Nhiều lần khi hắn nhớ về quá khứ, thật ra cũng chẳng có cảm giác gì khác câu nói năm đó, tất cả đều bình thường, tâm trạng lưỡng lự, mãi mãi không dứt.
Trong khe hở thời không vẫn đen tối, u ám như cũ, chẳng có gì khác biệt. Hắn tỉnh lại trong bóng đêm, phóng mắt nhìn một màu đen vô tận, sau đó lần nữa nhắm chặt mắt.
Lý Đỗi Đỗi hiểu rất rõ, câu chuyện của bản thân đã sớm kết thúc từ lâu. Cuộc đời còn lại của hắn tựa như một thước phim xưa cũ, không ngừng lặp lại và chẳng có điểm dừng.
Thật ra cũng có lúc hắn sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Không biết qua bao lâu, trong bóng tối bất ngờ có tiếng gió thổi đến.
Lý Đỗi Đỗi mở mắt, khe hở thời không trước mặt bỗng rung lên. Hắn biết, là ông trời đang ban thưởng hắn, cho phép hắn rời khỏi những ngày tháng bao trùm bởi một màu đen tối này.
Không chậm trễ thêm, hắn đứng dậy, sửa ngay ngắn chiếc áo choàng, và trong tiếng gió thổi vù vù ấy, hắn bước vào lốc xoáy đen ngòm kia.
Cơn cuồng phong như xé nát vụn thân thể cùng linh hồn của hắn. Trong khoảnh khắc trời rung đất chuyển, một sức mạnh vô cùng lớn đã kéo hắn ra khỏi lốc xoáy ban nãy.
Bước qua khe hở hẹp của quả lắc, mở cánh cửa của chiếc đồng hồ đứng ra, hắn đặt chân vào phòng Vạn Sự Nan.
So với lần cuối hắn bước ra khỏi khe hở chắc cũng gần năm, nhưng căn nhà này vẫn như cũ không thay đổi gì nhiều.
Vạn Sự Nan ngồi trên đống đồng hồ đã dồn thành một ngọn núi nhỏ. Ông ta xem nơi đó như vương tọa của mình và đang ngồi sửa một chiếc đồng hồ đeo tay. Khi thấy Lý Đỗi Đỗi bước ra, ông ta không hề ngạc nhiên, chỉ liếc hắn một cái sau đó tiếp tục chuyện đang làm.
“Bọn họ đang tổ chức ăn lẩu bên ngoài”, Vạn Sự Nan nói, “Ồn ào đến nhức cả đầu, nếu thích cậu cứ việc đi xem.”
“Bây giờ là năm nào rồi?”, Lý Đỗi Đỗi vừa bước ra ngoài vừa hỏi.
“. Năm đó cậu vừa giải quyết xong vụ những kẻ thoát ly, nha đầu kia về nhà được một thời gian lại bị cậu lôi về chung cư.”
Lý Đỗi Đỗi nhớ, sau khi Lâm Tử Thư bắt cóc Tô Tiểu Tín, tuy giải cứu cô thành công nhưng cô lại bị thương rất nặng. Toàn bộ cư dân ở chung cư đều cho rằng lần này Tô Tiểu Tín sẽ một đi không trở lại. Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn quay lại, Dư Mỹ Mỹ liền tổ chức một buổi họp mặt, mọi người cùng nhau ăn lẩu. Trong ký ức của hắn, đêm hôm đó mọi người ăn uống rất vui vẻ.
Hay nói đúng hơn… đó là đêm nay.
Khi Lý Đỗi Đỗi vừa mở cửa bước ra, Vạn Sự Nan ở phía sau đang luôn tay sửa đồng hồ than một tiếng, “Nếu lúc trước cứ để con bé đi thì giờ cậu đã nhẹ nhõm hơn.”
Lý Đỗi Đỗi chầm chậm đóng cửa lại.
“Thế thì chưa chắc.”
Hắn đi xuống lầu, khi đến đầu cầu thang lầu hai, hắn ẩn mình vào bóng tối, khoanh tay lại, đứng nép sát vào tường và đưa mắt nhìn ra khoảng sân trước nhà. Nơi ấy có một chiếc bàn lớn, có người thân, bạn bè ngày xưa của hắn đang ngồi, còn có cả… người thương của hắn.
Hắn giấu khí tức của mình đi để không ai có thể phát hiện ra, thậm chí là cả bản thân hắn ở quá khứ.
Từ bất cứ góc độ nào, dù hắn đã rời khỏi khe hở không gian để tiến vào thế giới thực, hắn đều phải sống trong bóng tối. Bởi những người ở thời không này, khi nhìn thấy hắn cũng chẳng khác gì nhìn vào một màn đêm đen kịt.
Hắn đi lại giữa những không gian rất nhiều lần, bản thân Lý Đỗi Đỗi cũng có lúc nghĩ, tất cả những chuyện này phải chăng chỉ là một giấc mộng. Ngoài mộng hay trong mộng đều là một sự u ám tĩnh mịch, còn hắn vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại…
“A!”, ở bãi đất trống, A Tiểu thấy mọi người đang ăn lẩu bắt đầu gào rú. Mọi thứ thật chẳng khác gì trong ký ức, mọi người cùng ăn uống, vui chơi, trên mặt ai nấy đều là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Đặc biệt là Tô Tiểu Tín.
Lý Đỗi Đỗi nhìn cô, khóe miệng bất giác cong lên.
Chắc chắn Tiểu Tín cũng không biết, khi cô ấy được ăn lẩu sẽ có vẻ mặt hạnh phúc đến nhường nào.
Vung đũa gắp một miếng lá sách nhúng vào nồi lẩu đỏ đầy dầu, ngoài việc chăm chú nhìn cô ấy còn không ngừng quan sát những thức ăn xung quanh, cân nhắc xem sau khi ăn miếng kia rồi bản thân sẽ ăn gì tiếp theo. Đợi đến khi nghĩ xong, miếng lá sách đã chín, cô ấy gắp miếng thịt còn bốc khói để vào đĩa xì dầu, chấm hai cái sau đó bỏ vào miệng. Cả đôi môi đang dính đầy mỡ cùng đôi đồng tử nhất thời đều sáng bừng lên.
Thật thơm.
Khi Tô Tiểu Tín đang ăn vô cùng say mê, ánh mắt lại không nhìn được liếc sang Lý Đỗi Đỗi đang ngồi bên cạnh mình.
Đây hoàn toàn không phải cố tình nhưng chính hành động vô ý ấy đã cho thấy rõ sự quan tâm của cô ấy với ai đó.
Lý Đỗi Đỗi trong chiếc áo choàng đen vẫn lặng lẽ đứng quan sát cô.
Đến khi mọi người đều uống say mèm, theo trí nhớ của Lý Đỗi Đỗi, năm đó sau khi kéo Tô Tiểu Tín tránh xa Vu Thiệu, hắn đã lôi cô vào phòng mình.
Lý Đỗi Đỗi kéo áo choàng, thân hình khẽ di chuyển, chớp mắt đã đứng bên ngoài phòng ngủ của hắn ở lầu một.
Những căn hộ nơi khu chung cư cũ nát này, từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra, vừa hay có thể thấy được lối vào ngoài phòng khách.
Hắn thấy bản thân khóa trái cửa, giọng nói mang theo hơi men nói với Tô Tiểu Tín, “Tô Tiểu Tín, em hãy hôn tôi lần nữa.”
Tô Tiểu Tín cả người chấn kinh.
Lý Đỗi Đỗi đang trùm áo choàng đen không khỏi khẽ cười một tiếng.
“Tôi muốn em hôn tôi.”
“Lý Đỗi Đỗi… anh uống thuốc giải rượu đi…”
“Vì sao?”
“Vì anh say rồi!”
Tuy cuộc đối thoại kia vẫn đang diễn ra, nhưng khi lọt vào tai hắn lại chẳng khác gì chuyện cách đây hàng trăm triệu năm ánh sáng. Đến khi hắn nghe mình nói, “Tô Tiểu Tín, tôi có thể chịu đựng sự cô đơn đến vô tận nhưng không thể chịu đựng được cảm giác lạc lõng khi có rồi lại đánh mất. Càng gần ánh sáng sẽ chỉ càng làm màn đêm của tôi thêm dài đằng đẵng.”
Lý Đỗi Đỗi tự nhìn bản thân gục xuống vì cơn say.
Chiếc áo choàng đen trên người hắn như mảnh vải được kết tinh từ màn đêm, cứ thế quấn chặt lấy hắn.
Hắn nhìn Tô Tiểu Tín lặng lẽ ôm lấy mình, sau đó cô ấy khẽ khàng, mang theo chút sợ sệt cúi người xuống, hôn lên môi hắn. Rõ ràng cái hôn đó rất nhẹ nhưng qua bao năm, nó vẫn như một ấn ký. Khi thấy cảnh này, làn môi hắn chợt đau đớn như bị thiêu đốt.
Năm đó hắn thật sự không biết gì. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh này, biết được chuyện này.
Tô Tiểu Tín chưa từng kể cho hắn nghe về chuyện đêm đó… Khi Tô Tiểu Tín còn sống, rất ít khi nhắc đến quá khứ. Cô ấy luôn không ngừng cùng hắn hướng về tương lai, làm những chuyện mới, nhìn những khung cảnh mới. Cô ấy biết khi mình rời khỏi nhân thế, Lý Đỗi Đỗi phải đối diện với những chuyện gì cho nên hiếm khi nhắc lại quá khứ.
Cô ấy khiến mỗi ngày đều trở nên ý nghĩa.
Lý Đỗi Đỗi nhìn Tô Tiểu Tín hôn mình, sau đó cô ấy cố gắng áp chế sự hoảng loạn và kéo hắn vào phòng.
Lúc Tô Tiểu Tín chuẩn bị rời khỏi, làn khói từ chiếc áo choàng của Lý Đỗi Đỗi như lướt qua nơi mà cô ấy có thể nhìn thấy được ở lầu hai.
“Tôi đã thấy hết rồi”, câu nói của hắn khiến Tô Tiểu Tín kinh ngạc, hắn mỉm cười, “Đừng sợ, tôi sẽ không nói với ai đâu, tôi sẽ giữ bí mật giúp em.”
Đó là bí mật giữa bọn họ, ngay cả bản thân hắn trong quá khứ cũng chưa từng biết.
Có lẽ… đây không hề là một thước phim cũ. Trong quá khứ, còn có rất nhiều chi tiết Tô Tiểu Tín chỉ âm thầm giữ làm bí mật của riêng mình. Điều đó đủ để hắn dùng quãng thời gian không hồi kết này đi tìm hiểu lại.
Lý Đỗi Đỗi quay lại phòng Vạn Sự Nan.
Vạn Sự Nan vẫn đang sửa đồng hồ, “Cậu mà về trễ chút nữa là không còn cơ hội quay lại đâu. Hậu quả thế nào, cậu tự mình hiểu rõ.”
Hắn biết chứ, một khi không về được khe hở không gian, hắn vĩnh viễn sẽ biến mất trong thời không này, ngay cả cơ hội chờ đợi gặp gỡ Tô Tiểu Tín lần sau cũng chẳng còn.
Hắn bước vào đồng hồ, quả lắc vẫn dừng ngay góc độ từ lúc hắn bước ra.
“Ngày khác gặp lại.”
Hắn nói với Vạn Sự Nan.
Vạn Sự Nan liền thở dài.
Hắn bước vào khe hẹp, vòng xoáy lần nữa kéo hắn vào bóng tối sâu thẳm.
Trước mặt là một khoảng hư không quen thuộc và tiếp theo sẽ là những ngày tháng chờ đợi mòn mỏi. Thật chẳng khác gì những lời hắn đã nói năm đó, cuộc đời này của hắn luôn phải sống trong màn đêm đằng đẵng.
Nhưng suy nghĩ của Lý Đỗi Đỗi bây giờ đã khác xưa rồi.
Không phải càng tiến về phía ánh sáng sẽ khiến bóng đêm thêm đằng đẵng, mà chính nhờ tiến về phía ánh sáng, việc đối diện với bóng đêm vô tận ấy sẽ chẳng còn khó khăn.
Hắn biết, một người bị nguyền rủa như hắn, chỉ cần luôn tiến về phía trước, sẽ có một ngày hắn sở hữu được ánh sáng của riêng mình.