Chương
Lại là cái cảm giác tương tự như năm đó, Hạ Khương Linh bước đi vững chắc trên bờ vực lý trí, anh ta nhướng mày hỏi: “Có ý gì đây?”
Lưu Định Sầu từ trên lầu đi xuống dưới, cô ấy mặc một cái quần đùi ngắn cũn cốn để lộ đôi chân dài trằng nốn, vẻ mặt ngây thơ vô tội, khuôn mặt cô quả thật rất đẹp và kinh diễm, dám thể hiện biểu tình như vậy, quả thực làm người không đành lòng mà trách móc gì được cô ấy: “Tôi thì có ý gì chứ? Anh tối hôm qua không phải cùng tôi mây mưa mãnh liệt trên giường sao, đến bây giờ tôi vẫn còn đau nhức lắm đó. Có phải ý anh là vậy hay không?”
Đây là lần đầu tiên Hạ Khương Linh nhìn thấy nụ cười khiêu khích và đầy quyến rũ này trên khuôn mặt của Lưu Định Sầu. Đúng thật là biểu cảm dụ người quá đi. Đặc biệt là nữ nhân còn biết cách áo sơ mi không đàng hoàng nữa, lộ ra xương quai xanh trắng nõn cùng với bờ mai nhỏ, mảnh mai. Quả thực là tiểu yêu tinh suốt ngày chỉ biết làm mê hoặc người khác!
Hạ Khương Linh không trả lời.
Dù cho có lúc anh với Lưu Định Sầu cãi nhau đến long trời lở đất, nhưng Hạ Khương Linh cũng đến thừa nhận rắng điều duy nhất có thể phá vỡ mọi suy nghĩ của anh thì chỉ có người phụ nữ trước mặt này thôi.
“Khương Linh! Khương Linh con hãy nói gì đi chứ!” Bà Tạ thúc giục anh, bà khóc nước mắt giàn giụa.
“Bà còn muốn anh ta nói gì cho bà nghe đây?” Lưu Định Sầu cong môi: “Không phải đã rõ như ban ngày rồi sao, nhìn vào là hiểu ngay đó thôi. Hay là ông bà ở đây muốn anh kể chuyện mây mưa của chúng tôi hôm qua?”
“Mày câm miệng!” Bà Tạ luôn coi Lưu Định Sầu chính là hung thủ hại chết con gái yêu dấu của bà, liền không nói thêm lời nào, chạy nhanh đến chỗ Lưu Định Sầu tát cho cô một tát thật mạnh.
Lưu Định Sầu cũng không có ý định muốn né, cô nhằm mắt lại cảm thụ một chút, tự nhủ với bản thân nhất định trong tương lai ẽ trả lại cho bọn họ gấp đôi! Trong tích tắc, cô cảm nhận có người đang nhẹ nhàng nằm lấy cằm mình, Lưu Định Sầu ngẩng đầu, đối mặt với khuôn mặt đây giận dữ của Hạ Khương Linh.
Anh ta cũng muốn đánh mình nữa sao?
Lưu Định Sầu cười lạnh.
Nhưng thật sự không được việc Hạ Khương Linh chỉ cọ cọ lên khóe miệng đang rỉ máu của Lưu Sầu Định, sau đó liền xoay người: “Ai cho phép bà đánh cô ấy?”
Bà Tạ đã lâu không bị Hạ Khương Linh chất vấn với giọng điệu lạnh lùng như vậy, trái tim bà ta lập tức run lên, sau đó càng thêm uất ức, nước mắt chảy ròng ròng: “Khương Linh! Nó chính là hung thủ đã giết chết Tạ Tố!”
“Tôi hỏi bà, ai cho phép bà đánh người?”
Hạ Khương Linh gãn từng chữ một.
Ông Tạ thấy thế lập tức đứng ra để Bà Tạ ở phía sau lưng mình, một mực bảo vệ bà, tức giận nhìn Hạ Khương Linh: “Như thế nào, con dám cùng với Lưu Sầu Định làm ra những chuyện này nữa à? Con quên mất Tạ Tố đã ủy khuất như thế nào vào lúc chết à! Hạ Khương Linh! Con làm vậy không thấy có lỗi với Tạ Tố à”
“Tôi chưa bao giờ quên, nhưng các người hình như quên mất vị trí của mình rồi thì phải”
Hạ Khương Linh chỉ lạnh lùng nói: “Nơi này là nhà của nhà họ Hạ, có thể nhìn thấy toàn bộ.
Ninh Bình, không ai dám ở dưới mí mắt của tôi mà dám lên mặt!”
Hạ Khương Linh đã đứng trên cao một thời gian dài, khí thế mạnh mẽ, có sức đàn áp, lập tức khiến cho ông Tạ bị sốc đến trắng bệch cả mặt.
“Được, được lắm!” Bà Tạ khóc không thành tiếng: “Chúng ta đi!”
Tạ Nhi Đinh căm hận nhìn chằm chằm.
Lưu Sầu Đinh: “Cô…”
“Tôi là người hại chết Tạ Tố sao?” Lưu Sầu Định bỗng nhiên mở miệng, giọng nói của cô ấy rất nhỏ, cô chèn ép dây thần kinh của một người, cổ tay trảng của Sầu Đinh đặt trên vai Hạ Khương Linh, Lưu Sầu Định mỉm cười: “Bà Tạ, tôi thấy tốt hơn hết là bạn hãy nên hỏi con gái mình trước”
Sắc mặt của Tạ Nhi Đinh dần trở nên trằng bệch.
Hạ Khương Linh phát hiện ngay từ đầu, không khỏi hơi hơi nhíu mày, cô ta vì sao lại phải hoảng như vậy?