Tiết Văn Tình bối rối không biết nên làm thế nào hoảng hốt nhìn xung quanh, hy vọng rằng ai đó có thể đứng ra để giúp đỡ họ, nhưng những người xung quanh dường như đều rất sợ đầu trọc tránh còn không kịp.
So với Tiết Văn Tình vẫn đang bối rối thì Tần Di tỉnh táo nhiều hơn, cô lạnh lùng nhìn đầu trọc hít một hơi thật sâu. “Này anh, anh đừng quá đáng!”
“Quá đáng? Hừ!” Đầu trọc cười lạnh một tiếng, “Tôi nhìn trúng hai cô nên mới cho các cô mặt mũi mà còn không biết điều, tôi cũng không ngại để hai cô đi bán thân trả nợ đâu!”
“Anh động vào chúng tôi thử xem!” Tần Di gắt gao nhìn hắn chằm chăm.
Đầu trọc cười lạnh, “Ở cái đất Nhuận Thành này không có gì mà Tống Cường tôi không dám làm! Trông da cô mịn thịt mềm thế kia chắc chạm vào cũng không tồi!“
Nói xong đầu trọc đưa tay muốn chạm vào mặt Tần Di nhưng cô nhanh chóng kéo Tiết Văn Tình lui lại một bước, tránh thoát khỏi bộ móng của tên đầu trọc.
“Còn dám trốn? Thú vị đấy, ông đây xem cô trốn được đi đâu!”
Đầu trọc sắc mặt lạnh lẽo, trên môi nở nụ cười đắc ý đưa tay muốn kéo lấy Tần Di làm Tần Di và Tiết Văn Tình sợ hãi liên tiếp lui về phía sau nhưng quay người phát hiện đã đi sát đến chân tường.
Người phụ nữ bị hất cà phê đắc ý cười ha hả, “Các cô còn muốn chạy? Có giỏi thì chạy đi? Nói cho các cô biết, không ai có thể chạy thoát khỏi bàn tay của anh Cường đâu! Chuẩn bị để được anh Cường yêu thương các cô đị!”
Nhìn thấy đầu trọc sắp đến gần nheo mắt không chút kiêng ky quét tới quét lui trên người các cô, Tiết Văn Tình lúc này vô cùng hoảng loạn, sắc mặt tái nhợt thấp giọng hỏi, “Tần Di, chúng ta làm sao bây giờ?”.
“Đợi!“ Tần Di mím môi nói một chữ,
“Đợi? Đợi cái gì?”
“Đợi anh ấy!“ Tần Di bỗng nhiên cười, Tiết Vãn Tình còn không kịp phản ứng lời cô nói có ý gì thì ngay lập tức thấy mấy người đàn ông cao to lực lưỡng lao như bay vọt tới, một tay đạp đầu trọc nằm bẹp xuống đất, hung hăng đạp mấy cước, thẳng đến khi đầu trọc hôn mê bất tỉnh mới dừng tay. “Cô chủ, cô không sao chứ?”.
“Tôi không sao! La Kỳ, cám ơn anh!” Tần Di cười nói tiếng cám ơn. La Kỳ liên tục xua tay, “Cô chủ, cô
đừng nói thế! Mấy lời này tôi không nhận nổi đâu!”.
“Tần Di, người này là ai vậy? Ngầu thật đấy! Chỉ cần hai ba chiêu đã đánh gục tên trọc kia!“ Tiết Văn Tình nhìn La Kỳ tò mò hỏi.
“Anh ấy là…” Tân Di vừa muốn giới thiệu thì sửng sốt nhìn người sau lưng La Kỳ hỏi, “Sao anh lại đến đây?”.
“Vợ ơi anh vừa ở bên đối diện nhìn thấy em nên chạy đến tìm em đó! Vợ ơi, em có nhớ anh không?” Nghiêm Dịch Trạch cười khúc khích chạy tới lôi kéo tay Tân Di rồi quay sang cười ngọt ngào với Tiết Văn Tình chào hỏi cô, “Chị Văn Tình, chị cũng ở đây à!”
“Anh đừng gọi lung tung…“ Trước mặt mọi người Nghiêm Dịch Trạch không biết xấu hồ hỏi thế làm Tiết Văn Tình rất ngại.
Nghiêm Dịch Trạch làm như không phát hiện ra sự khác thường của cô, còn cố ý kéo tay cô làm nũng.
“Vợ ơi thế em rốt cuộc có nhớ anh không!”
“Nghiêm Dịch Trạch!” Tân Di trừng anh một cái thì anh mới thành thật quay sang nhìn người phụ nữ dính cà phê vừa bị dọa đến run lầy bầy bĩu môi nói, “Vợ ơi, có phải cô ta vừa bắt nạt em không? Dịch Trạch thay em trút giận!”.
Nghiêm Dịch Trạch vừa dứt lời, La Kỳ liền kéo cô ta quỳ xuống, chiếc váy vừa rồi chỉ bị rơi vài giọt cà phê giờ đây toàn là cà phê, nhưng cô ta không để ý đến còn liên tục xin lỗi.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi biết sai rồi, cầu xin các người tha cho tôi!”.
Người phụ nữ này cũng không ngốc, vừa thấy đầu trọc bị đành nằm ở kia liền hiểu rõ mấy người trước mặt là không thể chọc.
“Bỏ đi!” Tần Di không muốn chấp nhặt cùng cô ta nhưng Tiết Vãn Tình đứng bên cạnh lại không dễ nói chuyện như thế, “Bỏ đi làm sao được! Cô ta vừa đối xử với cậu thế nào cậu quên rồi sao? Loại đàn bà này mà không trừng trị cẩn thận thì không biết còn đi hại biết bao nhiêu người nữa!”.
“Cậu bị chó cắn còn quay lại cắn lại? Bỏ đi, đừng so đo nữa! Dù sao cũng không tổn thất gì nhiều!”
Tần Di ngược lại không nghĩ nhiều cười nói thế, Tiết Vãn Tình lúc này mới không tình nguyện ngậm miệng.
“Vợ, chị Văn Tình, hai người đang nói gì thế? Sao anh lại nghe không hiểu?“ Nghiêm Dịch Trạch nghiêng đầu tò mò nhìn hai người hỏi.
Tần Di vừa định ngăn không cho Tiết Văn Tình nói thì Tiết Văn Tình đã đem chuyện này từ đầu đến cuối nói một lượt.
“Các người thế mà lại dám bắt nạt vợ tôi với chị Vãn Tình, tức chết tôi rồi!”
La Kỳ nghe Nghiêm Dịch Trạch nói thế anh mắt liền trở nên giận dữ đưa tay định đánh người phụ nữ kia nhưng Tần Di đã kịp thời ngăn lại, “La Kỳ, đủ rồi!”
“Cậu chủ..” La Kỳ khó xử nhìn Nghiêm Dịch Trạch đang thở phì phò.
“Dịch Trạch, bỏ đi! Đừng để ý đến loại người này, không đáng! Chúng ta đi tìm bà nội đi!” Tần Di kéo Nghiêm Dịch Trạch rời đi còn nháy mắt ra hiệu với La Kỳ để anh chớ làm loạn.
Tiết Văn Tình tự nhiên cũng đi theo họ, ba người đi vào một quán trà cổ kính ở đối diện, Nghiêm Dịch Trạch dẫn hai người vào một phòng bao nhỏ.
Sau khi chào hỏi bà Nghiêm và một ông ông lão khoẻ mạnh đang ngồi trong đó thì quay người ra ngoài.
Ba người đang chuẩn bị lên xe rời đi, Tần Di lại nhìn thấy đối diện quán cà phê có rất nhiều người, còn có một xe cứu thương đang đứng ở phía xa, nhướng mày quay đầu nhìn Nghiêm Dịch Trạch đang cười ngây ngô hỏi,
“Sao lại thế kia?“ “Vợ ơi em đang nói gì thế?”.
Anh cố ý giả ngu nên trước mặt Tiết Văn Tình cô cũng không hỏi nhiều chỉ có thể tạm thời giấu ở trong lòng.
Xảy ra chuyện thế kia cô cũng không có tâm trạng dạo phố nữa nên bảo tài xế về nhà, Tiết Văn Tình cũng về cùng.
Vừa về đến cổng lớn của biệt thự, Tần Di liền nhìn thấy có một người phụ nữ đang ngồi trên sofa vội đứng dậy, trong nháy mắt cô liền thấy rõ dáng vẻ của người kia.
Rất đẹp, cho tới giờ cô chưa từng thấy ai đẹp hơn cô ấy, nhưng người phụ nữ hiện đang cau mày nhìn chằm chằm Nghiêm Dịch Trạch cầm tay Tần Di, ánh mắt như muốn thăm dò.
“Chị Lăng Lâm, chị trở về từ bao giờ?”.
Nghiêm Dịch Trạch hiển nhiên quen biết người phụ nữ này, vui vẻ lôi kéo Tần Di đi qua ngốc nghếch hỏi.
“Chiểu này em vừa xuống máy bay liền đi đến đây luôn, không nghĩ tới anh không ở nhà! Thế hai người này là…“ Lăng Lâm nhìn Tần Di cùng Tiết Vấn Tình thuận miệng hỏi một câu.
“Chị Lăng Lâm để em giới thiệu cho chị! Đây là chị Văn Tình, còn đây là vợ em”. Lăng Lâm sau khi nghe thấy Nghiêm Dịch Trạch gọi Tần Di là “ thì cả người như bị sét đánh, đứng ngây ra.
“Chị Lăng Lâm chị sao thế?” Nghiêm Dịch Trạch nghiêng đầu tò mò hỏi, Lăng Lâm hơi mỉm cười, mắt nhìn Tần Di và Nghiêm Dịch Trạch đang nắm tay nhau thì cười nói, “Không nghĩ đến Dịch Trạch đã kết hôn rồi! Chúc mừng anh!”.
Nhưng Tần Di vẫn là rõ ràng bắt được một tia mất mát đằng sau nụ cười của cô ta, trong lòng nhất thời nghĩ thầm: Đây rốt cuộc chuyện gì?