Cuộc Sống Tốt Đẹp Của Tôi (Năm Tháng Kì Lạ Của Tôi)

chương 85

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảm giác trò chuyện cùng một Linh Linh đã gần tuổi vô cùng kỳ diệu.

Đối với tôi mà nói đây chẳng qua là chuyện mấy ngày trước nhưng đối với bọn họ, đó đã là ký ức xa xưa của thế kỉ trước.

Tôi rất tò mò về những chuyện xảy ra sau khi mình rời đi.

Có lẽ thời gian không muốn tôi nhớ rõ những chuyện của thời đại đó nên hiện tại khi nhớ lại, hình dáng của Linh Linh đã trở nên mờ hồ. Nhưng tôi vẫn nhớ rõ biểu cảm của Linh Linh khi nói muốn giết cha mình, biểu cảm căm thù ấy như từ tận xương tủy, hận không thể róc xương xẻ thịt ông ta.

Nhưng hiện tại, khi nhắc về chuyện năm ấy, Linh Linh chỉ hờ hững nói một câu, “Lâm Tử Thư đã giết ông ta, sau đó ta cũng dần buông bỏ những chuyện này.”

Những chuyện mà thời gian không muốn con người nhớ được rất nhiều, nhưng có lúc lại khiến ta không thể không cảm ơn vì “được quên đi”. Chính điều đó đã giúp con người ta trở nên gần gũi hơn với bản thân và thế giới này.

Tôi ngồi trên sô pha nói chuyện với Linh Linh, tuy Lý Đỗi Đỗi không thích nói chuyện mấy nhưng không hề rời đi.

Hắn kéo một chiếc ghế đến và ngồi gác chân bên cạnh chúng tôi. Ngày thường Hắc Cẩu miệng mồm đáng ghét luôn khiến người ta buồn bực, hôm nay bỗng dưng vô cùng hiểu chuyện. Nó nhảy lên chân Lý Đỗi Đỗi, cuộn tròn người lại rồi ngoan ngoãn nằm ngủ. Nó để mặc Lý Đỗi Đỗi đưa tay vuốt ve mình chẳng khác gì một chú chó nhỏ.

Trong khoảnh khắc tôi chợt hoảng hốt vì dường như thời gian đã xuất hiện sự sai lệch.

Hôm nay, tựa như chẳng phải là một ngày ở năm mà là một buổi trưa ở thế kỉ trước, tại biệt thự trong thung lũng. Trong nhà của Linh Linh, tôi, Lý Đỗi Đỗi và cô bé còn có tiểu Hắc Cẩu được cứu về, ngồi quây quần bên bàn ăn trò chuyện.

Thì ra, “quay về quá khứ” không nhất định là phải quay về đúng khoảng thời gian ấy.

Nhưng suy cho cùng mọi thứ đã không còn như xưa nữa. Sau khi trò chuyện với tôi hai tiếng đồng hồ, cơ thể của Linh Linh có chút kiệt sức. Trước khi đi, cô ấy bảo Lý Đỗi Đỗi đưa chiếc nhẫn pháp khí cho mình, nghe vậy hắn chẳng chút phòng bị và đưa ngay cho Linh Linh.

Sau khi Linh Linh nhận lấy chiếc nhẫn, cô bé khẽ gõ lên chiếc nhẫn một cái, một cây châm vàng liền lộ ra. Lý Đỗi Đỗi khẽ nhướn mày, “Ngươi thiết kế cơ quan này là muốn ta đâm kẻ khác hay tự đâm chính mình?”

Rõ ràng lúc trước Linh Linh chưa từng nói bên trong chiếc nhẫn của Lý Đỗi Đỗi còn giấu một cây châm.

“Chỉ là kim dùng một lần thôi, ta vốn cho rằng đời này ngươi sẽ không dùng tới, nhưng ngươi tìm được tỷ ấy rồi vậy cứ dùng đi”, Linh Linh chìa tay về phía tôi, bàn tay cô ấy đã đầy vết nhăn, làn da cũng khô cằn, “Tỷ à, đưa tay đây.”

Tôi tin lời đưa tay ra, sau khi cô ấy nói “không đau đâu”, liền dùng cây châm vàng ấy đâm vào tay tôi.

Tuy thật sự không đau nhưng đầu ngón tay vẫn chảy máu, mà cây châm vàng kia rất nhanh đã hút sạch giọt máu của tôi.

“Ngươi đang làm gì vậy?”, Lý Đỗi Đỗi nhíu mày có chút không vui hỏi.

Linh Linh không lập tức trả lời hắn. Cây châm vàng đã rút vào trong chiếc nhẫn như chưa từng xuất hiện, còn giọt máu mà nó hút khi nãy lại sinh sôi chẳng khác gì một cành cây, tỏa ra những nhánh màu đỏ tươi. Chúng cứ thế dài ra, đan xoắn vào nhau, cho đến khi bao quanh cả chiếc nhẫn.

“Máu của tỷ ấy vĩnh viễn sẽ được lưu giữ trong pháp khí của ngươi”, Linh Linh trả lại nhẫn cho Lý Đỗi Đỗi, “Cơ thể con người nhất định phải trở về cát bụi, đây là tương lai có thể đoán trước. Giọt máu của tỷ ấy đã nằm trong pháp khí của ngươi, nó sẽ bầu bạn với ngươi trong suốt những ngày tháng tỷ ấy chẳng còn bên cạnh ngươi nữa.”

Tôi ngẩn người, không ngờ đây lại là… một món quà.

Lý Đỗi Đỗi cũng ngẩn người, không đưa tay đón lấy nhẫn.

Giọt máu của tôi như khắc một câu lên chiếc nhẫn của hắn, câu nói này đã thức tỉnh Lý Đỗi Đỗi, rằng sinh mệnh của tôi rất ngắn ngủi, rất nhanh sẽ rời xa hắn.

Có lẽ, từ giây phút tôi gặp gỡ hắn, thời gian đã bắt đầu được đếm ngược. Từng ngày cứ thế trôi qua, kết thúc một ngày cũng có nghĩa là ngắn đi một ngày.

“Tay ta sắp tê cứng rồi này, ngươi có cần pháp khí này không?”

Linh Linh lên tiếng, lúc này Lý Đỗi Đỗi mới chậm chạp đón lấy chiếc nhẫn nhưng lại không vội đeo vào ngón tay.

“Ta đi đây, vội vàng đến đây hao phí bao nhiêu sức lực. Tỷ tỷ, sau này không biết chúng ta còn cơ hội gặp lại không nên tỷ phải thật bảo trọng nhé”, Linh Linh đứng dậy, run rẩy bước về phía cửa.

Lý Đỗi Đỗi nắm chặt chiếc nhẫn sau đó bỏ vào túi, hắn quay đầu nhìn tôi nói, “Em về nghỉ trước đi, anh sẽ tiễn Linh Linh.”

Tôi gật đầu nhìn Lý Đỗi Đỗi đỡ lấy cánh tay của Linh Linh. Nhớ lại lần đầu gặp Linh Linh, cô ấy vẫn còn là một thiếu nữ bị mẹ trách mắng không được nhảy lên cửa sổ khiến tôi có chút tức cười. Nhưng sau khi cười xong, lại cảm thấy có chút bùi ngùi xúc động.

Đúng lúc này, Hắc Cẩu đang ngồi trên sàn, dùng chân sau gãi tai nói với tôi,

“Tô Tiểu Tín, cô về nhà lo mà rèn luyện thân thể để sống được thêm mấy ngày, đừng có mà chết trước mặt tui đó.”

Không biết vì sao, từ khi mọi người biết tôi muốn sống bên cạnh Lý Đỗi Đỗi, ngay cả một con mèo không sống lâu bằng con người, cũng bắt đầu lo lắng cho sinh mạng của tôi…

Thật hiếm thấy, tuy con mèo này vẫn dùng giọng điệu gợi đòn nói chuyện với tôi, nhưng tôi một chút hứng thú đánh mắng nó cũng chẳng có.

“Mi cũng gắng mà sống thêm mấy ngày nữa đi”, tôi nói bằng giọng điệu buồn bã, nghe ra chúng tôi chẳng khác gì mấy ông bà lão , tuổi sắp xuống mồ.

Tôi lắc mạnh đầu, lúc Lý Đỗi Đỗi rời khỏi, bầu không khí trong phòng thế nhưng có chút tang thương.

Tôi đi lên lầu, trong lòng không ngừng trăn trở. Bây giời tuy chưa chính thức nói với Lý Đỗi Đỗi, nhưng hành động của tôi đã quá rõ ràng rồi. Vậy thì sau này tôi có cần chuyển thẳng xuống lầu một và… không cần giao tiền nhà nữa không?

“Tô Tiểu Tín.”

Vừa đặt chân lên cầu thang để lên lầu ba, tôi liền thấy được một người đang đứng chặn ở đầu cầu thang. Đó là người du hành thời gian rất lâu tôi không gặp, Vạn Sự Nan.

Tôi hơi lùi về sau một bước.

Tuy lão già ốm yếu này chưa từng làm gì xấu với tôi, cũng từng giúp chuyển quà của “tình yêu không dám tin” cho tôi, nhưng tôi vẫn có một nỗi sợ hãi vô hình với ông ta. Bởi vì… dù không xác định được ông ta có ác cảm với mình không song ít nhất tôi thấy được thái độ không hề thân thiện. Đó là sự thật, như ánh mắt của ông ta hiện tại…

Ông ta nhìn chằm chằm tôi, trong ánh mắt ấy có chút khinh miệt, có chút xem thường, mà phần nhiều là phiền muộn cùng chán ghét.

“Có… có chuyện gì vậy?”

“Có người muốn gặp cô.”

“Hả?”, tôi có chút ngẩn ra, bỗng một bóng đen lập tức lướt qua trong đầu, tôi hoảng hốt hỏi, “Là…”

“Đúng”, ông ta không kiên nhẫn cắt ngang, “Là tình yêu không dám tin của cô, mau lên đây.”

Nói xong, ông ta quay người đi thẳng vào phòng. Tôi do dự phút chốc, sau đó liền nối gót theo sau.

Tôi nghĩ dù thế nào, đây cũng là chung cư của Lý Đỗi Đỗi. Vạn Sự Nan là khách thuê trọ, ông ta sống ở đây đã nhiều năm, giữa bọn họ ít ra cũng có sự tin tưởng.

Chắc ông ta sẽ không giết tôi đâu.

Hơn nữa… tôi cũng có vài lời nhất định phải nói rõ với tình yêu không dám tin của mình.

Chỗ của Vạn Sự Nan rất tối, trong phòng chất đầy đồ, mà nhiều nhất chính là đồng hồ. Mới có, cũ có, còn có những đồng hồ treo tường và đồng hồ bấm giờ tuổi đời rất cổ xưa. Giờ giấc của chúng đều khác nhau, thứ giống nhau duy nhất là từng giây từng phút của máy bấm giờ và đồng hồ đều đang tích tắc trôi, phát ra những âm thanh nhỏ xíu. Những âm thanh ấy khi hợp lại với nhau, dường như biến “thời gian” thành một dòng sông có thể nghe thấy được, sau khi dòng sông ấy trút xuống, lại quay về dáng vẻ vô hình.

“Anh ấy… đang ở đâu?”, tôi nhìn một vòng quanh nhà nhưng không thấy “tình yêu không dám tin” ở đâu cả.

Vạn Sự Nan đi đến trước một chiếc đồng hồ đứng cổ xưa, nó cao hơn tôi khoảng nửa cái đầu, quả lắc phía dưới vẫn đang đung đưa, kim giờ cùng kim phút bên trên nhích từng chút một. Có lúc kim giờ quay nhanh một vòng, có lúc lại quay ngược lại hai vòng, phút chốc nó cứ chuyển tới chuyển lui như thế lần. Có lúc nó sẽ dừng lại, nhưng chỉ chớp mắt sau, nó lại xoay nhanh tựa tia chớp, như thể không dừng được nữa.

Cái máy này… hình như bị hư hỏng hơi nặng rồi.

Vạn Sự Nan mở chiếc cửa trước quả lắc đồng hồ ra, quả lắc không ngừng lắc lư, hết qua trái lại qua phải. Mỗi lần như thế, bức tranh nền ở phía sau liền thay đổi một lần.

Có lúc là bãi cỏ xanh rờn, có lúc là bầu trời xanh biếc đầy mây, có lúc lại là một màu đen kịt.

“Đây là…?”, tôi đưa đầu vào trong quan sát, đang tính quay lại hỏi Vạn Sự Nan thì đã bị ông ta đẩy vào, “Mau vào đi, người đang bên trong.”

Tôi nhất thời loạng choạng, trong lúc quả lắc đang chếch về phía bên trái, tôi đã bị ông ta đẩy thẳng vào khe hở giữa quả lắc và vách đồng hồ.

Vừa bước vào tôi tưởng sẽ bị hụt chân song không hề giống như tưởng tượng.

Tôi như bị lún vào một bề mặt mềm mại hệt kẹo bông gòn, cả người dần chìm xuống, nếu không dùng sức thì không thể trèo lên. Tôi phải vật vã thích ứng được một lúc mới có thể thoát khỏi đám bông gòn ấy.

Tôi ngẩng đầu nhìn bốn phía, xung quanh đều đen kịt, không thấy được gì.

Tôi quay lại nhìn. Đang định tìm hình bóng quả lắc thì chẳng ngờ được, một thân ảnh trùm áo choàng đen lọt vào tầm mắt tôi.

Tôi biết hình dáng này… Là tình yêu không dám tin của tôi!

“A! Anh thật sự đang ở đây!”

Lúc trước toàn là anh ấy xuất hiện trong thế giới của tôi, lần này dường như là tôi chủ động tiến vào thế giới của anh ấy.

Tôi chạy nhanh đến phía sau anh, vốn muốn gọi anh nhưng không biết phải xưng hô thế nào. Vì thế tôi chỉ có thể trực tiếp nói chuyện với bóng lưng của anh,

“Chào anh! Lần này nghe bảo anh muốn gặp tôi, vừa hay tôi cũng có ý như vậy. Tôi muốn nói với anh một chuyện, tôi…”, tôi có chút ngại ngùng vò đầu, “Tôi đã có người mình thích rồi, hơn nữa người ấy đối với tôi rất quan trọng, quan trọng đến mức tôi không muốn thấy anh ấy phải buồn dù chỉ một chút. Cho nên… tuy không biết vì sao anh có thể thể xuất hiện bên cạnh tôi, cũng không biết tại sao anh tự nhận mình là ‘tình yêu không dám tin’ của tôi, nhưng tôi vẫn muốn nhân cơ hội hôm nay nói rõ với anh, tôi không thể đáp lại tình cảm của anh. Tôi xin lỗi!”

Khi nói ra những lời trên, tôi vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể gập lưng độ mà xin lỗi người ta. Nhưng tôi không ngờ được, sau khi tôi tuôn ra một tràng như trên, người con trai áo đen sau một hồi trầm mặt hơi nghiêng đầu sang nhìn tôi. Từ bên dưới lớp áo choàng đó, tôi đột nhiên nghe được một tiếng cười…

Tiếng cười ấy có chút quen thuộc lại cũng có chút lạ lẫm.

“Tô Tiểu Tín, em chắc chắn chứ?”

Người áo đen đó hoàn toàn quay người lại, lớp sương mù xung quanh dần tản đi…

Lần đầu tiên tôi mới thấy được mặt anh ấy, nhưng mà…

“Lý… Đỗi Đỗi? Lý Đỗi Đỗi?!”

Người con trai mặc áo choàng đen, tình yêu không dám tin của tôi, người từng tặng tôi váy áo, lặng lẽ cứu tôi và giúp đỡ tôi rất nhiều lần, thế nhưng lại là…

Lý! Đỗi! Đỗi!???

“Anh…”, tôi chỉ vào anh ấy, ngẩn ngơ gần nửa ngày, “Sao anh lại giả trang… Không đúng, không phải anh đang đi tiễn Linh Linh sao? Aiz… mà cũng không đúng.”

Tôi cẩn thận nghĩ lại, vụ việc người mẹ cương thi lúc đầu, khi tôi bị bà ta cắn, tình yêu không dám tin đã chạm mặt với Lý Đỗi Đỗi, mà biểu cảm của hắn khi đó không phải là đang giả vờ. Rồi lúc Lâm Tử Thư đến gây rối, Lý Đỗi Đỗi còn ở văn phòng nhìn cảnh quay hai người đó đánh nhau, chuyện này chắc chắn cũng không phải diễn kịch…

Cho nên Lý Đỗi Đỗi này…

“Anh là Lý Đỗi Đỗi mà em chưa từng gặp.”

“Anh có ý gì?”

Chàng trai áo đen đó không vội trả lời câu hỏi của tôi. Trong bóng tối, anh ngồi xuống giữa khoảng không, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình. Tôi nhìn thấy tay anh có đeo một chiếc nhẫn pháp khí vàng kim, trên đó còn có những đường máu tươi đang chuyển động.

Đây là chiếc nhẫn ban nãy Linh Linh đưa cho Lý Đỗi Đỗi, nhưng hiện tại pháp khí đó trông cũ hơn rất nhiều.

Tôi đi đến bên cạnh Lý Đỗi Đỗi, anh quay đầu nhìn tôi với ánh mắt vô cùng phức tạp, nó ẩn chứa quá nhiều tình cảm mà hiện tại tôi không thể nào hiểu hết.

“Là thời gian! Thời gian của anh dừng lại cách thời gian của em dừng lại năm.”

Câu nói này có chút rối và vượt quá khả năng thông hiểu của tôi. Tôi ngu ngơ nhìn Lý Đỗi Đỗi, tính tình anh dường như cũng đã tốt hơn trước, anh không hề châm chọc tôi mà tiếp tục giải thích, “Thời gian của em dừng lại là khi em không còn trên thế gian này nữa.”

Ý anh ấy là… tôi chết rồi sao.

“Mà thời gian của anh dừng lại là vì anh lựa chọn sống trong không gian này”, anh khẽ khựng lại, “Nếu như tính theo thời gian thông thường, thời gian bây giờ của anh là vào khoảng năm sau khi em mất.”

năm… sau khi tôi chết?

“Nhưng trong không gian này, thời gian của anh đã dừng lại.”

“Vậy là sao?”

“Vạn Sự Nan là một nhà du hành thời gian, tộc của bọn họ có thể tùy ý xuyên qua mọi thời không. Bọn họ có thể mang theo một người cùng họ lập giao ước và xuyên không một lần, nhưng chỉ được một lần duy nhất. Nếu có lần thứ hai, bản thân người du hành sẽ không bị gì, nhưng người được mang theo ấy sẽ bị nhốt trong khe hở thời không, vĩnh viễn chẳng thể quay lại thời đại của họ, cũng chẳng thể tiến vào không gian khác. Chỉ khi khe hở này không ổn định, người đó mới có thể rời đi trong vài phút ngắn ngủi.”

“Em… lúc trước ở ‘bên ngoài’ gặp được anh, là do anh bước ra từ khe hở thời không sao?”

“Ừ.”

Tôi trầm mặc rất lâu, “Tại sao anh lại nhờ Vạn Sự Nan đưa anh xuyên không? Tại sao… nhất định phải lặp lại lần thứ hai?”

Lý Đỗi Đỗi quay đầu lại nhìn tôi rất lâu. Anh mỉm cười không nói, thần sắc ôn hòa, mọi góc cạnh dường như đều bị sự u ám của không gian này bào mòn.

Tuy anh ấy không nói gì nhưng tôi vẫn có thể đoán được.

Tôi chết rồi! Tôi đã chết rồi! Vào một ngày nào đó ở tương lai tôi đã chết và đã rời xa anh.

Trong thời không của anh, tôi đã không còn trên đời. Vì thế anh muốn quay trở về quá khứ tìm tôi, nhưng được lần đầu sẽ có thêm lần thứ hai, cuối cùng anh phải chôn chân ở nơi này.

Tôi im lặng cúi đầu.

“Thật may mắn, Tô Tiểu Tín”, Lý Đỗi Đỗi nói, “Hiện tại anh còn có thể ngồi cạnh em, thật sự quá may mắn.”

“Em không thể nhớ được anh… Lúc trước lại không biết người ấy vốn là anh.”

Tôi nhớ đến những gì Linh Linh nói, thời gian không cho bọn họ nhớ đến tôi, một người không thuộc về thời không đó. Đồng thời, thời gian cũng không cho phép tôi nhớ về một Lý Đỗi Đỗi không tồn tại trong thời đại này.

Chính vì vậy, dù có lúc tôi đã nhìn rõ được vẻ ngoài của anh, nhưng trong một giây ngắn ngủi hoặc chưa đến, Lý Đỗi Đỗi này đã trở nên mơ hồ trong kí ức của tôi và biến thành một làn khói đen mờ mịt. Tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh, cũng không biết hình dáng của anh.

Hiện tại, thời gian đối xử quá bất công với anh.

Tôi lại bắt đầu thương xót anh, trái tim đau đớn đến độ khiến hai mắt đỏ hoe.

Lý Đỗi Đỗi ở quá khứ khiến tôi đau xót, hiện tại cũng vậy, ngay cả tương lai vẫn chẳng thay đổi gì.

Anh nhớ thương tôi suốt năm, anh thật sự là tình yêu không dám tin của tôi, cũng chính là tình yêu trong tương lai xa xôi mà tôi không thể nào với đến.

Trên đỉnh đầu bất ngờ truyền đến một sức nặng. Khi nhìn thấy tôi cúi đầu trầm mặc, Lý Đỗi Đỗi đã đưa tay xoa đầu tôi, “Anh biết Vạn Sự Nan đã dẫn em đến đây, chứng kiến hoàn cảnh hiện tại của anh là nhằm mục đích gì. Nhưng mà Tô Tiểu Tín, xin đừng can thiệp vào quyết định của anh.”

“Tại sao… anh không biến em thành ma cà rồng luôn? Chẳng phải giống như trong mấy bộ phim thường chiếu, chỉ cần cắn em một cái em sẽ có thể giống như anh, vĩnh viễn ở bên cạnh anh rồi sao?”

“Đã từng thử nhưng thất bại.”

“Tại sao?”

“Vấn đề thể chất.”

Tôi không dám ngẩng đầu vì không muốn anh ấy thấy hai mắt đỏ hoe này của mình lúc này.

Nhưng nhất định anh đã đoán ra. Anh ấy đứng dậy giang rộng cánh tay và ôm tôi vào lòng.

“Cuộc sống bất tử khiến anh không thể không hiểu được một điều, tại sao biết rõ mình sẽ chết nhưng con người ta vẫn liều mạng sống. Nhân loại và thiêu thân có gì khác nhau… Hoặc có lẽ hai thứ ấy vốn không hề khác biệt. Thiêu thân lao đầu vào lửa để được sống, nhân loại cũng như vậy”. Lý Đỗi Đỗi thấp giọng thì thầm bên tai tôi, như đang ngâm nga một bài thơ.

“Tô Tiểu Tín, chính em đã trao cho anh dũng khí ‘chết đi để được sống’. Em đã dùng mạng sống của mình, sinh ra có ý nghĩa nhưng chết đi cũng có ý nghĩa. Cho dù cuối cùng vẫn sẽ trôi dạt vào hư không, nhưng mỗi cuộc gặp gỡ của chúng ta qua khe hở thời không đều có ý nghĩa cả. Anh đã sống rất lâu, nhưng chỉ từ khi quen biết em, anh mới thật sự được sống.”

Tôi không nói được gì, chỉ có vòng tay của Lý Đỗi Đỗi đang không ngừng siết chặt tôi.

Chính tại thời khắc này, một tiếng chuông thật lớn vang lên trong bóng tối. Lý Đỗi Đỗi vỗ lưng tôi nói, “Em nên về rồi.”

Tôi cắn chặt răng, đẩy anh ra sau đó nhìn anh hỏi, “Em chỉ muốn hỏi anh một điều, khi nào em sẽ chết?”

Tôi muốn biết thời gian đó để trước khi nó xảy đến, tôi sẽ cố gắng đối xử thật tốt với Lý Đỗi Đỗi.

“Điều này không quan trọng”, Lý Đỗi Đỗi mỉm cười nói. Bất ngờ, có một cơn gió từ phía sau thổi đến, như một chiếc quạt điện vừa bật lên, thổi tung tóc tôi và áo choàng của anh. Anh nói, “Em chỉ cần biết, vào khoảnh khắc cuối cùng, em nhắm mắt với nụ cười trên môi.”

Cơn gió dần mạnh hơn, cuốn trôi đi những giọt nước mắt trên mặt tôi và rơi xuống áo choàng đen của anh.

“Anh vẫn ở đây, đợi lần sau khe hở mở ra, chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Sau đó, tôi bị cơn cuồng phong kéo xa khỏi bóng đêm thăm thẳm.

Quả lắc vẫn lắc lư, “đùng” một tiếng, tôi bị bật ra khỏi không gian bên trong.

Tôi ngã nhào trên đất, Vạn Sự Nan vẫn đứng bên cạnh tôi. Tôi bò dậy nhìn quả lắc bên dưới đồng hồ, thì ra khoảng thời gian tôi ở trong không gian đó, chỉ bằng thời gian quả lắc lắc một nhịp.

Nếu không phải có Vạn Sự Nan ở đây, có lẽ tôi sẽ cho rằng bản thân vừa mơ một giấc mộng Hoàng Lương.

(“Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.)

“Cô biết rồi phải không”, Vạn Sự Nan không chút vui vẻ nói, “Đây chính là kết cục, là kết quả. Cô hãy nghĩ lại cho kỹ, khi hai người ở bên nhau sẽ phải trả giá như thế nào! Đối với cô mà nói, mỗi lần gặp anh ta chỉ là chuyện thỉnh thoảng tốn vài phút ngắn ngủi. Nhưng đối với anh ta, mỗi lần muốn vượt qua khe hở thời không phải tiêu tốn hơn mười thậm chí mấy mươi năm. Chịu đựng những ngày tháng dài đằng đẵng, không biết phải đợi đến bao giờ chỉ vì muốn được gặp cô vài phút. Cô tự hỏi mình đi, chuyện này có đáng không?”

Tôi im lặng không nói, chỉ đứng dậy, nhìn Vạn Sự Nan một cái rồi cúi người, “Cảm ơn ông”. Nói xong, tôi liền quay người bước ra ngoài. Tôi đi từ tầng ba xuống và lần nữa đứng trước cửa phòng Lý Đỗi Đỗi.

Tôi đứng ở đó đợi hắn.

Tận đến khi mặt trời đã ngả về tây, Lý Đỗi Đỗi mới quay lại với bộ dáng tây trang giày da, gọng kính vàng kim cùng đôi mắt lanh lợi chưa từng bị thời gian xóa nhòa.

Từ xa, hắn đã thấy tôi đang đứng trước cửa đợi hắn. Khi đã đến gần, hắn liền hỏi tôi, “Sao em lại đứng đợi ở đây?”

“Lý Đỗi Đỗi, mọi người đều lo lắng chuyện em sống không được lâu nên chẳng thể ở cạnh anh lâu dài. Nếu như, em chỉ nói nếu như, chỉ vài năm sau em mất đi, vậy anh còn muốn ở cạnh em không?”

“Muốn.”

“Nếu chỉ vài tháng sau em chết thì sao?”

“Anh vẫn muốn.”

“Ngày mai chết ngay thì sao?”

“Vậy từng giờ từng khắc của hôm nay càng không nên lãnh phí.”

Tôi tiến lên một bước, vòng tay ra sau lưng ôm chặt lấy Lý Đỗi Đỗi nói, “Vậy quyết định rồi nhé, từ giây này, phút này, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, hắn cũng đưa tay ôm lấy tôi.

“Ừ, ở bên nhau.”

“Chúng ta đi đăng kí đi.”

“Ngay bây giờ sao?”

“Ngay bây giờ.”

Thế là, màn cầu hôn tôi đã hoàn thành chỉ trong một bước.

Nếu hỏi tại sao, tôi chỉ có thể nói, thời gian của tôi không còn nhiều, mỗi một giây một phút đều không được lãng phí.

Câu chuyện tuy kết thúc ở đây nhưng cuộc sống tốt đẹp của tôi vẫn còn tiếp diễn, chỉ là không kể hết cho người ngoài biết được thôi.

____________

Tác giả có lời muốn nói

Vậy là chính văn về Lý Đỗi Đỗi và Tô Tiểu Tín cũng có thể nói là kết thúc rồi.

Chắc tương lai sẽ viết thêm phiên ngoại nữa.

Một cái là về Bồi Bồi, một cái là về quý ngài “tình yêu không dám tin” còn có một cái về cuộc sống thường ngày, miêu tả ngày tháng sau hôn nhân.

Thời gian đăng phiên ngoại không nói trước được, mọi người có thể bình luận xem muốn đọc phần nào trước thì tui liền viết phần đó…

Cuối cùng, tác phẩm này đã viết một năm rưỡi rồi nhưng toàn văn cũng chỉ được ngàn chữ, thật quá hổ thẹn.

Thời gian này, cuộc sống của tui có một sự thay đổi cực lớn, có thể nói là quãng thời gian trong suốt năm sống trên đời có chuyển biến lớn đến vậy. Vô cùng cảm ơn các bảo bối luôn theo dõi truyện từ lúc mới đào hố đến nay, các bạn quả thật là những tiểu thiên sứ đáng yêu! Là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời!

Chừng nào nó ý tưởng mới tui sẽ lại viết tiếp!

Mọi người có thể theo dõi weibo đề nắm được tình hình của tui nhé.

Cuối cùng, không ngừng đào hố, lắp hố không ngơi nghỉ, tui là A Cửu, tạm biệt nhá!

Truyện Chữ Hay