Chương
“Xem ra vị tiểu thư này cũng đang buồn vì bị em gái của tôi cướp người tình. Tôi còn tưởng rằng chỉ có tôi bị thôi chứ.”
Đột nhiên xuất hiện một âm thanh làm Mộ Dung Tình ngẩn người, Mộ Dung Tình đánh giá người trước mặt là ai, nhưng nhìn một lúc lâu vẫn không nghĩ ra là ai.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Bạch Vân Khê, là chị của Bạch Hiểu Nguyệt. Tôi đoán không lầm thì cô Mộ đây không biết tôi là ai.”
Bạch Vân Khê? Đúng là Mộ Dung Tình cô không biết thật, nhưng với thân phận là chị của Bạch Hiểu Nguyệt thì lại gây sự chú ý với cô. Là chị của Bạch Hiểu Nguyệt thì cô ta tự dẫn mình tới trước mặt cô để làm gì.
“Xin lỗi, tôi không quen biết cô, cho dù cô có là chị của Bạch Hiểu Nguyệt thì tôi cũng không có hứng thú.”
Bạch Vân Khê khó tin nhìn Mộ Dung Tình, cô nghĩ rằng Mộ Dung Tình nghe đến tên cô phải hứng thú mới đúng chứ, dù sao hai đấu với một vẫn là lợi thế hơn.
“Tôi sẽ giúp cô giành lại Lý Khanh Vũ từ tay Bạch Hiểu Nguyệt, bấy nhiêu đó vẫn không đủ để thuyết phục được cô sao?”
Mộ Dung Tình lúc này mới chú ý đến Bạch Vân Khê, cô liếc mắt một cái, trong tâm đã dấy lên một hồi rất lớn nhưng bề ngoài vẫn là yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng.
“Bằng cách nào?”
Bạch Vân Khê đắc ý, thế là cô đã thành công thu hút thêm một đối tượng để trả thù Bạch Hiểu Nguyệt mà không cần cô phải ra tay trực tiếp.
“Đơn giản lắm, cứ theo tôi là được.”
Ở bên kia, Bạch Hiểu Nguyệt không ngừng tìm kiếm Giai Giai, may mắn là Giai Giai đã trở lại. Vì có Giai Giai mà cục diện đã thay đổi rất nhiều. Bạch Hiểu Nguyệt từ từ nhẹ thở hắt ra, nếu cứ tiếp tục như thế cô sợ là cái bình dấm kia sẽ chua đến mức làm chết cô.
Ba người nói chuyện khi còn thuở bé, đang vui vẻ thì Bạch Hiểu Nguyệt ngoáy đầu nhìn xung quanh, cô cứ có cảm giác là ai đó đang nhìn mình.
Vừa hay Bạch Hiểu Nguyệt bắt gặp Mộ Dung Tình đi tới, khí chất ngút trời nhất thời làm cho Bạch Hiểu Nguyệt ngưỡng mộ.
“Khanh Vũ, tưởng anh đi đâu hóa ra lại ở đây nói chuyện tán gẫu với những cô gái. Không sợ em sẽ ghen sao?”
Lý Khanh Vũ thực sự không vui khi thấy Mộ Dung Tình tới đây, có phải là cô đã quên cam kết của bọn họ rồi không. Anh làm chuyện gì thì cũng đâu có liên quan đến Mộ Dung Tình, cô ta không được xem vào chuyện cá nhân riêng tư của anh.”
“Không phải anh nói là có chuyện quan trọng cần phải nói với người quan trọng sao? Thì ra là Bạch tiểu thư. Bạch tiểu thư, xin lỗi nãy giờ không chú ý đến cô, hiện tại mới nhìn thấy rõ.”
Mộ Dung Tình ra vẻ mình là người của Lý Khanh Vũ, chặn ngang trước Bạch Hiểu Nguyệt, để Bạch Hiểu Nguyệt biết rõ Lý Khanh Vũ là người đàn ông của cô, đừng có mà kết hôn rồi suốt ngày trêu hoa ghẹo bướm.
Bạch Hiểu Nguyệt mở tròn mắt nhìn Mộ Dung Tình, bộ cô có làm gì chọc giận vị tiểu thư này sao? Sao đối với cô có vẻ hằn học đến thế, ai mà chả biết Lý Khanh Vũ là của Mộ Dung Tình, cô nói chuyện mấy câu với huynh trưởng thì cho là cô ve vãn à! Cô đây mới không thèm xen vào chuyện của hai người, cô phải đi tìm Vân Thiên Lâm trêu đùa một chút đây.
“Anh Khanh Vũ, em đột nhiên nhớ đến có chuyện gấp cần phải đi. Không quấy rầy hai người nữa.” Bạch Hiểu Nguyệt thức thời lôi kéo Giai Giai đi, ai biết được lại bị Mộ Dung Tình gọi lại.
“Vừa mới nhìn thấy tôi là cô lại trốn. Là cô chột dạ sao?”