h sáng, Giai Đồng đã thức dậy, vệ sinh cá nhân xong cô bước thẳng ra vườn cây, hôm qua lúc từ cô nhi viện về cô đã thấy nó. Thấy cô xuống người làm ở đó cuối người chào cô rồi rời đi, cô cũng chẳng quan tâm bước thẳng vào khu vườn, thật làm cô ngạc nhiên không những có cây xanh mà còn có từng bụi hoa xen kẽ các cây một nơi đầy lãnh mạng nha. Cô rất thích những cây cối, hoa lá, đặc biệt phải có công dụng làm thuốc, cô đam mê ngành đông y nhưng cô không hiểu sao mình lại chọn ngành kinh tế đúng với cậu “Nghề chọn mình chứ mình không chọn nghề” cô cười cười đi khắp khu vườn để tham quan còn gặp rất nhiều cây có thể làm thuốc. Quả thật vào nơi này không lãng phí chút nào, nhìn tư xa cô thấy Nguyệt bước vào mặc dù cô bị cận nhưng dáng đi quá ư là không thục nữ nên cô biết ngay đó là ai.
Nguyệt đi đến nói với cô “Cô chủ mời cô vô dùng bữa sáng“. Cô gật đầu rồi cùng Nguyệt bước vào. Đưa cô tới phòng ăn thì đã không thấy tâm hơi của Nguyệt đâu cả vú cũng vậy chỉ thấy bữa sáng đã chuẩn bị trên bàn. Cô bước tới ngồi xuống ăn, có thể nói bữa sáng rất vừa miệng cô vì cô rất kén ăn. Ăn no cô vào bếp rữa chén dĩa rồi đi thẳng lên phòng cầm điện thoại vào nhóm nhắn một tin.
“h chúng ta đi vô thăm mẹ Phi Phi nhé” cô biết giờ này mấy cậu ấy chưa thức nên cứ nhắn để đó.
Ở đây thật tốt nhưng quá chán cô lại lê lết lên diễn đàn, vừa mở lên là hàng loạt người khen còn gì hạnh phúc bằng chứ. Cô nhoẻn miệng cười tay bấm vào truyện của Y Thuần vừa đọc cô vừa chặt lưỡi có cần phải biến thái tới mức đó không, H nặng luôn chứ không phải thường nữa. Giờ này chưa thấy ai lên cô lại lượng qua game ngồi chơi.
Y Thuần dụi dụi mắt kéo chăn vươn vai cho bớt mỏi, hôm qua đại chiến với yêu tinh à khongy cầm thú làm cô mệt đến nổi không muốn xuống giường. Vớ tay lấy điện thoại, thấy tin nhắn của Giai Đồng đọc xong cô trả lời lại “Tớ biết rồi, chào buổi sáng hẹn gặp tại bệnh viện“.
Cô lê lết cơ thể đau nhức của mình vào phòng làm vệ sinh cá nhân. Thay cho mình một cái áo cổ cao tay dài, quần dài nốt nghỉ đi nghỉ lại còn tới hai tiếng nên cô quyết định đi đến chiếc giường thân yêu nằm xuống ngủ tiếp. Và việc ấm giường này thật sự mệt mỏi, ăn nát cả xương người ta, ví như cầm thú là đúng nhất.
Thấy gần h Giai Đồng tắt game đứng lên thay đồ, rồi bước ra khỏi phòng, cô đi thẳng ra bác năm nhờ bác đưa cô tới bệnh viện.
Xe ngừng lại cô tạm biệt bác năm rồi bước vào bệnh viện, đi tới cửa phòng cô gõ cửa “Cóc, cóc“. Lam Phi bước ra mở cửa thấy Giai Đồng cô cười cười bảo “Chào cậu, ngày mới tốt lành“.
“Uh, ngày mới tốt lành” Giai Đồng nói xong đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy mẹ Lam Phi mặt sắc lên một tý có vẽ hồng hào cô yên tâm được một chút. “Con chào dì, dì cảm thấy như thế nào rồi ạ” cô khẻ hỏi. Mẹ Lam Phi nắm tay Giai Đồng vỗ vỗ vài cái “Ta không sao rồi, khỏe hơn rất nhiều, cảm ơn con“. Giai Đồng cười cười quay qua Lam Phi nói “Phi Phi cậu ghi đơn xin nghỉ học đi, tý tớ giao cho thầy kẻo cậu lại được thầy gôi điện hỏi thăm đấy“.
Có vẽ hơi mệt nên mẹ Lam Phi nói “Thôi các con cứ nói chuyện đi, ta nằm nghỉ chút“. Giai Đồng đở mẹ Lam Phi xuống đắp chăn lại rồi tới bàn ngồi xuống cùng Lam Phi.
“Hôm qua Lăng baba, Kì baba có hỏi cậu đấy” Giai Đồng mở balo ra lấy một cuốn sách vừa đọc vừa nói chuyện. Lam Phi vừa ghi giấy xin nghỉ vừa nói “Uh, các cậu nói với hai baba rồi à“. “Ừm nói rồi” Giai Đồng lật sang trang mới nói.
Viết xong Lam Phi ngóc đầu lên dở khóc dở cười hỏi “Đồng Đồng cậu học ngành kinh tế đó vậy mà ngày nào cậu cũng đọc về đông y“. Giai Đồng trừng mắt với Lam Phi “Nhưng tớ thích đông y, đọc để thỏa mãn thôi mà“.
Giai Đồng lại tiếp tục nói “Cậu nên học cách đối mặc đi, sinh tử là lẽ thường tình, trời kêu ai nấy dạ, dì còn bao lâu thì hãy cho dì làm tất cả những thứ dì thích, khổ hơn cả đời người rồi, tớ biết cậu sẽ đau sẽ khổ, mẹ mà chỉ có một trên đời, nhưng là số phận cậu phải học cách tiếp nhận nó, chỉ cần bây giờ cậu ở bên cạnh gì bầu bạn với dì, phần sống còn lại là điều vì cậu, đừng để dì phải day dứt mãi thế. Số phận luôn làm ta thay đổi phải biết nhìn nhận để sống tốt hơn. Tớ biết cậu rất mạnh mẽ mà, bây giờ cậu nên biết cậu phải làm gì rồi đúng không”
Tiêu hóa hết lời của cô xong Lam Phi nở nụ cười thật tươi “Tớ biết tớ phải làm gì rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm, chỉ cần hai mẹ con tớ hạnh phúc là đủ không cần thêm bất cứ ai” nói xong cửa phòng lại có người gõ “Cóc, cóc“. Lam Phi đứng lên mở cửa, “Xin chào, xin chào” chưa vô mà đã nhoi cả lũ khỏi nhìn cũng biết là ai.
Giai Đồng kéo sách xuống nhìn nguyên một đám không thấy Y Thuần cô có thể đoán là đã ngủ quên do vận động quá sức. Cô nói “Nói nhỏ nhỏ, dì đang ngủ, một hơi bảo về ra xách từng người ra ngoài bây giờ, vô bệnh viện mà còn hơn đi siêu thị“. Cả đám biểu môi bước vào trong ngồi. Vì mắc đọc sách nên Giai Đồng không tham gia vào cuộc nói chuyện. Mà môi người điều biết tính cô nên trả ai dám nói với cô câu gì hết.
Y Thuần lăn qua lăn lại trên giường mở mắt ra nhìn qua đồng hồ đã là h kém cô tức tốc thức dậy thay quần áo rữa mặt đánh răng, rồi cầm túi xách khoát áo khoát lao ra khỏi phòng.
Cô chạy bay bay ra khỏi phòng khác thì quản gia kêu cô lại “Cô Y Thuần“. Y Thuần quay lại hỏi “Có gì không quản gia“.
Bà quản gia nói “Cô không ăn cơm sao“. Cô cười cười “Con trễ giờ rồi ạ con không ăn đâu, con đi trước nhé, tạm biệt” nói rồi cô định chạy đi thì bị nắm lại cô bắt giác nhăn mày quản gia nắm tay cô lại “Tài xế riêng của cô ở ngoài trước cô muốn đi đâu thì kêu tài xế chở đi” quản gia buông tay cô cô gật gật đầu bước tới chổ tài xế “Cháu là Băng Y Thuần, phiền chú chở cháu tới bệnh viên XXX nhé“. Tài xế nhìn cô cung kính mở cửa xe “Mời cô, cô gọi tôi là A Ngạn được rồi“.
“Uh, chú Ngạn” nói rồi cô bước vào xe, chú Ngạn lên xe chở cô đi.
“Đồng Đồng sao không thấy Thuần Thuần đâu hết vậy” Tô Dạ để ý hỏi. “Ngủ quên rồi” Giai Đồng thuận miệng đáp. “Ủa hai người ở chung mà...” Cảnh Đình chưa kịp nói tiếp thì cửa phòng đột nhiên mở Y Thuần bước vào. Triệt Vũ cười hắc hắc nói “Thuần Thuần cậu thật là linh nha mới nhắc“.
Y Thuần phi thẳng túi xách vào mặt Triệt Vũ rồi đóng cửa phòng lại bước tới ngồi xuống ghế “Cậu muốn chết phải không Vũ Vũ, cứ móc moi tớ hoài thế, tin tớ cầm dép lên tát lệch mồm cậu không“.
“Sư tử hà đông mãi mãi không thay đổi, ế chồng suốt đời nha Thuần Thuần” Thiếu Minh họa theo Triệt Vũ chọc ghẹo. Y Thuần tức giận lấy gối phi thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Thiếu Minh quyền rủa “Cậu mới không lấy chồng, cả gia đình cậu mới không lấy chồng, hừ hừ“.
Lúc nào Tô Dạ cũng là người ra hòa giải “Thôi được rồi, các cậu chọc cậu ấy hoài, à mà Thuần Thuần sao hôm nay cậu tới trễ vậy“. Y Thuần cười tiếp cả mắt, thuận tiện cở áo khoát nói “Chỉ Dạ Dạ là tốt thôi, tớ ngủ quên đấy“.
Bỗng dưng Cảnh Đình chỉ chỉ Y Thuần lắp ba lắp bắp “Thuần Thuần cậu...cậu” cả đám điều quay qua nhìn Y Thuần kể cả Giai Đồng cũng buông cuốn sách chao mày nhìn Y Thuần cô bỗng giựt mình nhìn chăm chăm vào Y Thuần. “Các cậu nhìn gì tớ vậy” Y Thuần vừa hỏi vừa nhìn xuống mình cô chợt thót tim vội bay qua ôm Giai Đồng dứt quyết chôn sau cổ cô không ngóc lên. Giai Đồng nuốt nước bọt day day cái chán, Lam Phi thở dài nói “Cậu tránh ra khỏi Đồng Đồng rồi giải thích đi“.
Tô Dạ từ trạng thái ngạc nhiên sang trạng thái giận dữ hỏi “Các cậu là có chuyện gì dấu chúng tớ phải không, tớ hỏi chúng ta có còn là bạn bè không vậy“. Thấy sự tức giận của Tô Dạ, Giai Đồng vỗ vỗ lưng Y Thuần khẻ khuyên “Cậu quay lại nói chuyện với mọi người đi, tớ là ngạt thở lắm rồi“.
Đắng đo một hơi Y Thuần quyết định rời khỏi người của Giai Đồng ngồi thẳng mà đầu cuối xuống mặt đất. Thiếu Minh mặt lạnh tanh hỏi kẻ phạm tội trước mặt “Chuyện này là sao, đừng nói với tụi tớ là cậu rãnh rồi cầm chai không làm hiker nhé“. Triệt Vũ hối thúc “Như thế nào cậu mau nói đi“.
“Các cậu còn nhớ, tụi tớ đã từng nói cô nhi viện gặp nạn không” thấy Y Thuần không chịu mở miệng Giai Đồng bỗng nói. Mọi người gật đầu nhằm nói là nhớ, Giai Đồng thở dài nói tiếp “Cô nhi viện cần số tiền tỉ để không bị đuổi ra nơi đó, nên Thuần Thuần đã và đang làm tình nhân để lấy được tiền cứu cô nhi, các cậu thấy đó những vết trên người cậu ấy là do người mua một năm thân xác của cậu ấy làm“.
“Phải không Thuần Thuần sao cậu không nói với chúng tớ, chúng tớ có thể giúp mà tại sao cậu phải đi con đường đó chứ” Cảnh Đình nhìn Y Thuần rồi nói. Lúc này Y Thuần ngẩng đầu lên mọi người thấy những giọt nước mắt đầy trên khuôn mặt của cô. Y Thuần vội lắc đầu nói “Đúng vậy, các cậu đã giúp chúng tớ quá nhiều rồi chúng tớ không thể mắc nợ các cậu nữa, làm tình nhân có gì không tốt chứ, mọi thứ điều đầy đủ, cuộc sống có kẻ hầu người hạ, mà thời hạn chỉ có một năm thôi“.
“Cậu lại bán thân mình sao, Đồng Đồng, Phi Phi sao các cậu không ngăn cản Thuần Thuần” Tô Dạ đau thương quay qua hỏi.
Lam Phi bỗng nhìn qua Giai Đồng chỉ thấy cô cầm sách đọc không có ý trả lời câu hỏi của Tô Dạ nên Lam Phi trả lời “Lúc tớ biết được là cậu ấy đã làm tình nhân rồi“.
“Cái gì” cả đám đồng thanh hét lên. Tô Dạ lửa giận bừng bừng quát lên “Đồng Đồng cậu có buông sách xuống không, cậu thờ ơ đến mức độ đó sao“. Cảnh Đình vội tiếp lời “Đúng rồi, sao cậu không nói gì hết, sau cậu không đến tìm chúng tớ để giúp đỡ mà cậu lại để Thuần Thuần làm như vậy“. Y Thuần tính mở miệng giải thích thì Giai Đồng đã bỏ cuốn sách vào trong balo đứng lên mở đôi mắt lạnh thấu xương cất giọng thờ ơ “Tớ cũng đang làm tình nhân đấy, tớ đi trước đây nói với mẹ cậu khi nào rãnh tớ sẽ tới thăm” cô quay qua nói với Lam Phi rồi đi thẳng ra ngoài.
“Đồng Đồng cậu...” Lam Phi chưa nói hết thì Giai Đồng đã đi mất, bỏ lại mấy khuôn mặt đờ đẩn không nói nên lời. “Sao có thể, ngay cả cậu ấy cũng làm tình nhân thế” Tô Dạ lắc đầu thì thào. Y Thuần thấy vậy tóm tắt lại câu chuyện cho mọi người nghe.
“Khi biết cô nhi viện cần tiền, tớ đã tìm đến bà ta nhưng trời xuôi khiến sao lại gặp Đồng Đồng nơi đó, lúc đó Đồng Đồng đã thành giao rồi, tớ lại được ông già bụng phệ nhìn chúng vì muốn tiền tớ đã đi theo ông ta làm bạn gái ông ta trong bửa tiệc, nhưng cuối cùng tớ nghe được ông ta nói ăn tới xong sẽ thảy cho đám bạn của ông ta, tớ sợ quá nên bỏ chạy, trong lúc bỏ chạy tớ gặp một ùm có thể nói soái ca dang tay cứu giúp bảo tớ làm tình nhân cho hắn, hắn sẽ giúp tớ thoát khỏi lão già đó và còn đưa đúng số tiền tớ đã giao dịch với ông ta, thế đấy“.
Thiếu Minh mặt vẩn lạnh nói “Không những một mình cậu mà còn cả Đồng Đồng, các cậu có phải hay không đáng muốn tớ tức chết. Triệt Vũ thở dài “Vậy mà nãy mình đã lớn tiếng với Đồng Đồng để bây giờ cậu ấy bỏ đi“.
Lam Phi khuyên nhủ “Thôi các cậu đừng tự trách mình nữa, tính lạnh lùng của Đồng Đồng các cậu cũng đã biết rồi mà, tý vào lớp nói vài câu là cậu ấy không để ý tới thôi“.
“Mong là như vậy, mà hắn có đối tốt với cậu không” Cảnh Đình thở dài hỏi. Y Thuần cười khinh bỉ “Đối tốt sao, các cậu nghỉ có đối tốt được không, tớ cần tiến hắn cần công cụ ấm giường, đôi bên chỉ là giao dịch các cậu muốn hắn tốt thế nào đây, khinh bỉ thì đúng hơn“.
Tô Dạ là người mềm yếu nhất dễ đau lòng gặp ngay chuyện của Y Thuần và Giai Đồng cô chỉ biết lau nước mắt thôi. Thấy Tô Dạ cứ khóc Thiếu Minh vội ôm cô vào lòng vỗ về, Y Thuần thấy vậy an ủi “Thôi mà Dạ Dạ tụi tớ có làm sao đâu, chỉ một năm thôi mà, cậu đừng khóc nữa“. Nguyên đám chỉ biết thở dài, không khí có thể nói toàn đau thương Lam Phi vội nhìn thấy đồng hồ nói “h rồi kìa các cậu, dẹp bỏ đi nhanh nhanh đi học trễ giờ bây giờ“.
Y Thuần khoát áo khoát lên chắc cô không dám cởi áo nữa. Mọi người đứng lên tạm biệt Lam Phi, Y Thuần nói “Tới thăm mẹ cậu mà toàn nói về chuyện của tớ với Đồng Đồng, nói với bác tụi tớ gửi lời hỏi thăm sức khỏe bác nhé, khi nào rãnh chúng tớ tới thăm“.
Lam Phi gật đầu mọi người tạm biệt nhau rồi bước ra khỏi bệnh viện đi đến trường học.