Nguyên lịch năm thứ một trăm ngày mười tháng ba, Yến Vũ quốc dùng ba mươi vạn quân tinh nhuệ xâm phạm Bắc Cảnh Long Lân, chỉ một ngày liền thành công hạ thành Tuyết Minh, thế như chẻ tre, Trấn bắc tướng quân Liễu Kiếm Khung dẫn dắt mười vạn quân chống đỡ, liên tục thất bại, hai quân giáp nhau ở chân núi Tuyết Tàng, Trấn bắc tướng quân dâng tấu lên triều đình, triều đình và dân chúng Long Lân kinh hoàng, hoàng đế Long Lân hạ chỉ cho hai mươi vạn binh mã của thành Tư Lạc đi trước chi viện, ở cửa khẩu phía bắc cũng rút về mười vạn quân cùng với bắc doanh quân tổng cộng có bốn mươi vạn cùng chống lại cường địch.
Nguyên lịch năm thứ một trăm ngày mười tám tháng ba, quân địch sử dụng quỷ kế làm bắc doanh quân mệt mỏi khiến cho lòng quân không ổn định, người ngựa mệt mỏi, thời khắc ba quân tập hợp sử dụng kế trá hình dùng mười vạn quân đánh bại bốn mươi vạn binh mã Long Lân, Trấn bắc tướng quân Liễu Kiếm Khung dẫn đội quân còn sót lại rút lui vào Tuyết Hạp cốc, chủ soái của quân Yến Vũ, Yến Đạt Lãng hạ lệnh toàn bộ tấn công bắc cảnh, liên tục hạ Tuyết Dương, Kiến Nghiệp, Dương Bình, bộ bốn thành nhưng thành Tuyết Hưng mãi vẫn không công phá được, chỉ bởi vì minh hiệp của học phái Minh Tông đáp ứng lời thỉnh cầu của tri phủ Tuyết Hưng, giúp đỡ bảo vệ thành.
Liên tục báo tin thắng trận, đại quân Yến Vũ tinh thần càng phấn chấn, ngay sau đó liên tục bày tiệc mừng công, đồn đại, Tuyết Hạp cốc chính là nơi chôn thân của Trấn bắc tướng quân Liễu Kiếm Khung vị ‘Long Lân chiến thần’ kia và hai mươi vạn đại quân dưới trướng.
Trong quân doanh Yến Vũ (liên quân ba nước), phó soái Hác Nhĩ, tham tướng Đồng Dương, thống lĩnh hữu doanh Hạ Đồ tập trung trong doanh trướng rộng lớn của Yến Đạt Lãng thảo luận quân sự, vì sao không phải là ở trong chủ trướng, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ bởi vì đây là thảo luận nội bộ của Yến Vũ bọn họ.
“Đồng Dương, ngươi nói có bí mật trọng đại muốn thương lượng cùng bản hoàng tử, rốt cuộc là chuyện gì?” Mọi người vừa tập trung đông đủ, Yến Đạt Lãng liền vội vàng hỏi, bởi vì đánh thắng trận, cho nên lúc này gương mặt ngăm đen vẫn còn mang theo nụ cười kiêu ngạo, một trận này hắn thật sự rất uy phong, bởi vì là dùng danh nghĩa Yến Vũ tấn công Long Lân, cho nên người trong thiên hạ sẽ tán dương Yến Đạt Lãng hắn lợi hại như thế nào, đánh cho ‘Long Lân chiến thần’ không cách nào trở tay.
”Nhị hoàng tử mời xem.” Gương mặt trẻ con của Đồng Dương hoàn toàn chăm chú nghiêm túc, từ trong ngực lấy ra một bức mật thư đưa cho Yến Đạt Lãng nói.
Yến Đạt Lãng nghi ngờ nhận bức mật thư nhìn một cái, không ngăn được giật nảy mình, lại vô cùng nghi ngờ nói: “Đây là mật thư quân sư viết cho Nguyệt Quân Phong?”
Đồng Dương gật gật đầu, trầm trọng nói: “Không sai, mặc dù ba nước chúng ta liên minh, nhưng dù sao vẫn phải phòng bị, cho nên mạt tướng sớm đã phái người chú ý hành tung các tướng quân của Tề Nguyệt, Hàn Sương, tối nay, người mà ta phái đi chặn được bức mật thư này của quân sư Tề Nguyệt, mạt tướng cho là mật thư này liên quan đến quân ta, thậm chí là sự sống còn của nước ta, cho nên nhờ Nhị hoàng tử mời hai vị tướng quân cùng đến thảo luận.”
“Liên quan đến quân ta thậm chí sự sống còn của nước ta, Đồng Dương, ngươi nói có quá nghiêm trọng rồi không?” Yến Đạt Lãng bĩu bĩu môi, không để tâm lắm nói.
“Mạt tướng tuyệt đối không nói quá lên.” Nào biết, Đồng Dương lại nhấn mạnh gật gật đầu, gương mặt trẻ con trước giờ luôn hài hước hiếm khi được nghiêm túc.
”Nhị hoàng tử, phong mật hàm này viết cái gì, Đồng tham tướng lại nói nghiêm trọng như vậy?” Hạ Đồ nhìn mật hàm trong tay Yến Đạt Lãng hỏi, Hác Nhĩ cũng tỏ vẻ không hiểu.
Yến Đạt Lãng đối với phong mật hàm này vẫn không để tâm lắm, ném cho Hác Nhĩ và Hạ Đồ xem, sau khi hai người xem xong sắc mặt cũng thay đổi nhiều, đặc biệt là Hác Nhĩ biểu hiện nghiêm trọng rất giống Đồng Dương, Hạ Đồ lại giống Yến Đạt Lãng vô cùng nghi hoặc, thậm chí cười nói: “Bây giờ liên quân chúng ta đánh thắng trận, quân Long Lân căn bản là không có sức chống đỡ, quân sư Tề Nguyệt viết mật hàm này vào lúc này để cho Nguyệt Quân Phong đưa quân đến, có phải là làm chuyện vô ích rồi không? Mà cái này làm sao lại liên quan đến quân đội chúng ta thậm chí là sự tồn vong của nước ta đây? Nếu bị tiêu diệt cũng là Long Lân bị tiêu diệt chứ!”
“Nhị hoàng tử, Hác Nhĩ tướng quân cũng cho là như vậy sao?” Đồng Dương hỏi.
Yến Đạt Lãng đương nhiên gật đầu đồng ý lời nói của Hạ Đồ, nhưng Hác Nhĩ lại lắc đầu nói: ”Nếu như bức thư này là thật, như vậy quả thật rất nghiêm trọng, may mắn Đồng Dương chặn nó lại, nếu không Tề Nguyệt thật sự bí mật điều binh đến đây, quân ta thật sự gặp nguy rồi!”
“Ngay cả ngươi cũng nói như vậy, được rồi được rồi, đừng nói vòng vo nữa, nói rõ xem nào.” Yến Đạt Lãng thấy Hác Nhĩ cũng nói như vậy thì thu lại nụ cười trên mặt, không kiên nhẫn nói.
Hác Nhĩ nhìn Đồng Dương một cái, liền giải thích: ”Đúng như Hạ Đồ tướng quân nói, quân Long Lân đã không còn sức chống đỡ, cho dù hoàng đế Long Lân nhận được tin tức, phái thêm viện binh đến, cũng đã là nước xa không cứu được lửa gần, khi đó quân ta đã chiếm giữ toàn bộ bắc cảnh, quân sư Tề Nguyệt lúc này lại điều quân đội đến, thật sự là làm việc vô ích, nhưng Nhị hoàng tử cùng Hạ Đồ tướng quân cho là quân sư Tề Nguyệt sẽ là một người ngu ngốc sao?”
”Mặc dù bản hoàng tử rất ghét cái tên quái gở kia, nhưng cũng không thể không thừa nhận hắn là một tên rất thông minh.” Yến Đạt Lãng bực dọc nói.
“Không sai, hắn là người thông minh như vậy sao lại có thể làm một việc dư thừa ngốc nghếch như thế này! Vì thế mạt tướng cho là quân sư Tề Nguyệt yêu cầu điều quân đến không phải là để đối phó quân Long Lân, mà là đối phó quân ta, còn có Nước Hàn Sương.” Hác Nhĩ nói tiếp lời Yến Đạt Lãng, sắc mặt thay đổi rất xấu, sớm đã biết Tề Nguyệt không có lòng tốt, không ngờ lại làm ra cái ý định này.
“Đối phó chúng ta, sao có thể? Bây giờ liên minh ba nước chúng ta rất tốt sao có thể điều quân đến đối phó chúng ta được?” Yến Đạt Lãng không tin.
Thật sự là đồ đần độn không có não, trong lòng Đồng Dương rất xem thường khinh bỉ Yến Đạt Lãng, biểu hiện lại rất cung kính nói: “Lời nói này của Nhị hoàng tử sai rồi, người suy nghĩ đi nếu như là người, người sẽ không muốn một mình độc chiếm khối thịt mỡ Long Lân này sao? Thậm chí lại thêm hai nước Hàn Sương, Tề Nguyệt?”
”Đương nhiên muốn, một khi đánh bại ba nước này, Yến Vũ quốc chiếm giữ hơn một nửa đại lục Phượng Thiên, thống nhất thiên hạ không cần phải bàn nữa.” Yến Đạt Lãng ao ước ngày đó sẽ đến nhưng làm thế nào được, Yến Vũ không có thực lực mạnh như vậy, mới cần phải cùng Hàn Sương, Tề Nguyệt âm thầm liên minh.“Nhị hoàng tử sẽ suy nghĩ như vậy, nghĩ đến Tề Nguyệt kia cũng có cùng dã tâm, cho nên từ bức mật thư này có thể đoán ra quân sư Tề Nguyệt lại điều quân đến là muốn chờ lúc quân ta đánh bại bắc cảnh, cùng quân Long Lân hai bên đánh nhau đến tàn sức, quay trở lại tấn công quân Yến Vũ ta, thậm chí dùng lí do Yến Vũ ta xâm phạm Long Lân là bất nghĩa, thừa dịp tấn công nước ta.”
“Cái gì? Xâm phạm Long Lân rõ ràng Nước Tề Nguyệt mới là chủ mưu…..” Yến Đạt Lãng tức giận bùng nổ.
Nói còn chưa xong, Hác Nhĩ liền tiếp lời: “Tề Nguyệt là chủ mưu, chỉ có ba nước chúng ta biết, nhưng trận chiến này là dùng danh nghĩa Yến Vũ để phát động lại là chuyện thiên hạ đều biết.”
Yến Đạt Lãng đơ người trong giây lát, nếu như nói đến đây rồi mà hắn còn nghĩ chưa thông vậy hắn chính là tên thật sự ngu ngốc, một đấm nện xuống bàn, tức giận nói: “Cái tên quái ở kia âm mưu cũng quá độc ác, chẳng trách mỗi lần đánh nhau hắn đều để quân ta và Hàn Sương đi tiên phong, mà quân Tề Nguyệt của hắn lại là ngư ông đắc lợi, thật là quá đáng.” Nói xong, liền vung đao lớn lên muốn xông ra ngoài.
”Nhị hoàng tử, người muốn làm gì?” Hác Nhĩ vội vàng giữ lại Yến Đạt Lãng đang nổi điên.
”Đừng giữ ta, bản hoàng tử muốn đi giết tên đáng chết kia.”
“Nhị hoàng tử, xin hãy bình tĩnh một chút, đừng nói người giết không được hắn, cho dù giết được hắn thì làm sao, đừng quên trong tay hắn có ‘phong minh ám binh’.” Đồng Dương vội vàng chắn trước mặt Yến Đạt Lãng, trong lòng thật sự khinh thường đến cực điểm.
Vừa nghe đến bốn chữ ‘phong minh ám binh’ này, trong đôi mắt sáng quắc của Yến Đạt Lãng lại lộ ra sự sợ hãi, cũng bình tĩnh lại, chỉ nghe Hác Nhĩ nói: “Đồng Dương nói không sai, chúng ta phải bình tĩnh lại, thảo luận đối sách.”
”Nhị hoàng tử, mạt tướng lại cho rằng chúng ta có thể tương kế tựu kế.” Nhìn thấy Yến Đạt Lãng bình tĩnh lại Đồng Dương nói, thấy ba người đều nhìn mình, Đồng Dương lại lần nữa trưng ra bộ mặt tươi cười nói: “Quân sư Tề Nguyệt đã muốn điều quân đến đối phó chúng ta, vậy chúng ta sao lại không dùng kế này của hắn, quay trở lại đối phó Tề Nguyệt, đến lúc đó cho dù không thể một lần đánh bại Nước Tề Nguyệt, ít nhất bắc cảnh Long Lân do một mình nước ta độc chiếm.”
Nghe vậy, đôi mắt ba người tỏa sáng, đồng thời kêu lên: “Kế hay, bản hoàng tử lập tức viết thư nói phụ hoàng điều hai mươi vạn binh mã từ biên giới đến đây.”
”Đem hai mươi vạn binh mã từ biên giới điều đến, biên giới nước ta liền trống không, một khi nước hắn tấn công, chỉ sợ…” Hác Nhĩ tuy cảm thấy kế này là kế hay, nhưng một khi điều hai mươi vạn binh mã từ biên giới đến lại quá mạo hiểm rồi.
“Có cái gì chỉ sợ, Long Lân, Tề Nguyệt, Hàn Sương ba nước đến lúc đó bản thân mình còn lo chưa xong, Sở Vân, Phượng Nghiêu cách xa nghìn dặm không đáng lo lắng, còn về hoàng triều Thiên Nguyên lại càng không cần nói, hơn nữa chúng ta bí mật điều binh, các nước khác làm sao biết biên giới nước ta trống không.” Yến Đạt Lãng lần này cũng có chút tư duy.
Lời nói của Yến Đạt Lãng vừa rơi xuống, Đồng Dương lập tức vỗ tay nói: “Nhị hoàng tử phân tích rất có lý, Hác Nhĩ tướng quân dùng binh quan trọng là tốc độ, không được do dự, nếu không sẽ đánh mất cơ hội.”
Hác Nhĩ còn đang do dự, Yến Đạt Lãng lại đã không kiên nhẫn được, vung cánh tay to lớn lên nói: “chuyện này cứ quyết định như vậy, bản hoàng tử lập tức viết thư, Đồng Dương, phái một người đáng tin dùng tốc độ nhanh nhất đưa về nước.”
Yến Đạt Lãng đã quyết định, Hác Nhĩ có phản đối nữa cũng không có tác dụng, hơn nữa hắn cũng không nói ra được lí do phản đối, ngay sau khi quyết định, bốn người lập tức thương lượng kế hoạch đánh chiếm bắc cảnh.
Trên gương mặt non trẻ của Đồng Dương hiện lên ý cười thật sâu nhìn ba người đang thảo luận khí thế ngất trời, đôi mắt hơi liếc qua liền nhìn thấy bên ngoài doanh trướng một bóng người vụt qua, sau đó ý cười càng sâu.
Trong doanh trướng của tướng quân Cao Lộc Hàn Sương, sau khi nghe bẩm báo, hai người trong trướng bị chấn động mạnh thay đổi sắc mặt.
“Tướng quân chúng ta nên làm thế nào?”
“Hừ, bọn họ biết làm như vậy, bản tướng quân cũng biết, bây giờ viết thư gửi cho tướng quân ở biên giới nói hắn bí mật điều hai mươi….không, ba mươi vạn binh mã đến đây.” Trên gương mặt trắng như tuyết của Cao Lộc phình ra đỏ lên, tức giận đùng đùng nói, lập tức đi đến bên bàn viết thư.
“A! ba mươi vạn, đó là toàn bộ binh mã ở biên giới của nước ta, tướng quân tự mình điều động chỉ sợ…..” Tả doanh tướng quân của liên minh ba nước lần này nhíu mày nói.
”Sợ cái gì, một khi ta đánh bại Bắc Cảnh của Long Lân, lại thừ cơ đánh bại Yến Vũ, Tề Nguyệt, hoàng thượng nhất định sẽ không trách tội đại công thần chúng ta đây.”
Tối hôm đó, nhân lúc trời tối, hai bức mật thư ‘điều binh’ đồng thời được đưa đến hai nước Yến Vũ, Hàn Sương, quân sư Tề Nguyệt lại ở trong doanh trại cùng một hắc y nhân khác thảo luận biện pháp đối phó Huyền La quân.
Vân Vũ Lâu là thanh lâu được nhắc đến nhiều nhất ở thành Tuyết Hưng,
Nếu như cho rằng Vân Vũ chỉ là một thanh lâu dung tục, như vậy ngươi sai rồi, Vân Vũ lâu chia làm hai bộ phận, phía trước giống như một thanh lâu bình thường chiêu đãi khách, phía sau lại là đình đài lầu gác, lịch sự tao nhã vô cùng, vừa vào Vân Vũ giống như đến tiên cảnh, đây mới thật sự là nơi tiêu hồn, đáng tiếc người có thể vào được phía sau nếu không phú thì phải quý, hơn nữa còn phải vượt được ải mới có thể đi vào, cho nên cũng không thể nói ngươi có tiền là có thể đi vào.
Nhưng từ mấy ngày trước, phía sau Vân Vũ lâu lại không mở cửa cho người ngoài vào nữa, cho dù ngươi có tiền, có quyền, có tài cũng vô dụng, bởi vì nó bị người khác bao rồi, vài người muốn gây sự, muốn dùng áp lực để ép người, vừa nghe thấy người bao hậu lâu là ‘Tam hoàng tử’ nổi tiếng lừng lẫy khắp Nước Long Lân của chúng ta, lập tức cụp đuôi chạy càng xa càng tốt, dù sao người ta cũng là ‘hoàng tử’ được yêu thương nhất, người chống lưng của ngươi có vững vàng thế nào cũng chống không được người ta.
Bách tính thành Tuyết Hưng đều loan truyền, từ sau ngày đó quân địch đốt doanh trại, ‘Tam hoàng tử’ liền bị dọa đến nỗi trốn vào trong thành, còn ngang ngược chê bai tri phủ Tuyết Hưng chiêu đãi không chu đáo, kiên quyết muốn ở Vân Vũ lâu, hàng đêm hát ca, hoang dâm vô độ, hoàn toàn không để ý quân địch đã đánh đến trước mắt, Bắc Cảnh đã nguy rồi!
Trên đường phố đoàn người vội vã, hai vị công tử tuấn mỹ bất phàm lại thong thả bước đi tạo nên một sự đối lập rõ ràng với những người đi đường hấp tấp, bọn họ là thủ lĩnh mới của minh hiệp Lăng Ngạo Trần và minh sĩ Giang Hàn Phong của Minh Tông.
“A, Tam hoàng tử Long Lân chính là đang trải qua những ngày tháng tiêu diêu của hắn trong Vân Vũ lâu này, hoàng tử phóng đãng chính là hoàng tử phóng đãng, có hoàng tử như thế bách tính Long Lân thật sự là bất hạnh!” Giang Hàn Phong đột nhiên dừng bước hướng về tòa nhà to lớn chép miệng cười nói, lúc này bọn họ đang đứng trước cửa Vân Vũ lâu.
”Ừ, thật sự bất hạnh.”Lăng Ngạo Trần cong miệng cười một cái, biểu lộ vô cùng đồng ý, giọng nói ngược lại không hề nghe thấy một chút lo âu.
Thấy bộ dạng hắn tiêu sái cao thâm, Giang Hàn Phong bất đắc dĩ cười nói: ”Ngạo Trần, ta xin thề, ai có khả năng phá vỡ gương mặt tươi cười lãnh đạm nghìn năm không thay đổi này của ngươi, ta nhất định phải bái hắn làm thầy.”
”Ta cười là chuyện của ta, lại không ảnh hưởng gì đến ngươi, ngươi…” Lời nói của Lăng Ngạo Trần còn chưa nói xong, nụ cười lười biếng bên khóe miệng đột nhiên đông cứng lại mấy phần, sắc mặt thay đổi, giống như không thể tin nheo mắt trầm ngâm.
”Nha! Ngươi…a!….” Giang Hàn Phong chưa nói xong dã bị Lăng Ngạo Trần kéo tay, hai người nhón chân một cái, liền biến mất trên đường cái.
Bất luận bên ngoài ầm ĩ long trời lỡ đất thế nào, ở khu vực phía sau Vân Vũ lâu phong cảnh thoát tục lại không nhiễm một chút trần tục nào, cũng không giống như mọi người nghĩ ‘ô uế không chịu được”, mây mưa thất thường.
Rừng mai phía sau Vân Vũ lâu thơm ngào ngạt, hương thơm lan xa, hoa mai ẩn hiện, hoa mai xuất trần thoát tục trong mưa tuyết lất phất kiêu ngạo vươn ra, được cho là rừng mai đẹp nhất khắp bắc cảnh, không ít người yêu mai dùng mọi thủ đoạn muốn một lần chiêm ngưỡng kỳ cảnh nhưng đều phải không công rời đi, nó là nơi duy nhất không mở cửa cho người ngoài ở Vân Vũ lâu, thế nhưng, hôm nay nó mở cửa rồi.
”Rừng mai này đẹp quá! Chẳng trách! Ai, chờ ta chờ…” Giang Hàn Phong há to miệng, ngây ngốc nhìn cảnh đẹp trước mắt, nửa ngày mới giật mình tỉnh lại, kinh ngạc thán phục, lại nhìn thấy Lăng Ngạo Trần giống như mất hồn tự mình tiến vào rừng mai, liền vội vàng đuổi theo.
Vừa tiến vào rừng mai, Giang Hàn Phong càng nín thở ngay cả những lời khen ngợi đều không thể nói ra, đẹp, không, chỉ dùng đẹp làm sao có thể hình dung nó, hắn tự nhận văn chương tài hoa lại nghĩ không ra một từ để hình dung cảnh đẹp trước mắt, hắn quyến luyến cảnh đẹp bị Lăng Ngạo Trần bỏ lại lúc nào không biết.
Lăng Ngạo Trần đối với cảnh đẹp trước mắt lại giống như không thấy, ngược lại vội vàng bước đi, thậm chí sử dụng cả khinh công, Giang Hàn Phong không nghe thấy tiếng tiêu yếu ớt kỳ diệu kia, nhưng hắn lại có thể nghe thấy.
Một tiếng tiêu du dương bộc lộ một nội tâm thất vọng lơ lửng mơ hồ trong rừng mai, mỗi một nốt nhạc giống như muốn hòa vào nơi sâu thẳm của nội tâm, làm rung động tâm hồn ngươi, càng tiến sâu vào rừng mai, càng tiến vào rừng mai lòng hắn càng thêm rung động, nụ cười lười biếng đã bị thay thế bởi sự chấn động mạnh mẽ, nhịn không được trong lòng vô cùng kích động, trời ạ! Trên đời lại có khúc tiêu kinh động nhân tâm như vậy, ý vị phi thường kia đã đạt đến cảnh làm rung động lòng người sâu sắc, khiến cho người tự phụ nhận mình là thiên hạ vô song về âm luật như hắn cũng cảm thấy không so sánh được.
Tiếng tiêu trầm thấp, thổi ra một khúc tiêu mang cảm giác sâu lắng trang nghiêm, trong đầu hiện lên một quang cảnh: Trên mặt đất mênh mông, hàn vạn cây cối tàn lụi, chỉ có hoa mai kiên cường, đứng ngạo nghễ đón cái lạnh, giống như đã quen thuộc với sự cô đơn lãnh lẽo thách thức ở trên đời.
Không kìm chế được kích động và cuồng nhiệt ở trong lòng, Lăng Ngạo Trần vội vàng dùng khinh công lần theo âm thanh, mãi cho đến khi đi sâu vào rừng mai nơi khói tuyết mênh mông, mờ ảo như trong mơ, một mảnh đất nho nhỏ được rừng mai bao quanh, cánh mai bay theo gió phủ đầy trên đất, trong trận mưa hoa một nam một nữ đang vui đùa.
Người nam nhân một thân y phục trắng tinh, tay cầm tiêu, quay lưng về phía hắn, cho dù không nhìn thấy gương mặt, từ bóng lưng và dáng người tự tin của hắn liền có thể nhìn ra đó nhất định là một công tử tuấn mĩ tuyệt thế, khúc nhạc rung động lòng người không được biết kia chính là do hắn thổi, mà cô nương kia lại di chuyển xung quanh vị công tử nhẹ nhàng nhảy múa, váy áo chập chờn, hơi xoay người khiêu vũ, lụa mỏng khoác ở trên người thỉnh thoảng lại bay lên, thỉnh thoảng lướt qua cổ vị công tử, cả người xoay lại vừa đúng lúc đối diện Lăng Ngạo Trần.
Nhìn dáng điệu của cô nương kia không quá mười tám tuổi, nhưng lại là kiểu người gây họa bậc nhất, làn da nõn nà, cổ như được nhào nặn ra, răng đều như hạt bầu, mày ngài mắt phượng, nụ cười duyên dáng, đôi mắt xinh đẹp, bờ vai giống như được gọt giũa, eo như được thắt lại, một thân trang phục màu hồng, giống hệt một bông hoa lửa, tiếng cười hi ha thanh thoát nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi màu hồng của nàng.
Bất luận cô nương kia xinh đẹp bao nhiêu, toàn bộ chú ý của Lăng Ngạo Trần lại hoàn toàn đặt trên người công tử áo trắng nọ, đè lại trái tim đang không ngừng rung động như sấm đánh, ngây ngốc đứng nhìn một người giống như thần tiên thổi một khúc nhạc thần tiên như thế.
Mà hai người trong rừng mai kia giống như chưa phát hiện có người đột nhập, vẫn như vui chơi như cũ, ngón tay ngọc ngà thon dài nhẹ nhàng chạm vào cây tiêu, những nốt nhạc kì diệu không thể nói thành lời phiêu tán trong không gian, tiếng tiêu lúc chậm rãi lúc vội vàng thanh tú, ngân nga phóng khoáng, giai điệu tiết tấu dồn dập mạnh mẽ, liên tục biến hóa, trầm bổng lên xuống nhiều màu sắc, một lần nữa phác họa lại bức tranh hoa mai trong tuyết hiên ngang kiên cường, đung đưa đón gió, giống như nhánh hoa xinh đẹp trên ‘vách núi băng dốc cao trăm trượng’, ý cảnh sâu sắc.
Cánh hoa trong mưa mông lung, công tử áo trắng vừa thổi tiêu vừa di chuyển theo cô nương áo đỏ, rất rõ ràng nhưng chỉ là những bước di chuyển nhẹ, lại có sự phong lưu cuồng ngạo nói không hết, y phục khẽ lay động, giống như trong thế giới của tiếng tiêu kia chỉ có mình hắn, giống như hoa mai kiêu ngạo một mình thống lĩnh tất cả, lại có sự ngang ngạnh kiêu ngạo thiên hạ, khinh thường mọi thứ, Lăng Ngạo Trần không thể tiếp tục suy nghĩ bởi vì hắn nhận ra được cảnh đẹp nhân gian hết lần này tới lần khác .
Tiếng tiêu chậm lại, tiếng tiêu lại đem theo ý vị cảm thán, du dương không dứt, mềm mại thư thái kết thúc, tiếng tiêu ở đoạn kết khiến cho người ta có cảm giác ‘như oán như thích như thút thít như kể chuyện’, khúc nhạc kết thúc để lại rất nhiều dư vị.
Chìm đắm trong sự rung động tại nơi sâu thẳm của linh hồn mà công tử áo trắng đem đến cho hắn, Lăng Ngạo Trần chỉ cảm thấy bản thân mình giống như rơi vào một loại ‘tiên cảnh’ từ trước đến giờ chưa từng có, đó là loại cảm giác ‘ngẩn ngơ mơ màng không xác định’, thần bí hư vô như ẩn như hiện, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh, ngay cả hai người rời đi lúc nào cũng không biết.
Khúc nhạc kinh thiên rung động lòng người như vậy làm sao có thể không làm cho người khác ý loạn thần mê, cao thủ âm nhạc như vậy sao có thể không làm quen, không kết làm tri âm?
Suy nghĩ như vậy lóe lên, Lăng Ngạo Trần vô cùng kích động và sùng kính mở to đôi mắt đã nhắm lại từ lúc nào đi tìm kiếm, chỉ nhìn thấy bóng dáng chiếc áo trắng phiêu dật chớp mắt đã biến mất trong rừng mai.
”Chờ một chút….” Lăng Ngạo Trần vội vàng kêu to một tiếng, quần áo chưa động người đã tung mình đuổi theo, đùa gì vậy, hắn sao có thể để cho ‘tri âm’ khó gặp một lần rời đi như vậy, không cùng hắn vui vẻ nâng ly bàn luận âm nhạc một lần uổng công đến nhân gian một chuyến, hắn quả thực là có loại kích động muốn bái vị công tử kia làm thầy.
Thế nhưng hắn đuổi theo đến nơi hai người kia biến mất liền bị sát khí đối diện hướng đến cản bước, nhẹ nhàng đáp xuống đất không lay động một hạt bụi, nhíu mày nhìn nam tử áo đen gương mặt đầy sát khí phía trước.
”Vì sao cản đường ta?” Khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói quyến rũ không nghe rõ cảm xúc, đôi mắt bình tĩnh vẫn hiện lên ý cười nhạt như cũ. Là hắn, thị vệ bên người của Tam hoàng tử, kỳ quái, bọn hắn hẳn là không có hiềm khích gì đi ? Sao lại cảm thấy lúc hắn nhìn mình, đôi mắt như chim ưng hiện lên một chút kì dị.
Diệp Ảnh không trả lời, ánh mắt liếc nhìn về bên trái một cái.
Hướng theo ánh mắt của hắn, Lăng Ngạo Trần nhìn về một khối đá ở bên trái phía xa, mặc dù cách xa, nhưng hắn vẫn nhìn được rõ ràng, chỉ thấy trên mặt viết: Phía sau là khu vực cấm, người không phận sự miễn vào.
Lăng Ngạo Trần lúc này mới bừng tỉnh, bản thân chìm đắm trong tiếng tiêu đã tiến vào phía sau Vân Vũ lâu, nơi này cũng chính là nơi ở hiện nay của Tam hoàng tử, bách tính bình dân như hắn cho dù như thế nào cũng không thể đi vào, vậy hai người vừa nãy…
”Nếu như ta nhất định đi vào!” Nói một cách nhẹ nhàng, nhưng ngữ khí lại không cho phép từ chối, ẩn chứa một loại khí thế ép người, cho dù hai người kia và ‘Tam hoàng tử’ có quan hệ như thế nào, cho dù nơi này có phải là địa bàn của Tam hoàng tử hay không, hôm nay hắn không thể không gặp người.
”Vậy hỏi cây kiếm trong tay ta trước.” Chân phải bước lên trước một bước, người hơi xoay, một tay giữ chặt trường thương bên hông, tư thế giống như mãnh hổ xổng chuồng.
Đôi mắt bình tĩnh của Lăng Ngạo Trần hơi thay đổi nhưng không quá một giây, sau đó liền thong thả cười nói: ”Ngươi tuy là một cao thủ cấp cao nhưng vẫn không phải là đối thủ của ta, không thì thuận tiện một chút để ta đi vào, ngươi có thể yên tâm, ta tuyệt đối không nghĩ làm hại Tam hoàng tử, chỉ muốn đi vào tìm người mà thôi.” Tam hoàng tử này mặc dù ‘vô dụng’, nhưng người bên mình lại là ngọa hổ tàng long, tên thị vệ này tuổi tác so với hắn kém không xa nhưng cũng là một cao thủ cấp cao, còn tản ra sự bạo phát của dã thú, không thể xem thường.
Diệp Ảnh trầm mặc nhưng vẫn như cũ đứng yên bất động, đôi mắt như chim ưng khóa chặt Lăng Ngạo Trần, sát khí càng tăng.
”Xem ra không đánh bại ngươi, ta cũng đừng nghĩ đi vào tìm người.” Nhìn tư thế này Lăng Ngạo Trần đành chịu mỉm cười nói, hắn không thích ép buộc người khác nhưng hôm nay xem ra phải phá lệ rồi, nếu không đánh bại tên nhóc khó nhằn này e là lỡ mất cơ hội làm quen với công tử áo trắng kia.
Phất nhẹ y phục, kiêu ngạo đứng thẳng, hơi thở nhu hòa mà lại mạnh mẽ không gì sánh được vương vấn toàn thân, mái tóc đen dài như mực vẽ tung bay, tay áo hơi động, trên gương mặt thanh tú vẫn hiện lên nụ cười tiêu sái.
Bộ dạng rõ ràng là vô hại như vậy nhưng Diệp Ảnh lại cảm thấy một loại áp lực vô hình bao vây hắn, mỗi tấc da trên người đều căng cứng, chân khí lạnh thấu xương đồng thời tản ra.