qua đây là bữa tiệc thịt người lớn, vậy mà nàng hưng phấn thành như vậy, thật sự là thiện tai thiện tai!
”Cái gì mà đến rất đúng lúc, tối nay ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ cho ta, dù thế nào cũng không cho phép đi.” Khuynh Cuồng liếc mắt trừng nàng, đánh tan ý tưởng giết người tốt đẹp kia của Tử Lan.
”Lão đại!” Miệng Tử Lan bẹt ra không thuận theo mà hô to.
”’Đại gì mà đại, mặc dù có noãn ngọc bảo vệ cơ thể nhưng cũng không thể lơ là, ngoan ngoãn ở đây chờ cho ta.” Lần này trong giọng nói dỗ dành có nghiêm khắc, Tử Lan cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Tối nay không trăng sao, toàn bộ quân đội Yến Vũ được điều động, đội quân chính, hai cánh trái phải, quân tiên phong tổng cộng hơn mười vạn người ngựa mượn bóng đêm che chắn, không một tiếng động tiến gần đến Tuyết Hạp cốc, ẩn nấp ngoài cốc giống như đang chờ cái gì đó.
”Sao không thấy có động tĩnh gì?” Yến Đạt Lãng không chờ được kiên nhẫn hạ giọng nói.
”Nguyên soái đừng vội, Tuyết Hạp cốc là nơi hiểm yếu đương nhiên không quá dễ dàng như vậy, chúng ta tiếp tục nhẫn nại chờ đợi.” Hách Nhĩ an ủi Yến Đạt Lãng đang rất không kiên nhẫn.
”Sườn núi Tuyết Hạp dốc đứng như vậy, người ngựa đi theo quân sư có thể tránh được quân Long Lân thuận lợi đi vào Tuyết Hạp cốc sao?” Hạ Đồ nghi ngờ hỏi, đã lâu như vậy còn không có tin tức làm cho hắn có chút không nén được nghi ngờ, người ngựa đi theo quân sư kia có thể thuận lợi vượt qua sao?”
”Đội quân bình thường không thể nhưng quân sư đưa đi chính là ‘Phong minh ám binh’, hơn nữa tối nay không có ánh sáng, quân Long Lân nhất định sẽ không phát hiện được, hơn nữa còn có người bên trong sẽ điều quân Long Lân canh gác đi!
Chờ đã lâu cũng không thấy trong Tuyết Hạp cốc có gì bất thường, lần này ngay cả Hách Nhĩ cũng nghi ngờ có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không.
Đúng vào giây phút tất cả mọi người đều không kiễn nhẫn chờ đợi được, trong Tuyết Hạp cốc đột nhiên truyền đến tiếng chém giết, ánh lửa hừng hực ngút trời.
”Bà nội nó, cuối cùng cũng đến rồi, các tướng sĩ nghe lệnh, theo bản nguyên soái giết!” Yến Đạt Lãng vung đao lớn lên, đôi mắt sáng quắc chớp hiện ánh sáng khát máu hưng phấn, điên cuồng hét lên một tiếng, cưỡi ngựa xông lên trước tiến vào Tuyết Hạp cốc.
Trong bóng đêm, hơn mười vạn đại quân như thủy triều đánh thẳng vào Tuyết Hạp cốc , tiếng vó ngựa hỗn loạn, tiếng bước chân, chấn động toàn bộ Tuyết Hạp cốc rung lên vài lần.
Theo như kế hoạch, quân sư Tề Nguyệt đem ‘Phong minh ám binh’ đi trước lợi dụng đêm không trăng sao vượt qua dốc núi Tuyết Hạp, nội ứng trước giờ ẩn nấp trong quân Long Lân sẽ tiếp ứng ở dưới chân núi Tuyết Hạp, sau đó chỉ dẫn cho ‘Phong minh ám binh’ tấn công những cứ điểm quan trọng, mở đường cho đại quân phía sau, cho nên hơn mười vạn đại quân Yến Đạt Lãng đem theo gần như không gặp phải trở ngại gì tấn công trực tiếp vào doanh chủ trướng của quân Long Lân.
Đi trước đại quân, từ xa Yến Đạt Lãng đã nhìn thấy những bóng người không ngừng lay động trong quân doanh Long Lân, tiếng bước chân hoản loạn chỉ rõ sự hoảng sợ của quân Long Lân, thoải mái cười lớn, hạ lệnh cho năm vạn binh mã ở lại cửa cốc chặn đường rút lui của Long Lân, binh mã còn lại theo hắn tấn công quân doanh Long Lân.
”Ha ha…Liễu Kiếm Khung, hôm nay Tuyết Hạp cốc này chính là nơi chôn thân của ngươi, ha ha…..bắn tên.” Yến Đạt Lãng buông ngựa đứng ngoài quân doanh, đắc ý cười lớn, hạ lệnh, nhất thời vô số mũi tên bay vút vào quân doanh.
”Ha ha…Xông lên!” Yến Đạt Lãng vung đao lên, quát lớn một tiếng, phóng ngựa đi trước xông vào quân doanh Long Lân.
Nhất thời tiếng chém giết rung trời, hơn mười vạn đại quân ào ào theo Yến Đạt Lãng xông vào quân doanh Long Lân, nhưng lần này lại không nhìn thấy những binh sĩ Long Lân hoảng loạn chạy trốn khắp nơi như trong tưởng tượng, thậm chí ngay cả nửa bóng người cũng không nhìn thấy.
Chuyện gì thế này? Bọn họ lúc nãy rõ ràng nhìn thấy bóng người hoảng loạn trong quân doanh, tiếng kêu hoảng hốt, sao lại nửa bóng người cũng không có?
”Không tốt, trúng kế rồi.” Sắc mặt Hách Nhĩ biến đổi lớn, phản ứng đầu tiên là kêu lớn lên.
Lúc này trong lòng Yến Đạt Lãng cũng biết là không tốt, lập tức quay đầu ngựa, nhanh chóng ra lệnh: ”Mau mau, rút quân rút quân….” Nhưng đã không còn kịp.
Dường như lời nói của Yến Đạt Lãng vừa thốt ra, chỉ nhìn thấy từ bốn phía quân doanh bừng bừng sáng lên ánh lửa, trong bóng tối những mũi tên được ánh lửa chiếu sáng vẽ nên từng đường từng đường ánh sáng, bay vào trong quân doanh, lấy đi tính mạng từng người từng người của quân địch.
”Nhanh, phá vòng vây phá vòng vây…” Hách Nhĩ lập tức quyết đoán, phóng ngựa dẫn theo quân đội giống như muốn xông ra ngoài doanh trại.
Lại nhìn thấy xung quanh bên ngoài doanh trại đột nhiên từ trên mặt đất mọc lên vô số hàng rào, đúng lúc đem quân Yến Vũ đang chuẩn bị phá vòng vây giữ lại bên trong.
”Lấy tên đốt lửa, bắn.” Bên ngoài quân doanh, một giọng nói lạnh lùng mà rõ ràng tuyệt tình ra lệnh.
Ngay lập tức, số lượng tên lửa so với lúc nãy còn nhiều gấp đôi từ bốn phương tám hướng bắn vào quân doanh, đốt cháy tất cả doanh trướng, ánh lửa càng sáng.
Đám người Yến Đạt Lãng chỉ có thể dốc sức chặn tên lửa mới có thể bảo vệ chính mình không bị bắn trúng, nhưng vô số binh sĩ vẫn hi sinh dưới tên lửa, lửa lớn hừng hực nhanh chóng bùng lên, toàn bộ quân doanh giống như biển lửa.
Hách Nhĩ đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, lửa này lan ra cũng quá nhanh rồi! Trên mặt đất trải đầy tuyết sao có thể tạo thành lửa lớn thế này, kéo lấy một binh sĩ làm lá chắn, cúi người sờ lên mặt đất, cảm thấy dính như keo, đưa lên mũi ngửi, sắc mặt thay đổi lớn, lập tức hô lớn: ”Không tốt rồi, là dầu hỏa, trên mặt đất rải đầy dầu.”
”Cái gì? Đáng chết, Liễu Kiếm Khung quá hèn hạ.” Yến Đạt Lãng một đao chém đứt tên lửa bắn đến, nghe thấy vậy tức giận chửi lớn, trong lòng cũng hoảng sợ không ngừng, chẳng lẽ hôm nay hắn phải chôn thân trong biển lửa.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu nhất thời không chú ý một mũi tên lửa bắn xuống dưới chân hắn, trong nháy mắt ánh lửa bốc lên, dưới chân hắn từ trên xuống dưới nhanh chóng bị thiêu đốt.