Đã giả vờ thì phải giả vờ đến cùng với bọn họ.
"Mấy cậu đẩy mình vào hố đen gì vậy? Chẳng lẽ mấy cậu có phép thuật biến được mọi thứ hả?".
Tôi ngây ngơ hỏi, trừ Phương Lâm ra ai cũng thốt tim.
Họa Việt kéo Vĩ Nam ra sau gốc cây thì thầm đủ hai người họ nghe, tai tôi thính lắm nhá, nghe thấy hết đấy.
Họa Việt: "Châu Mộng Dư vẫn chưa nhớ thôi thì xóa kí ức khi nãy đi, chắc không ảnh hưởng gì đâu nhỉ?".
Vĩ Nam nhíu mày suy nghĩ.
Vĩ Nam: "Năng lực bản thân chúng ta chưa hồi phục thật sự, nếu xóa kí ức sẽ giảm nội lực".
Họa Việt: "Vậy để mình làm".
Họa Việt quay người bước được hai bước, Vĩ Nam liền túm lấy cổ áo Họa Việt lôi lại, thân trên Họa Việt ngã nhẹ ra sau, chân theo vậy mà thụt lùi.
Vĩ Nam: "Năng lực cậu còn chẳng bằng mình mà đòi chơi lớn à, chuyện tôi bày ra tôi sẽ lo liệu".
Vĩ Nam vỗ lên vai Họa Việt một vài cái nhẹ, bản thân Vĩ Nam tràn đầy tự tin nhưng đôi mắt chứa chan nỗi buồn, môi nở nụ cười nhạt. Vĩ Nam quay người bước đi tiêu soái, bỗng nhiên tôi thấy buồn ngủ sau đó nằm gọn trong vòng tay Phương Lâm, do tôi ngã xuống Phương Lâm đỡ kịp thời.
Phương Lâm liếc nhìn tôi rồi liếc lên nhìn Vĩ Nam dùng phép lực. Có vẻ mọi người hiểu ý tứ Vĩ Nam nên chả ai nói năng gì chỉ giương mắt nhìn.
Xong việc Vĩ Nam cất lời: "Đưa Châu Mộng Dư về thôi".
Phương Lâm đứng im một chỗ: "Cậu có phát hiện gì lạ không?".
Vĩ Nam dừng bước ngoái đầu.
"Phát hiện gì cơ?".
Họa Việt cũng xoay người bồi vô một câu: "Thật ra thì làm cho người năng lực lớn hơn bản thân mình mất kí ức nào đó thì sẽ khiến nội lực giảm ít nhiều, Châu Mộng Dư có năng lực thì cậu...".
Vĩ Nam: "Ý các cậu là gì?".
Họa Việt: "Nếu Châu Mộng Dư nhớ ra mọi chuyện thì năng lực theo đó mà hồi phục theo, nhưng cậu không bị tổn thương gì thì Châu Mộng Dư không hề giả vờ".
Vĩ Nam: "Đúng thật là mình chẳng bị gì cả ngoài việc cảm giác yếu sức hơn".
Phương Lâm thở phào nhấc bổng tôi biến mất để bọn ho ở lại tự vận động, một giây sau đã ở phòng tôi, trước khi có mặt tại phòng Phương Lâm đã làm ngừng camera. Phương Lâm đắp chăn cẩn thận cho tôi, ngồi canh thêm một đỗi nữa mới bỏ đi.
Căn phòng trống không, thoáng đãng, tôi mở mắt nhìn trần nhà. Năng lực tạm thời là chín phần mười, dù tám phần mười mấy người đó cũng chẳng đấu lại tôi. Tôi quyết định ngày mai sẽ quay về nơi tôi làm chủ, gầy dựng mọi thứ như ban đầu, mấy kẻ bắt nạt tôi ở quá khứ tôi cần trả đũa chút.
Vĩ Nam năng lực có năm phần năm mà đòi phát hiện ra sao? Tôi giấu giếm giỏi lắm đấy, tôi nén phép lực thành người bình thường như thế Vĩ Nam khó phát hiện và không tổn thương phần bên trong cơ thể.
"Cút khỏi phòng tôi".
Từ Hào Vương: "..."
"Cô thấy tôi?".
"Thù lù một đống thế cơ mà bảo tôi không thấy được à?".
Tôi hơi lớn tiếng, gắt gỏng.
"Tôi nhớ tôi đã ẩn rồi? Phương Lâm không thể thấy mà cô thấy?".
"Ờ thì..."
"Tiêu Cát Yên, cô giỏi lắm, cả nói dối cũng giỏi nữa".
"Tôi có biết Tiêu Cát Yên là ai đâu? Mấy người hay nhờ".
Tôi trả lời bằng giọng hết sức bình ổn nhìn thẳng đôi mắt hắn, nói dối không chớp mắt, chả biết ngượng mồm là gì luôn.
Từ Hào Vương đột nhiên vèo tới bóp cổ tôi giơ cao, tôi vùng vẫy như những người bình thường khác đang cố thoát khỏi nanh vuốt hổ dữ.
Từ Hào Vương thả, tôi rơi cái bịch trên giường. Tôi cũng hít lấy hít để, tay đặt ngay cổ.
"Tốt, tốt lắm, diễn giỏi".
"Tôi chỉ là người trần mắt thịt".
"Ồ".
Hắn nói tiếp.
"Người trần mắt thịt mà bay tung tăng quá nhỉ? Trước mắt tôi luôn ấy, bây giờ dân chúng cũng có phép lực à? Khiến tôi ngạc nhiên đấy".
Hắn đã biết thì thôi, tôi sẽ không giấu nữa, tôi sẽ khuấy động âm phủ thêm lần nữa.