A! A! A!
Ta…chết rồi ư?
Ta chỉ cảm giác được bản thân từ từ nhẹ nhàng bay lên, sau đó lại rõ ràng thấy bản thân duyên dáng làm một đường cong pa-ra-bôn chậm rãi đảo, rớt xuống đất. Tất cả động tác đều rất thong thả, ngay cả vẻ mặt của Đại Biến Thái trong nháy máy thoáng giật mình ta đều trông thấy rõ ràng. Ách…cái…vẻ mặt này thật khôi hài làm sao!
Lục mỹ nam và Đại Biến Thái cùng nhau tiếp lấy thân thể ta, Tiểu Chu Tước hình như lại tru lên, nhưng ta không nghe được, chỉ có thể đoán thông qua động tác ngửa cổ hí dài của nàng. Ta có thể thấy rõ vẻ mặt của mỗi người, từng động tác của mỗi người nhưng từ khi ta rời khỏi thân thể mình thì chung quanh ta chỉ còn là một mảnh an tĩnh. An tĩnh đến đáng sợ, ta nhìn qua Lục mỹ nam đang luống cuống vận khí truyền cho ta, cả sư phụ lão đầu cũng chạy tới, râu tóc dựng đứng cuống quít bắt mạch cho ta. Ách…cái lão già chết bầm này, hóa ra ngươi cũng quan tâm đến ta ư…
Chỉ là…Thật xin lỗi…Ta rất vô dụng…đã chết…Thật sự…Có lỗi với…mọi người…
Ta bay lên càng cao, tầm mắt càng mơ hồ, một giọt nước từ trên mặt ta xẹt qua, ta đưa tay sờ sờ, là lệ. A ~ ta đã khóc, là bởi vì…vì không nỡ ư?
Cuối cùng cũng dừng lại, bốn phía trắng xóa, nơi này là nơi nào?
“Ngươi…sao lại khóc?” Một giọng nói hơi non nớt nhưng rất êm tai vang lên.
Theo sau, một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi ăn mặc kỳ quái, nhưng thoạt nhìn lại mười phần tuấn mỹ khả ái xuất hiện trước mặt ta.
“Không có gì.” Ta hít hít mũi. “Ngươi là tiểu thần đến đón ta sao?” A, thật là một đứa trẻ đáng yêu, ta nhịn không được đưa tay muốn sờ đầu hắn.
Ta đang vươn tay ra, mỹ thiếu niên sợ hãi vội vàng trốn tránh.
Ta nghi hoặc?
Mỹ thiếu niên thấy bản thân hình như đã hiểu lầm ý ta, liền xuề xòa cười cười trả lời: “Ta, thì cứ xem là đến đón ngươi đi, đi theo ta, ta mang ngươi trở về.”
“Dẫn ta về? Không phải mang ta đi đầu thai sao?”
Trên mặt tiểu nam hài lộ ra một chút không tự nhiên: “Không phải, không phải, ngươi vốn không phải là người thuộc không gian này. Thân thể ngươi vốn đang sống ở một thế giới khác, trách nhiệm của ta là phải sớm đem ngươi trở về. Nhưng vì ngươi sống trong thân thể kia, ta không thể đánh người để kéo ngươi ra được, nên không thể làm gì khác hơn là chờ đợi. Nhanh lên mau đi theo ta, nếu không đi sẽ không kịp.”
Ta càng khó hiểu? “Ngươi nói cái gì thế? Cái gì mà không phải người của không gian này, cái gì mà nếu không đi sẽ tới không kịp?”
“Cái này, nói thế này vậy , ngươi có biết tại sao ngươi không có trí nhớ không?” Mỹ thiếu niên thấy ta không chịu hợp tác đành phải đổi phương pháp giải thích.
Ta lắc đầu.
“Đó là bởi vì linh hồn ngươi bây giờ không hoàn chỉnh, ngươi vốn là người ở một không gian khác, sinh hoạt trong một thế giới khác. Bất quá…bất quá là trùng hợp gặp…một chút chuyện, linh hồn vô tình bị trôi dạt đến không gian này, lại vô tình nhập vào một người vừa mới chết nhưng thân thể còn sức sống. Nhưng vì linh hồn ngươi còn có một phách hiện vẫn còn ở lại nơi thân thể chính, bây giờ cái thân thể chính của ngươi kia hoàn toàn dựa vào một phách còn thừa lại đó mà treo sinh mệnh. Nhưng là, thời gian đã kéo quá lâu, sức sống thân thể chính của ngươi đã hư hao gần hết, thật sự nếu không trở về, một phách kia cũng bay ra, ngươi sẽ hoàn toàn chết thật đó.” Mỹ thiếu niên giải thích.
“Ý ngươi là, ta còn chưa chết, nhưng nếu thật sự không trở về, sẽ chết thật? Chỉ cần trở về, ta cái gì cũng nhớ ra?” Ta nghe cũng hiểu được vài phần.
Mỹ thiếu nam gật đầu dứt khoát. “Mau đi cùng ta.”
Ta vội vàng đuổi theo.
…………Ta là đường phân cách – Tà ác………..
“Ôi ông ơi…Ông nhất định phải tỉnh lại a! ! ! ! ! ! Ông không thể cô linh linh để ta một mình sống trên đời này a…Ô ô ô…Ôi ông ơi…Ông tỉnh lại đi a..”
“Cha! ! Cha! ! ! ! Là con bất hiếu a. Không thể hầu hạ người thật tốt…Người nhất định phải kiên trì a! ! ! ! !”
“Ông nội, ông nội…Ta tới, ta đưa cục cưng đến thăm người, người tỉnh lại đi, người không phải rất nhớ cục cưng sao?…”
“Ông cố…Ông cố…, cục cưng đến thăm người, người sao vẫn ngủ a, mau dậy chơi với cục cưng đi mà…”
“Này…Đây là thân thể của ta sao! ! ! ! ! ! !” Ta thiếu chút nữa thổ huyết, ngón tay run run chỉ vào lão già khô quắt đang nằm trên giường bệnh.
Trời ơi, nguyên lai ta lại là linh hồn của một lão già chết toi như vậy, bây giờ lại cùng Đại Biến Thái, Lục mỹ nam quan hệ mập mờ …Ngươi nói xem…Tình cảnh như vậy làm sao đây! ! ! ! ! !
Mỹ thiếu niên tái nhợt, lắc đầu như trống bỏi: “Không phải, không phải. Ta rõ ràng nhớ kỹ là cái phòng bệnh này mà, sao giờ lại đổi thành người này. Ngươi…ngươi đừng vội, ta…Ta đi…đi hỏi thăm một chút.”
“Vậy còn không mau đi! ! ! ! ! !” Mặt ta xanh mét trừng trừng nhìn mỹ thiếu niên gào rít.
…….Ta là đường phân cách – Thổ huyết……….
“Lần này ngươi chắc chứ?” Ta nhìn thiếu nữ trẻ tuổi trên giường bệnh, thật sự có cảm giác như đã từng quen biết. Chỉ là…bên giường bệnh này, không hiểu sao lại có một đám trai đẹp đang lô nhô quỳ  ̄□ ̄||…
Mỹ thiếu niên gật đầu. “Ừm, ta đã từng gặp ngươi, lần này sẽ không sai. Ngươi mau qua đi!”
Sau khi nghe mỹ thiếu niên xác định, ta vội vàng bay đến thiếu nữ trên giường bệnh. Trong nháy mắt, lúc ta sắp đụng tới chóp mũi nàng, máy điện tâm đồ bên cạnh vốn một mực giọt…giọt….giọt…đột nhiên phát ra giọt…một âm thanh dài, sau đó, ta tựa như đụng phải tường …bang…bị bắn ngược trở lại. Trên giường bệnh, một đám khói trắng từ trong thân thể người thiếu nữ kia từ từ bay ra.
 ̄□ ̄|||, Không phải chứ…Ta cứ như vậy…Công sức bao lâu nay…Chết hai lần!
Các mỹ nam tử bên giường bệnh đột nhiên toàn bộ đều hướng về nữ trử phía trên giường bệnh, mỹ nam tử cầm đầu gào khóc dữ dội nhất: “Đại tỷ! ! ! ! ! ! ! ! ! Chúng ta chờ người suốt hơn một năm nay, vậy mà người cũng đi sao….”
“Đại tỷ, người tỉnh lại đi, ta sẽ giúp người tìm về rất nhiều rất nhiều mỹ nam, đều là mấy loại mà người thích…”
“Chỉ cần người tỉnh lại, tiểu bác cùng tiểu đồng đều nguyện ý KISS cho người xem, người không phải rất muốn xem sao…”
Toàn cảnh hỗn loạn.
Đám khói trắng thoát ra từ trong thân thể thiếu nữ từ từ nhẹ nhàng bay về phía ta. Sau đó, dung hợp vào trong cơ thể ta.
…
Trời ạ ~! Ngao…Gào khóc…Gào khóc…! ! ! ! ! ! !Nguyên lai! Ta là một nữ lang! ! ! ! ! ! !
Đúng vậy, toàn thân tóc tai ta đều dựng đứng.
Ta chào đời trong một gia đình bất bình thường. Từ nhỏ, đã có một bang hội gọi ta là Đại tiểu thư, hộ tống ta đi ức hiếp bạn học…Người khác trông vào gọi chúng ta là xã hội đen…bg-ssp-{height:px}
Lúc ở nhà trẻ, ta đã được lão ba ba đưa đi học nhu đạo, quyền đạo, không thủ đạo…môn học nào có liên quan đến đánh nhau thì đều bắt học. Ba ba nói, làm con gái của ta là phải như vậy! Đúng! Ngoan!
Lúc tuổi học tiểu học, ta học nhu đạo được đến đai đỏ. Bắt cóc? Đánh lén? Hừ! Nghĩ xem thường ta đều phạm sai lầm rồi.
Năm sơ trung, đai đen quyền đạo, tay không đánh với mười người hung hãn to cao chỉ là chuyện nhỏ, miễn bàn.
Lên trung học, Không thủ đạo, nói về đánh nhau thì khắp trong các hắc bang không còn mấy người là địch thủ của ta.
Không may, năm đó học trung học, ta trở thành – đam mỹ lang! (người nghiện cái đẹp)
Nếu một thiếu nữ bình thường trở thành nữ lang sẽ không tạo thành cái gì nguy hại lớn lao cho xã hội, nhiều nhất chỉ là trái tim đăm đắm, rung động trong phạm vi bạn học hoặc đồng sự.
Nhưng nếu một Đại tỷ hắc bang là lang nữ…
Đầu tiên, ta sửa lại bang quy, muốn nhập môn phải thỏa một điều kiện. Đó chính là, ngươi phải là một mỹ nam tử. Hơn nữa, mỹ nam tử đó còn phải lọt được vào mắt xanh của ta. Từ đó, thuộc hạ của ta ngày càng tuấn mỹ, đường bang của chúng ta danh tiếng đại chấn trong toàn thành. Dần dần, tiểu nữ sinh các trường cao đẳng tự phát tạo thành fanclub. Cùng với sự phát triển lớn mạnh của các fanclub, từ đứa trẻ lên năm đến lão thái tám mươi tuổi đều nhao nhao xin gia nhập. Là người đề ra nguyên tắc cũng như thừa hưởng tài nguyên, ta ngầm đồng ý…sự tồn tại của các fan này. Mà các nam tử, thuộc hạ dưới trướng ta, hầu như mỗi người cũng đều duy trì cho bản thân một fanclub riêng.
Lực lượng fan lại bộc phát, lần đó là sau khi các hắc bang sống mái với nhau…
Cảnh sát nhanh chóng đến bắt người hai bang mang về cục điều tra, rồi lại rất nhanh thả người thuộc bang chúng ta ra. Đối phương không phục kêu gào: “Dựa vào cái gì…lại thả bọn họ trước! ! ! ! Dựa vào đâu lại bắt giam chúng ta không tha! ! ! ! !”
Cảnh sát thúc thúc: “Loạn cái gì, chúng ta thích thả ai thì thả, không phục, giam các ngươi một tháng cho biết thân!” T_T, ta có thể không thả sao, một đám người đang biểu tình ngoài cửa cục kìa, một đám đàn bà già trẻ lớn bé đều ngồi xổm chờ cửa, nói cái gì phản đối cái gì, ngày nào còn chưa thả người thì ngày đó chưa đi…
Một tháng sau, ta trong lúc vô tình ở ngoài đường nhìn thấy một tên trong hắc bang đối phương bị một lão thái thái nhéo tai, xách dép vừa đánh vừa mắng: “Ta cho ngươi đánh tiểu bác nè…Ta cho ngươi đánh tiểu bác nè….Ta cho ngươi đánh tiểu bác nè…”
Từ đó về sau, địa vị đường bang chúng ta…bất luận là bạch đạo hay hắc đạo đều không dám xâm phạm!
Nếu thiếu nữ tầm thường là một lang nữ, nàng nhiều nhất chỉ có thể có dâm ý đối với các mỹ nam, ngẫu nhiên…nếu vận khí tốt… cũng chỉ có thể hú hí với một chàng đẹp trai nhu nhược mà thôi.
Nhưng nếu một Đại tỷ hắc bang là lang nữ…
Chỉ cần ta vui, ta sẽ mang …những tiểu đệ tuấn mỹ này dạo chơi một chút. Chỉ cần ta xem vừa mắt, ta sẽ mười phần lưu manh, mười phần vô sỉ mà bắt người: “Tiểu mỹ nhân, cho mượn hoa cúc của người qua đây ngắm một chút nào ~ ! Ửm ~!”
Ta không chỉ đam mê ngắm nhìn cái đẹp, lúc hăng hái cao hứng, ta còn có thể tự mình ra tay, hưởng thụ một chút cảm giác ngụy công…
Một ngày kia, để kỷ niệm bản thân thành công lập nam phi thứ , ta quyết định tự mình trêu chọc mỹ nam một phen!
Mục tiêu của ta nhanh chóng tuyển xong…Mỹ nam lần này thật sự là cực phẩm nha. Tuổi chừng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt trong sáng mịn màng, đặc biệt là đôi mắt to tròn ngây thơ chưa hề vương lụy…thật sự là khiến ta thân là lang nữ cũng phải nhiệt huyết sôi trào.
“Ngươi…Ngươi muốn làm gì?” Bị dồn vào góc tường, mỹ thiếu niên mở to đôi mắt hoảng sợ, nước mắt lưng tròng nhìn ta.
“Tiểu đệ đệ…Không cần sở, tỷ tỷ rất thích ngươi, nào, qua đây chơi cùng tỷ tỷ nào…”
“Không…không cần, tỷ tỷ ngươi thật đáng sợ…”
“Hắc hắc hắc hắc ~ không đến phiên ngươi không cần!”
Sự thật chứng minh, làm người, cũng không thể làm quá nhiều điều ác-! Trong lúc ta đang trêu chọc mỹ thiếu niên, đắc ý dạt dào, mỹ thiếu niên lôi kéo quần áo lăng loạn, rưng rưng nói: “Ngươi…Ngươi khi dễ ta như vậy, sẽ bị sét đánh-!”
Ta cười ha ha, ngạo mạn chỉ lên trời: “Đến đây, báo ứng bọn ta đi, có bản lãnh thì đến đánh ta đi! Ha ha ha ha…!”
Nương theo tiếng cười hào hùng của ta, oanh một tiếng…Thiên lôi từ trên trời giáng xuống, trong mơ hồ hình như còn nghe được một giọng nam trung phẫn nộ: “Dám tổn thương Tiểu Lôi con trai ta, không đem ngươi chém thành ngu ngốc ta không phải là Lôi Thần!”
Ta chính là vì vậy mà…Xuyên không…
…….Ta là đường phân cách-Siêu cấp tà ác…….
Trong suy nghĩ bắt đầu nhớ lại tất cả. Ta hai mắt lộ hung quang, quay đầu căm tức nhìn mỹ thiếu niên đang lạnh run bên cạnh.
“Ngươi! Là cố ý có phải không? !”
Không sai, cái…tên mỹ thiếu niên đến đón ta hôm nay, chính là Tiểu Lôi!
Thiếu niên rưng rưng lắc đầu: “Không phải, không phải, ta biết cha làm hơi quá đáng, vốn định đem ngươi mang về, không nghĩ tới linh hồn ngươi lại trùng hợp rơi vào thân thể một nữ tử, ta kéo không ra. Ta …ta chỉ đành đứng một bên chờ…” Giọng nói mỹ thiếu niên càng ngày càng yếu.
“Là ngươi cố ý mang ta đi nhầm phòng đúng không! ! ! ! !” Được rồi, trước kia là ta tự làm tự chịu, bị trời phạt cũng đành cam lòng. Chính là, ta rõ ràng đã chạy về kịp, chỉ cần…không có đi nhầm qua phòng khác.
Mỹ thiếu niên càng thêm thất kinh: “Không phải, không phải. Ta trước sau vẫn ở bên kia theo dõi tình trạng của ngươi, không biết nơi này ngươi đã bị đưa sang phòng bệnh khác. Ta … ta thật sự không có cố ý-!”
“Vậy bây giờ phải làm sao? ! ! ! ! ! !” Ta điên cuồng hét lên.
“Ta cũng không biết.” Mỹ thiếu niên vô tội mở to mắt lắc đầu.
Ta chán nản, “Đi tìm cha ngươi đi! Xem có biện pháp gì hay không!”
Mỹ thiếu niên tiếp tục lắc đầu: “Không được-, cha cùa ta từng phân phó, để ngươi tự sanh tự diệt, không cho ta giúp ngươi.”
“Ta còn có thể đầu thai không?” ta nén nhịn tiếp tục hỏi.
“Không thể-, người là bị chết oan.” Cũng lắc đầu.
“…A~! Lão nương liều mạng với ngươi! ! ! ! !” Nghĩ đến cứ như vậy thành cô hồn dã quỷ, ta vô cùng phẫn nộ – bộc phát. Vọt tới túm áo mỹ thiếu niên.
Mỹ thiếu niên sợ hãi dùng sức đẩy, ta đột nhiên chỉ cảm thấy bản thân như bị mất đà, bay đi vèo vèo vèo, tốc độ bay càng lúc càng nhanh, lại càng lúc càng nhanh. Sau đó, ngàn vạn tia hào quang lướt qua bên cạnh ta, tiếp theo sau là cảm giác trên ngực kịch liệt, đau đến khó thở!
“Phốc ~!” Ta đổ nhào về phía trước, phun ra một ngụm tiên huyết, cơn đau khó thở lập tức tản ra, chuyển hóa thành từng đợt từng đợt đau mãnh liệt. Ta không thể khống chế được, lảo đảo vật ra, lại tựa vào trên vai một người!
Ta ngẩng đầu, mơ hồ hình như nhìn thấy một gương mặt ôn nhu tuấn mỹ. Ta mỉm cười, không để ý đến khóe miệng vẫn còn lưu vệt máu tươi, cố hết sức đưa tay ôm lấy cằm hắn. “Tiểu mỹ nhân, để gia cưng chiều ngươi một cái.” Sau đó…Ta hôn mê bất tỉnh.