Tôi cười nữa miệng, mắt nháy chậm rồi mở từ từ lên, nhìn Từ Hào Vương với vẻ mặt ngông cuồng, khẽ nhíu đôi mày, chớp mắt tôi đã lấy lại lợi thế bóp cổ Từ Hào Vương tiến tới cho đến khi cả người Từ Hào Vương chạm tường, tôi ghì chặt. Trong đôi mắt tôi, hắn vùng vẫy, giống gì nhỉ? À giống con mồi bị mắc bẫy ngay chân.
"Anh nói đúng rồi, người trần mắt thịt biết sử dụng phép lực đấy, sao nào? Ngạc nhiên quá phải không?".
Tôi dùng giọng giễu cợt. Từ Hào Vương sắp chết đến nơi vẫn chưa chịu dẹp cái bộ mặt lạnh lùng cao ngạo đáng ghét đó đi, tôi muốn hắn mở miệng cầu xin sự sống. Gương mặt Từ Hào Vương không biểu lộ cảm xúc, nhìn tôi đầy thách thức.
"Sao không trả lời đi".
Tôi tức giận gằn giọng ép buộc đối phương.
Từ Hào Vương liếc nhìn cánh tay tôi , tôi nhìn theo ánh mắt hắn.
Ờ, tôi đang bóp cổ hắn mà làm sao hắn có thể trả lời được. Tôi điên mất rồi.
"Con trai Diêm Vương không thể đánh lại một đứa con gái, tương lai muốn quản âm phủ ư? Tôi buồn cười quá đi mất".
Tôi biến mất, hiện ra ngồi chéo chân trên giường, lấy đùi làm bàn đỡ khủy tay, bàn tay đỡ cằm, Từ Hào Vương ngã khụy dưới nền nhà, mặt hắn biến sắc dốc sức hít không khí.
Camera được lắp đặt trong phòng bị tôi phá hỏng từ khi Từ Hào Vương ở đây, phút chốc căn phòng trở nên bừa bộn, gối rách bông bay khắp phòng tạo một màu trắng xóa.
Từ Hào Vương ra tay nhanh cỡ nào tôi cũng né kịp, tôi vẫn còn sức lực để che miệng ngáp.
"Nhanh tay một chút coi, yếu thế".
Tôi chê hắn, châm biếm hắn, chế giễu hắn, tôi biết hắn hiện giờ rất bực tức, ánh mắt tóe lên sự giận tột đỉnh, cuộc đời mấy trăm năm của Từ Hào Vương oai phong lẫm liệt, nay nhục nhã, thua cuộc trong tay của một đứa con gái.
Tôi né nãy giờ tôi xuất chiêu đánh ngay xương vai xanh, tôi chẳng dùng lực mà hắn bay xa, lưng đập mạnh bờ tường kế gần cửa sổ ban công, phun ra ít máu đỏ thẫm.
"Ma mà cũng có máu sao? Cái này có vẻ hay".
"Tôi cũng là con người chỉ là có chút năng lực thì tại sao lại không có máu?".
Tay hắn đặt ngay tim từ từ đứng dậy, tay còn lại quẹt máu nhanh chóng.
Đột nhiên tiếng gõ cửa phá hỏng không gian lộn xộn, tôi còn chưa chơi đùa xong mà? Tôi liếc mắt nhìn cánh cửa muốn thiêu rụi luôn kẻ ngoài kia.
"Ai đấy".
Nghe thấy có người đáp vọng bên trong, người ngoài cửa lập tức lên tiếng không chậm trễ. Tiếng con trai thanh thanh không trầm.
"Tôi là phục vụ của khách sạn, tôi được báo là camera phòng của quý khách không có tín hiệu nên lên xem".
Cánh cửa mở ra, tôi quấn khăn tắm, tóc ướt, mặt anh ta thoáng chóc đỏ ửng, tôi mời anh ta vào xem xét, căn phòng trở lại hình dáng sạch sẽ ban đầu như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở đây.
Anh ta mang trên người đồng phục khách sạn, bắt thang soi camera, đoạn quay đầu hỏi tôi một vài câu hỏi.
"Xin hỏi tại sao camera ở đây bị trầy xước và có dấu vết có vật thể đập mạnh vào camera vậy?".
Tôi khoanh tay chất vấn ngược lại anh ta.
"Kiểm tra camera lộ liễu vậy sao?".
Anh ta hiểu ý, nói rõ ý.
"Đây là vấn đề an ninh khách sạn nên chúng tôi bắt buộc phải gắn, khi quý khách xảy ra chuyện gì chúng tôi mới ứng phó kịp thời, mong quý khách thông cảm cho chúng tôi".
Tôi gật gù thấy anh ta nói rõ những từ có lí.
"Nhưng tôi thấy camera có bị gì đâu?".
"Bị trầy...".
Anh ta nhìn camera, những chữ sắp sửa thốt khỏi miệng đã dừng, anh ta không tin những gì anh ta đang nhìn thấy, càng không chấp nhận việc bản thân bị hoa mắt nhìn nhầm.
"Ơ, tôi vừa nhìn thấy có vết hỏng đây mà? Biến mất đâu hết rồi?".
Anh ta sờ đủ chỗ, mồm há hốc đầy kinh ngạc, mắt hoạt động liên tục.
Tôi nhún vai vờ như chẳng biết gì cũng chả liên quan đến tôi.