“Phá gia chi tử? Làm gì mà khoa trương đến mức đấy!“ Nghiêm Dịch Trạch bỗng nhiên cười.
Tần Di trừng anh nói, “Còn nói không khoa trương? Nghiêm Dịch Trạch anh không quản lý việc nhà anh không biết củi gạo đắt hay rẻ? Anh có biết răng mấy chiếc túi LV này của anh đủ để một người bình thường có thể sống thoải mái trong nhiều năm không?”
Thấy cô tức giận Nghiêm Dịch Trạch nhanh chóng thu lại nụ cười gật đầu nói, “Tôi biết mà nhưng nhà họ Nghiêm chúng ta không phải người bình thường đâu!”
Câu nói này của anh trực tiếp chặn họng cô, Nghiêm Dịch Trạch nói không sai nhưng cũng không đến mức phải tiêu nhiều tiền thế này đi? Nếu anh mà cứ tiêu tiền thế này thi cho dù trong nhà có núi vàng núi bạc sớm muộn cũng sẽ bị anh tiêu hết.
“Được rồi em đừng giận nữa! Giận nữa là không xinh đâu!”
Nghiêm Dịch Trạch đưa tay ôm lấy bờ vai cô nhẹ nhàng thủ thủ dỗ dành.
“Tôi không giận!”.
“Còn nói không giận? Miệng em sắp treo được bình dầu đến nơi rồi!” Nói rồi anh cười tủm tỉm đưa tay chạm nhẹ vào mũi cô, “Đồ ngốc này em đừng giận nữa, nào cười một cái!“.
“Nghiêm Dịch Trạch, anh đùa đủ chưa? Coi tôi là đứa nhỏ lên ba đấy à? Nói cho anh biết tôi không bị anh lừa đâu, ngày mai anh mang hết đống đồ này đi trả lại cho tôi! Không thì tôi sẽ không để ý đến anh nữa!”.
“Em thế này không phải muốn làm khó tôi sao? Hoá đơn đều mất rồi sao mà trả lại được!“ Nghiêm Dịch Trạch ra vẻ đau khổ nhìn cô, “Với cả cứ coi như tôi đồng ý thì bà nội cũng chưa chắc đã đồng ý! Em bây giờ là vợ tôi, là con dâu của nhà họ Nghiêm, em ra ngoài coi như đại diện cho nhà họ Nghiêm chúng ta. Không có mấy bộ quần áo với túi xách đàng hoàng làm sao để người ngoài nhìn nhà họ Nghiêm?“.
“Nhưng..cũng không cần nhiều như thế đi?” “Không nhiều đâu! Nếu không tôi hứa với em về sau sẽ không mua đồ lung tung nữa còn không được sao?”.
Cô nghe thấy thế trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút rồi đứng dậy dọn dẹp mấy túi đồ trên giường. Nghiêm Dịch Trạch ngăn cô lại muốn cô phải thử từng thứ một cho anh xem vì sợ quần áo không vừa người, giày không vừa chân.
Tần Di không lay chuyển được đành phải trở thành người mẫu.
Mỗi khi cô thay một bộ anh lại khen hết lời mồm miệng như được quét mật, dỗ cô đến vô cùng vui vẻ.
Sau khi đem tất cả thử xong đã gần giờ đêm, không cần Tần Di động tay anh đã vội vã cất tất cả quần áo, giày dép và túi xách vào tủ rồi lấy ra chăn mền rải lên sàn nhà, chúc cô ngủ ngon rồi chui vào chăn.
Đêm nay thật đẹp, trăng vừa tròn vừa sáng, ánh trăng chiều vào cửa sổ như làm cả căn phòng được dát bạc.
Bên trong căn phòng rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy tiếng hít thở chậm rãi đều đặn của anh, Tân Di xoay người, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt làm anh càng trở nên tuấn tú. Cô lại nghĩ đến những thứ đắt tiền trong tủ, nhớ đến dáng vẻ nhận sai vừa rồi của anh làm sự hạnh phúc như lớn dần đang lan tỏa trong trái tim cô …
Một ngày mới bắt đầu, Tần Di rời giường thì đã không thấy anh, xuống lầu ăn sáng phát hiện cũng không thấy bà Nghiêm.
Cô hỏi người làm mới biết nửa tiếng trước bà Nghiêm đã đưa Nghiêm Dịch Trạch ra ngoài, còn nói có thề rất muộn mới trở về nên Tần Di không cần đợi họ ăn cơm trưa.
Sau khi ăn sáng, Tần Di cảm thấy buồn chán nên quyết định ra ngoài đi dạo. Cô vô tình đi ngang qua công ty của Tiết Văn Tình thì bảo tài xế dừng xe thì nhìn thấy Tiết Văn Tình đang ôm một thùng giấy vẻ mặt uể oải bước ra khỏi cửa công ty đi bộ đến trạm xe buýt gần đó. “Văn Tình!” “Tần Di, sao cậu lại ở đây?”
Nghe giọng nói của Tần Di, Tiết Văn Tình sững người một lúc rồi quay đầu điểm nhiên như không hỏi một câu.
“Bà nội với Dịch Trạch ra ngoài, tớ ở nhà một mình nhàm chán nên tùy tiện ra ngoài đi dạo!” Tần Di mắt nhìn cái thùng trong tay cô nhíu mày, “Cậu đây là…”
“Tớ xin nghỉ việc!”
“Xin nghỉ việc? Cậu đang đi làm sao đột nhiên lại xin nghỉ việc?“.
“Không muốn làm nữa nên xin nghỉ thôi!“ Tiết Văn Tình vẻ mặt trông rất nhẹ nhõm, nhưng Tần Di vẫn cảm thấy rất bất ngờ. Lúc trước để vào được công ty này Tiết Vãn Tình đã tốn rất nhiều công sức, sao nói xin nghỉ là xin nghỉ luôn được?
“Đúng lúc lắm, cùng tớ đi ăn cơm luôn rồi tối nay mình đi mua sắm sau đó đi xem phim! Tớ một mình thực sự quá nhàm chán, cũng không biết muốn đi đâu làm gì!”.
Bất chấp sự phản đối của Tiết Vãn Tình, Tân Di kéo cô vào trong xe rồi yêu cầu tài xế lái xe đến phố đi bộ trong thành phố.
Trên đường đi hai người câu được câu không nói chuyện, phần lớn đều là Tân Di gợi chuyện, Tiết Văn Tình thỉnh thoảng ừ một tiếng, xem như đáp lại.
Điều này khiến Tần Di cảm thấy có gì đó không đúng nhưng Tiết Vãn Tình không muốn nói, Tần Di cũng không muốn miễn cưỡng cô nên lựa chọn một số chủ đề nhẹ nhàng dễ chịu nhất có thể, hy vọng sẽ khiến tâm trạng cô cảm thấy tốt hơn.
Sau khi ăn xong ở phố đi bộ, hai người không mục đích dạo qua các cửa hàng thời trang nữ mấy tiếng nhưng cũng không mua được gì.
Đi dạo mệt, Tần Di lôi kéo Tiết Vãn Tình đến một quán cà phê ngồi nghỉ ngơi.
Tần Di lúc rời đi đứng dậy quá gấp, túi xách không cẩn thận đụng phải người phục vụ phía sau làm cà phê bất ngờ đồ hết ra sàn, Tần Di vừa định nói xin lỗi thì người phụ nữ trẻ tuổi trông rất thời trang bên cạnh đã đứng dậy hung hăng chỉ vào Tần Di nói, “Cô đi đứng thế nào thế? Không có mắt à?”
Tần Di lúc này mới phát hiện chiếc váy trắng của người phụ nữ bị hắt lấm ta lấm tấm cà phê, nhanh chóng liên tiếp nói, “Xin lỗi, xin lỗi! Tôi không cố ý”.
“Một câu không cố ý của cô liền xong chuyện? Cô có biết đây là chiếc váy yêu thích nhất của tôi không, tôi vừa mới mặc chưa đến một tiếng đồng hồ đã bị cô làm thành thế này? Cô bảo tôi về sau mặc thế nào được nữa?”
Người phụ nữ quay sang rống vào mặt Tần Di, Tiết Văn Tình đứng ở một bên không nhịn được nữa chạy tới khinh thường liếc một cái, “Hừ, có mỗi một cái váy mà cứ làm như, cùng lắm thì chúng ta trả tiền giặt là cho cô ta là xong! Làm gì mà cứ phải hùng hổ dọa người thế chứ?”
“Tôi hùng hổ dọa người? Nói như thể tôi không nói lý?”.
Tiết Vãn Tình không muốn cãi nhau với cô ta, Tần Di lại kéo cô lại, lịch sự đi đến trước mặt người phụ nữ kia nói, “Cô này, làm bẩn váy của cô là lỗi của tôi! Tôi xin lỗi cô, cái váy bao nhiêu bao nhiêu tiền để tôi bồi thường cho côi!”.
“Bồi thường? Hừ, váy này của tôi hơn một vạn đấy cô đền nồi không?”
Người phụ nữ kia khinh thường đánh giá Tần Di một lượt rồi nhếch miệng cười lạnh.
Tần Di bây giờ thật đúng là không bồi thường nổi, trên người cô tổng cộng chỉ có hơn một nghìn tệ tiền mặt, trong thẻ chỉ còn hơn hai nghìn. Bà Nghiêm có đưa cho cô một cái thẻ bảo cô không cần lo lắng thích tiêu gì tiêu, nhưng lúc cô ra cửa lại không mang theo vì thế chuyện này coi như có chút khó khăn.
“Một vạn tệ? Cô tưởng tôi ngu đấy à? Cái váy rách trên người cô một trắm tệ tôi mua được ba cái! Tần Di, đừng để ý đến cô ta, chúng ta đi!”
Tiết Văn Tình nói xong lôi kéo Tân Di muốn rời đi nhưng sau lưng lại truyền đến tiếng cười lạnh của cô ta, “Muốn trốn? Không có cửa đâu! Anh Cường, giúp em chặn bọn họ lại!”.
Một người đàn ông đầu trọc mặt mũi hung tợn với cánh tay xăm kín hình đầu sói không biết ở đâu xuất hiện đưa tay chặn trước mặt Tiết Văn Tình và Tần Di híp nhìn nhìn hai người, “Thật ra không bồi thường cũng không sao, chỉ cần hai người đẹp theo tôi một đêm việc này sẽ được giải quyết! Thế nào?“
“Anh…”
Nhìn tên đầu trọc cao chừng một mét chín thân thể cường tráng trước mắt làm sắc mặt của Tiết Vấn Tình và Tần Di trong giây lát đều thay đổi nghĩ thế này thì rắc rối lớn rồi.