Chương
Chờ Hạ Khương Linh đi xuống mới phát hiện, không chỉ có ông Tạ bà Tạ, mà ngay cả Tạ Nhi Định cũng có mặt ở đây, không biết vì sao nhìn tâm trạng có vẻ không ổn lắm “Khương Linh à” Bà Tạ chạy nhanh đến, miệng nở nụ cười tiếp đón Hạ Khương Linh: “Dì có đan cái áo len này cho con đây, mau thử xem có vừa người hay không”
Hạ Khương Linh cười nhạt: “Dì không cần phải khách khí như vậy, tôi cơ bản cũng không cần nó”
“Biết con lợi hại, thường xuyên mặc đồ toàn là hàng hiệu nhưng mà dì thấy không an tâm lảm, bên ngoài bán đồ dù có đắt giá tới cỡ nào cũng không ấm bãng tự tay dì đan từng cuộn len đâu”
Hạ Khương Linh nhận lấy ý tốt của bà Tạ nhưng cũng không chịu mặc lên người. Công bằng mà nói, mối quan hệ giữa anh cùng với nhà họ Tạ cũng không phải là tốt, năm đó Tạ Tố ra tay giúp đỡ anh ta, còn bà Tạ thì phản đối vô cùng kịch liệt, bởi vì lúc ấy nhà họ Hạ đang phải giải quyết chuyện của mình, bà Tạ lo lắng họ sẽ phải chọc phải phiền toái. Mà hiện tại anh ta đối nhà họ Tạ, giống như năm đó Tạ Tố đối với mình, nói đến cùng, Hạ Khương Linh chỉ muốn được yên ổn.
“Dượng và dì hôm nay tới đây, chẳng lẽ có chuyện gì xảy rồi sao?” Hạ Khương Linh không thích vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
Ông Tạ liếc nhìn bà Tạ, bà Tạ như hiểu ý, nở nụ cười càng thêm hòa ái: “Khương Linh, con xem con đã từng này tuổi rồi, cũng đến tuổi phải lấy vợ rồi, cái nhà này không có đàn bà quản lý thì sao được?”
Tạ Nhi Đinh thoáng nhìn về phía của Hạ Khương Linh, ý tứ lại càng không thể không rõ ràng hơn.
Đôi mắt nâu đầy cuốn hút của Hạ Khương Linh như ly thủy tinh không nhiệt độ, anh ta rõ ràng không nói gì nhưng gia đình họ Tạ lại trở nên khẩn trương hơn, không biết phải làm gì tiếp theo.
“Khương Linh?” Bà Tạ lo lắng vô cùng “Cảm ơn ý tốt của dì, nhưng chuyện kết hôn, quả thật tôi chưa tính tới” Phải chăng mấy năm qua anh dúng túng quá nhiều cho.
nhà họ Tạ làm nhà họ Tạ bọn họ ỷ lại hay sinh ra tâm tư khác mà cũng dám tìm đến anh Bà Tạ sửng sốt một chút, sau đó cười khẽ: “Đứa nhỏ ngốc, chuyện kết hôn của con tất nhiên là do quyết định, dì chỉ muốn hỏi con một chút, con có thích hay không? Thích thì con nói với dì, dì nhất định sẽ giúp con kiếm được một người ưng ý nhất”
Hạ Khương Linh không mấy quan tâm, hời Hạ Khương Linh này xem như cũng từ chối một cách rõ ràng, nhưng nếu vì mục đích đó mà tới đây, cô ta làm sao có thể mà chấp nhận được. Sau đó Tạ Nhi Đinh vừa ngước đầu lên liền thấy Lưu Sầu Định đang đứng ở tầng hai.
Ánh mắt của Lưu Sầu Định thản nhiên nhìn xuống như không có chuyện gì, đã vậy cô ấy còn nở nụ cười rất là khiêu khích Tạ Nhi Đinh nhịn không được liền hét lớn lên: “Cô ở chỗ này làm cái gì hả?”
Khuôn mặt của Hạ Khương Linh đã có chút thay đổi, điều đó ông bà Tạ cũng đều nhận ra được.
“Khương Linh!” Bà Tạ chỉ vào Lưu Định Sầu với ánh mắt vô cùng tức giận và đau khổ: “Cô ta, cô ta làm sao lại ở chỗ này?”
Hạ Khương Linh chỉ lạnh lùng đứng dậy, không để ý đến bà Tạ, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lưu Định Sầu, người phụ nữ này rõ ràng là cố ý!
Lưu Sầu Định cố ý mặc áo sơ mi của Hạ Khương Linh mà cô ấy vừa tìm thấy trong tủ quần áo, Hạ Khương Linh vừa nghĩ Lưu Định Sầu đúng là có lá gan lớn, vừa cảm thấy chiếc áo sơ mi của mình được Lưu Định Sầu mặc cũng vừa người lắm đấy chứ.