Chương
Bạch Hiểu Nguyệt với Giai Giai bị nói như thế, cũng phải dừng lại đột ngột. Cô thật sự là đã làm ra chuyện gì đắc tội với Mộ Dung Tình à, nghe giọng điệu đó sao như muốn đè bẹp cô thế. Bạch Hiểu Nguyệt quay lại cười cười, mới vừa rồi cô gây ra một trận long trời lở đất ở buổi tiệc của Tôn Viện, bây giờ mà cô lại tiếp tục nữa, chẳng khác nào là phá hỏng buổi tiệc sinh nhật đáng giá ngàn vàng của dì Tôn. Bạch Hiểu Nguyệt cô phải nhẫn nhịn.
“Mộ Dung tiểu thứ, cái chột dạ này của cô là đang nói đến cái gì thế.”
“Tôi tưởng trong lòng cô phải rõ hơn ai hết chứ. Cô làm cái gì thì tự cô mà biết, đừng có dám làm mà không dám nhận.”
Giai Giai bênh vực Bạch Hiểu Nguyệt, nói với Mộ Dung Tình: “Này, cô nói tiếng người được không? Nói úp úp mở mở thế ai mà hiểu được.”
Mộ Dung Tình nhìn lướt qua Giai Giai, bạn bè với Bạch Hiểu Nguyệt thì cũng là một giuộc thôi, cô không ngại thêm một đối thủ.
“Trần tiểu thư đúng không? Tôi khuyên cô một câu, đây là chuyện giữa tôi và Bạch Hiểu Nguyệt, không có việc của cô, đừng có xen vào.”
“Tôi xen vào thì đấy làm sao, chuyện của Hiểu Nguyệt thì đó cũng là chuyện của tôi, cô chưa thấy qua tình bạn bao giờ sao? Hay trước giờ cô không có bạn nên không được bạn bảo vệ, đâm ra ghen tỵ đúng không?”
Mộ Dung Tình thấy tức cười, cô khoanh hai tay lại cười giễu Giai Giai, cái gì mà không có bạn chứ, chỉ cần cô ngoắc một ngón tay muốn làm bạn với cô có thể xếp thành một hàng dài. Mộ Dung Tình định đáp trả thì một giọng khác quát lên.
“Đủ rồi, các người còn muốn nháo tới khi nào nữa. Mộ Dung Tình, cô muốn nói với tôi chuyện gì, thì ra về hẳn nói.”
“Không, em muốn nói rõ ràng ngay tại đây. Em muốn cho anh thấy bộ mặt thật của Bạch Hiểu Nguyệt. Anh nhanh chóng tỉnh lại đi, đừng để cô ta làm anh u mê nữa.”
Cái gì mà u mê, Bạch Hiểu Nguyệt cô có phải là thuốc gây mê đâu, mà tỉnh ngộ cái gì chứ. Cô ta bị làm sao vậy. Sao ai cũng muỗn kiếm cớ gây chuyện với cô là sao? Hết Bạch Vân Khê lại đến Mộ Dung Tình, cô không muốn mình là nguyên nhân phá hoại buổi tiệc này đâu.
“Ở đây là Tôn gia, nếu cô không muốn bị mất mặt thì mau im miệng lại. Có gì thì về nhà noi.” Lý Khanh Vũ đè thấp âm thanh, bình thường Mộ Dung Tình đâu có kiếm chuyện vô cớ với anh, sao hôm nay giống ăn phải thuốc nổ vậy.
“Em làm anh mất mặt? Em làm cái gì mà anh phải mất mặt chứ.” Lý Khanh Vũ càng là như vậy, Mộ Dung Tình lại càng tức giận, nhìn đến bộ mặt vô tội của Bạch Hiểu Nguyệt là cô lại muốn điên hơn nữa.
Người xung quanh cũng không biết xảy ra chuyện gì, tò mò đi qua xem. Liền thấy toàn là các nhân vật cốt cán, trong đó có cả Vân phu nhân.
Lúc nãy xảy ra chuyện cũng có Vân phu nhân, bây giờ cũng có mặt, không biết lại xảy ra chuyện gì đây.
“Anh Khanh Vũ, đây là chuyện của nhà anh, anh tự giải quyết cho tốt. Lần sau anh cho em một lời giải thích là được. Em không tiện ở lại đây, tạm biệt anh.”
Bạch Hiểu Nguyệt nói xong, muốn lôi Giai Giai tránh ra khỏi đám đông. Hôm nay đúng là ngày xui xẻo của cô, tiệc sinh nhật của dì Tôn, cũng bị cô làm thành cho phá hỏng.
Đồng thời Lý Khanh Vũ cũng lôi Mộ Dung Tình đi ra trong đám người, Bạch Vân Khê ngồi ở một bên uống nước trái cây, hứng thú nhìn một màn này.
Các bạn chọn truyen. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Với loại chuyện này không có liên quan gì đến cô, Mộ Dung Tình hỏi gì thì cô trả lời thế thôi. Cô rất mong chờ Mộ Dung Tình sẽ làm gì kế tiếp.
Quả nhiên, không biết Mộ Dung Tình lấy sức lực ở đâu ra, đột nhiên hất tay Lý Khanh Vũ ra. Ở đây có rất nhiều người, Lý Khanh Vũ cũng không dám níu kéo Mộ Dung Tình lại.
Mộ Dung Tình bước nhanh trên giày cao gót, đứng trước mặt Bạch Hiểu Nguyệt cản lại bước đi. Hôm nay cô không giải quyết sự tình ở đây thì không biết khi nào mới cơ hội gặp Bạch Hiểu Nguyệt.
Bạch Hiểu Nguyệt bị Mộ Dung Tình cản lại lối đi, người xung quanh vì thế mà dừng lại mọi động tác. Vân Thiên Lâm ở gần đó không xa, thấy tình huống cùng Cố Thần chạy lại, cũng may chưa có chuyện gì xảy ra.