Y Thuần vừa về tới có tiếng nói vang lên khiến cô nhăn mày “Cô đi đâu mới về đó, ở đây bộ muốn tới là tới muốn đi là đi à“.
“Tôi là tôi đi lấy đồ, giờ anh nói đi trong một năm anh muốn tôi như thế nào” cô kìm chế cảm xúc muốn bực lại hỏi.
“Tôi chỉ cần cô làm đúng thân phận của mình, đi đâu thì báo một tiếng, còn lại chuyện ai nấy làm không liên quan với nhau” Vũ Phong chợt nghĩ đến rồi cười khảy nói.
Nhìn thấy nụ cười đó không hiểu sao cô lại thấy mình thật thất bại, cô nhắm mắt lại xua đi cái đau thương đó mở mắt ra cô cười rồi nói “Anh yên tâm sẽ không có lần sau, tôi sẽ làm tròn bổn phận của mình, còn gì nửa không“.
“Không” hắn nói. “Tôi còn phải đi học chắc điều này anh biết mà phải không, vậy thôi tôi đi nghỉ đây” cô nói xong không đợi hắn trả lời xách đồ bước lên phòng.
Hắn nhìn theo cô trong mắt chỉ toàn khinh bỉ đứng lên bước ra xe chờ sẵn rồi đi ra khỏi nhà.
Cô bước lên phòng sắp xếp một tý đồ đạc nhìn đồng hồ thấy h cô thở dài lấy bộ đồ đi vào phòng tắm.
“Cô chủ” Gia Đồng vừa bước xuống xe đã thấy Nguyệt đứng trước cửa chờ cô. Cô bước tới hỏi “Tôi đây, cô kiếm tôi à“.
“Vâng, tôi quên nói một việc với cô, ngài sẽ ít khi về nhà mà về thì trời khá khuya nên nếu có về tôi sẽ báo cho cô chủ biết” Nguyệt nhìn cô rồi nói.
“Uh, tôi biết rồi đại nhân của cô không chỉ có mình ên tôi đâu nên tôi cũng đoán ra một phần rồi, phiền cô khi anh ta về nhớ nói với tôi là được” cô cười cười nói rồi bước đi lên phòng.
“Cô chủ này thật khác so với những người trước phải không con” một người đàn bà đã lớn tuổi vỗ vai Nguyệt nói. Nguyệt quay lại lắc đầu “Phải đó vú, rất đặc biệt mong sau cô chủ này không phải là người lòng tham không đáy, à mà thôi chúng ta đi làm việc của mình đi ạ“.
“Ừm tý con lên kêu cô chủ xuống ăn, hình như sáng cổ không có ăn, ta vào bếp làm thêm ít đồ” nói xong vú đi vào phòng bếp, Nguyệt gật đầu với vú rồi lên xe đi.
Giai Đồng sắp xếp đồ vào tủ cầm máy tính bò lên giường bấm vào diễn đàn để online. Vừa mới vào cô thấy hàng loạt tin nhắn hỏi sao hôm qua không ra chương. Cô thở dài ghi một dòng “Tối nay ta sẽ ra cả hai chương để bù nhé, đừng giận ta cuối đầu xin lỗi“. Vừa viết xong lại hiện lên một tin nhắn “Hôm qua chết bờ chết bụi đâu đấy giờ mới hiện hồn lên vậy con gái“.
Cô trợn mắt nhìn tay gõ gõ bàn phím “Lăng Lăng ba ba người lại trù con gái của mình à” người vừa nhắn tin là cha nuôi trên diễn đàn của cô Đường Lăng.
Đường Lăng ba ba trả lời lại “Ta nào dám trù con, cái đồ nuốt lời huhu ta đi mách Kì Kì nè“. Cô nhìn tin nhắn cười sằng sặc nhắn lại “Ba ba à người lại chơi mách à Kì Kì ba ba chắc dạo này khổ lắm phải không haha“. Cô vừa gởi đi thì bên kia vừa nhắn qua “Bảo bối thối tha con không chọc ta con ăn cơm không ngon hả hừ hừ” Cô chợt nhớ gì đó nhắn lại “Ách ba ba không nói con cũng quên sáng giờ con chưa ăn gì huhu khổ thân. Thôi coi đi kiếm gì ăn rồi đi học tối về con lên hảo hảo bồi người nha chụt chụt“. “Lại bỏ ta huhu ta thật thương tâm đi đi đi hết đi” cô nhìn tin nhắn cô chỉ biết cười ha hả nhưng tay vẩn bấm bấm “Được vậy tối con không thèm lên nhé, tạm biệt ba ba neo đơn“. Lăng baba “Cái con bé này con dám gọi ta vậy hả gru gru thử hôm nay con không lên xem ta tát một phát là mông bên trái lệch qua bên phải nha. Thôi con đi ăn rồi đi học đi tạm biệt con yêu” cô nhìn tin nhắn cười cười rồi tắt máy.
Chuẩn bị xuống nhà thì cửa phòng lại gõ “Cóc, cóc, cóc” cô mở cửa phòng ra lại thấy Nguyệt gõ cửa cô nhíu mày hỏi “Có chuyện gì sao” Nguyệt trả lời “Mời cô chủ xuống dùng bữa“.
“Được rồi, tôi cũng tính xuống đây” cô nói xong hai người bước xuống phòng bếp. Cô vừa bước vào đã thấy bàn ăn được bày sẵn cô có phần không quen kéo ghế ngối xuống có một người đàn bà xới cơm vào chén đưa cô, cô cầm lấy tính hỏi thì Nguyệt đã giới thiệu “Người này là bà vú, vú tên là Phượng Nghi sao này sẽ phụ trách nấu ăn cho cô ý” cô gật gù nói “Chào vú con là Bách Giai Đồng, hai người ngồi xuống ăn cùng với con đi ạ” Vú nói “Không được đâu cô chủ, chúng tôi không dám“.
Cô thở dài biết họ sợ cái gì nên bảo “Hai người không cần lo cứ ăn cùng con cho vui, không thì con không ăn đâu đấy” thấy sự kiên quyết của cô hai người ngồi xuống ăn cùng. Cô đang ngồi thảnh thơi ăn cơm cô nhìn thấy đồng hồ điểm ngay giờ strongp cô buông chén cơm xuống nói “Thôi chết, trễ giờ học con rồi hai người ngồi ăn đi nhé con lên phòng thay đồ rồi đi liền” nói xong cô chạy bay lên phòng để ở đây vú với Nguyệt phải lắc đầu.
Cô vọt lên nhanh vào phòng tắm tắm rửa cấp tốc thay đồ lấy tập vở chạy xuống dưới nhà thì Nguyệt bắt tay cô lại. Cô quay lại nhìn thì Nguyệt đưa cô một chiếc điện thoại mới ra và một cái laptop, cô hỏi “Này là sao“. Nguyệt trả lời “Đây là những thứ của cô chủ ngài dặn tôi lấy cho cô đó“. Cô gật gật bảo “Thì ra là thù lao phụ, cô để laptop lên phòng tôi nhé tôi đi trước, cảm ơn cô“.
“Được, à bác năm tài xế đợi cô ở ngoài đấy” thấy bóng dáng cô chạy đi Nguyệt vội nói. Cô nghe được tiếng Nguyệt nên cô cũng không từ chối bước lên xe ngồi. Thù lao mà ngại gì không dùng, thấy bác năm leo lên cô nói “Bác đưa coi tới trường đại học kinh tế quốc dân nhé“. Bác năm nói “Vâng thưa cô chủ” cô cũng mặt kệ cách xưng hô vì nói họ cũng không đổi. Cô lấy điện thoại của mình ra nhắn tin cho Thuần Thuần và Phi Phi “Đi học chưa” chưa được một phút thì cô thấy Thuần Thuần trả lời lại “Đi rồi lúc h cơ, sao cậu đi trể vậy” cô nhắn lại “Do tớ ăn cơm“. Thuần Thuần nhắn qua “Xì xì, tớ cũng ăn cơm đây mà vô sớm hơn cậu, nhanh đi tụi tớ ở lớp chờ cậu này” cô nhắn “Tới rồi đây“.
Xe ngừng cô cảm ơn bác năm rồi bước thẳng vào lớp vừa thấy đầy đủ văn võ bá quan chỉ thiếu mỗi Lam Phi cô mới hỏi “Phi Phi đâu sao hôm nay chưa thấy vào nãy nhắn tin cũng không thấy cậu ấy trả lời” cô đặt cặp ngồi xuống bàn nhìn đám bạn.
“Tớ đã điện thoại rồi mà không ai nhắc máy” Y Thuẩn trả lời. “Có khi nào lại có chuyện gì không” Tô Dạ hỏi.
“Lại là chuyện gì nửa đây” Cảnh Đình thở dài lo lắng. Y Thuần nói “Tý mình đến nhà cậu ấy xem sao“.
“À quên nữa hôm qua lúc ra chơi cậu với Đồng Đồng, Lam Phi đi đâu vậy cả điện thoại không bắt máy còn không có online diễn đàn nữa” Triệt Vũ mỡ miệng hỏi tự dưng tất cả ánh mắt điều tập trung vào Giai Đồng và Y Thuần.
“Vì tụi tớ hay tin cô nhi viện gặp nạn nên về quên nói với mấy cậu, hôm qua lu bu quá nên không online được” Y Thuần trả lời. “Vậy cô nhi viện có sao không” Thiếu Minh lạnh lùng hỏi.
“Cô nhi viện đã không sao rồi” Y Thuần cười cười nói. Giai Đồng bổng chen vào “Thầy vô tới rồi kìa, đi về chổ đi” thấy thầy mỗi người lết về chổ ngồi.
Ở nhà Lam Phi đang bận chăm sóc cho mẹ, mẹ lại đổ bệnh cô không biết phải làm sao, cô muốn đưa mẹ đi bệnh viện nhưng mẹ lại nhất quyết không chịu. Cô nhìn mẹ nước mắt tuôn trào thà cho cô sinh ra trong một gia đình bình thường còn hơn để cô sinh ra mang danh “đứa con riêng”, mẹ cô thì bị gọi là “tiểu tam” cô hận chính cuộc đời của mình rồi cô gục đầu xuống giường ngủ tiếp đi.
tiết học trôi qua đầy mệt mỏi, mọi người đứng lên ra về chỉ còn lại đám người Y Thuần và Giai Đồng. Thiếu Minh bổng đứng lên nói “Chúng ta đi lại nhà Phi Phi thôi” cả đám gật đầu đứng lên bước theo Thiếu Minh đi thẳng ra xe để tới nhà Lam Phi.
Xe dừng mọi người bước xuống Y Thuần vội chạy lại bấm chuông “Ting, ting” có một người phụ nữ chính xác là vú nuôi bước ra mở cửa “Con chào vú ạ” mọi nggởi đồng thanh nói.
“Vú chào các con, các con vào đi” vú vừa nói vừa dắt chúng tôi vào trong. “Vú ơi, cho con hỏi sao trưa nay Phi Phi không đi học ạ” Y Thuần vừa đi vừa hỏi.
Vú thở dài “Mẹ của tiểu Phi bị bệnh nên con bé không đến trường được“. Cả đám quay qua nhìn nhau đồng loạt thở dài.
Tới cửa phòng gõ cửa hoài không ai mở nên đã tự mở cửa bước vào. Nhìn thấy Lam Phi ngủ kế bên giường khuôn mặt vẫn còn đọng lại nước mắt mang đầy vẻ mệt mỏi. Giai Đồng khẻ đóng nhẹ cửa bước tới giường sờ chán của mẹ Lam Phi, cô chợt nhíu mày tại sao lại nóng như vậy cô lay lay Lam Phi dậy.
Lam Phi giật mình tỉnh ngước lên nhìn thấy mọi người khẻ nói “Các cậu mới tới” mọi người gật đầu. Lam Phi quay qua hỏi “Đồng Đồng chuyện gì á“.
“Mẹ cậu sốt cao lắm rồi đưa dì đi bệnh viện thôi” Giai Đồng thở một hơi nói. Lam Phi hoảng hốt thu dọn tý đồ cá nhân “Đi vậy chúng ta đi, mấy cậu dìu mẹ tớ lên xe dùm tớ” nói rồi Cảnh Đình ẩm mẹ Lam Phi còn Thiếu Minh, Triệt Vũ chạy ra xe, mở cửa cho Cảnh Đình.
Tô Dạ, Giai Đồng và Y Thuần soạn đồ tiếp Lam Phi rồi họ nhanh chóng ra xe đi đến bệnh viện. Ở trên xe Lam Phi lo lắng đến mức nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt, Tô Dạ một bên an ủi Lam Phi, Giai Đồng phải đắp khăn hạ nhiệt cho dì.
Y Thuần vỗ vai Lam Phi hỏi “Gia đình cậu đi đâu hết rồi, sao không thấy ai lo lắng cho mẹ cậu hết vậy“.
Lam Phi cười chua xót nói “Họ điều đi dự tiệc ở Mỹ hết rồi, có ai mà nhớ tới mẹ con tớ đâu, họ còn mong mẹ con tớ chết cơ mà“.
“Thôi được rồi, không có họ mẹ con cậu cũng sống tốt mà, giờ phải lo chữa bệnh cho dì, cậu đau buồn về cái gia đình đó lám gì” Y Thuần vừa nói vừa an ủi Lam Phi.
Xe ngừng lại bệnh viện bác sĩ vội đẩy mẹ Lam Phi vào phòng cấp cứu. Ngồi bên ngoài ai nấy điều lo lắng cầu mong mẹ/dì không có chuyện gì. Thấy vậy Thiếu Minh bước đi mua một chút thức uống vừa mua về thì cửa phòng cấp cứu mở bác sĩ bước ra mọi người đứng lên đi lại chổ bác sĩ.
“Bác sĩ mẹ con có sao không ạ” Lam Phi vội nắm tay hỏi bác sĩ. Bác sĩ lắc đầu trả lời “Mẹ con bà là bị ung thư thời kì cuối, không thể cứu được nữa chúng tôi đã cố gắng hết sức, bà chỉ còn nữa năm để sống” nói rồi bác sĩ bước đi. Lam Phi ngã ngục xuống mặt đất vừa cười vừa khóc.
Nghe bác sĩ nói nhìn thấy Lam Phi như vậy mọi người điều vô cùng đau lòng, tại sao tại sao ông trời lại làm thế với cậu ấy.
Mẹ Lam Phi được chuyển sang phòng hồi sức Y Thuần vội kéo Lam Phi đi theo y tá vừa tới phòng thấy mẹ cậu ấy đã tỉnh vừa mừng lại vừa lo.
Bổng dưng Lam Phi hét lên “Mami biết trước rối đúng không, mami không chịu đi bệnh viện vì muốn dấu con phải không, mami muốn dấu con tới bao giờ hả, tại sao tại sao con chỉ có một người mẹ duy nhất một người thân duy nhất ông trời lại nở đối sử với con như vậy, con đã làm gì sai“.
Mẹ Lam Phi vội ôm cô vào lòng nói “Con không sai là mami sai, mami đã sai, mami không còn sống được bao lâu, mami không muốn làm gánh nặng cho con đâu, con gái à” nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc Giai Đồng ra dấu cho mọi người ra ngoài nhường không gian cho hai người họ.
Ngồi xuống ghế Giai Đồng khẻ nói “Tại sao Phi Phi luôn là người chịu đau khổ, tại sao ông trời lại làm như vậy“. “Đúng là trời kêu ai nấy dạ” Cảnh Đình thở dài nói.
Lam Phi đột nhiên mở cửa phòng mời cả đám vào, Y Thuần chợt nhăn mặt nói “Dì nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, mai con vào thăm dì hiện giờ con có việc bận đi trước ạ, tạm biệt mọi người” nói xong cô chạy ra khỏi bệnh viên đi về nơi kia. Bỏ lại trong phòng nhiều dấm chấm hỏi, Tô Dạ thấy vậy thắc mắc nói “Cậu ấy là bận gì, mà quên cậu ở đây luôn rồi Đồng Đồng“.
Giai Đồng cười cười “Ách tớ không biết nha“. Lam Phi nhìn Giai Đồng rồi nói “Các cậu mệt rồi về nghỉ ngơi đi, mai lại vào thăm“.
“Có thể coi như đuổi không” Triệt Vũ đỡ chán than thở. Thiếu Minh chêm vô “Người ta là đuổi nha chúng ta về thôi nào“. “Các cậu thôi chọc cậu ấy đi, đề cho dì nghỉ ngơi tụi mình về” Tô Dạ thấy Lam Phi chuẩn bị phòng mang trợn mắt nhìn chằm chằm Triệt Vũ và Thiếu Minh nên ra giản không gian.
“Vậy tụi tớ về trước, dì phải nhớ nghỉ ngơi đấy, mai tụi con sẽ tới thăm, tạm biệt” Giai Đồng ôm dì một cái rồi dặn dò. “Các con về đi, ta không sao rồi, mai gặp” mẹ Lam Phi cười nói.
“Khỏi tiễn tụi tớ tự về được hừ hừ” Cảnh Đình vừa đi rồi còn quay lại chọc Lam Phi làm cả đám cười một chập.
Đi tới cửa bệnh viện Giai Đồng bổng dừng lại nói “Tớ quên mất tớ có việc phải đi, các cậu về trước đi, tạm biệt” nói rồi cô bước lên xe taxi đi khỏi bệnh viện.
“Lại có việc các cậu ấy bận tới mức vậy sao” Tô Dạ nhăn mày hỏi. “Tớ củng không biết, thôi tụi mình về đi” Cảnh Đình nói. Mọi người chui vào xe rồi đi mất.
Y Thuần nhìn đồng hồ thấy hp cô lên xe kêu tài xế chạt nhanh một tý qua p cũng tới nhà cô vội bước vào hỏi người làm gần đó “Ông chủ cô về chưa vậy“. Cô đó trả lời “Dạ chưa“.
“Cảm ơn cô” nói xong cô bước lên lầu thì quản gia kêu lại bảo “Mời cô ăn cơm“. Cô quay xuống nói “Tý con xuống, con lên thay đồ ạ” quản gia gật đầu cô lên phòng, lấy đồ bước vào phòng tắm.
Tắm xong cô đi xuống phòng ăn nhìn những món ăn trên bàn toàn là đồ ngon chiêu đãi thật tốt nha. Nhìn phòng bếp không có một ai cô bới chén cơm kéo ghế ngồi xuống ăn, nhìn đồ ăn có vẻ ngon nhưng cô ăn không vô, cố gắng ăn hết chén cơm.
Ăn xong cô tính rửa chén thì bà quản gia vào bảo “Cô không cần rửa chén, ở đây điều có người làm, cô đi nghỉ ngơi đi” thấy vậy cô đi rửa tay rồi lên phòng, được đãi ngộ như vậy thì quá tốt rồi.
Cô vội mở laptop lên viết truyện để tý còn đăng lên diễn đàn, cô phải viết thật nhanh kẻo hắn ta về lại không viết được.
Giai Đồng về tới nhà bước vào thì thấy Nguyệt đứng chờ, Nguyệt nói “Cô chủ cô nên dùng cơm tối” Giai Đồng có thói quen ăn xong mới đi thay đồ nên cô nói “Được cùng vào ăn đi” cô bước vào phòng bếp kéo ghế ngồi kêu vú và Nguyệt ngồi ăn cùng. Trong ăn không ai nói chuyện cô thì càng không nói nên bửa cô rất đổi im lặng. Ăn xong cô đứng lên nói “Con lên phòng đây, mọi người cứ ăn đi ạ“.
Cô vào phòng khởi động laptop không đi tắm nằm ỳ trên giường để đăng chương truyện mới. Cô hay phòng hờ rất nhiều chương nên cô không cần phải viết trực tiếp đăng liên tiếp hai chương.
Màn hình hiện lên lại là tin nhắn nhóm mà người nhắn là Đường Lăng baba “Hello các con gái của ta“. Y Thuần trả lời “Chào Lăng baba, con nhớ baba nhiều nhiều nhiều“. Lăng baba “Khỏi sạo đâu con, con mà còn nhớ tới người ba này sao huhu“. Giai Đồng “Chào Lăng baba, chào Kì baba tối hảo hảo ạ“. Kì baba “Chỉ con là nhớ tới ta thôi tiểu Đồng Đồng“. Lăng baba “Xì, thôi đi ông, ủa sao ba không thấy tiểu Phi vậy“. Y Thuần “Mẹ cậu ấy nhập viện rồi ạ“. Kì baba “Vậy rồi có sao không con???“. Y Thuần “Haizzz mẹ cậu ấy là ung thư kỳ cuối ba ạ“. Lăng baba “Tội con bé sao lúc nào nó cũng khổ hết vậy không biết“. Y Thuần “Số phận mà, mà hai baba ăn uống gì chưa“. Lăng baba “Chúng ta ăn rồi còn các con“. Giai Đồng “Con ăn rồi ạ“. Y Thuần “Con cũng vậy“. Kì baba “Tiểu Thuần con ra chương mới chưa ba mới thấy tiểu Đồng ra cùng lúc hai chương kìa“. Y Thuần “Ách, con đang viết cũng gần xong rồi đợi con tý“. Lăng baba “Ui xời ơi, tiểu Đồng con toàn cắt ngay khúc hay, tàn ác trái tim người ta nha“. Giai Đồng “Haha vậy mới hấp dẩn chứ“. Kì baba “Đáng đánh đòn mà“. Y Thuần “Tớ cũng muốn đọc a“. Kì baba “Con lo viết truyện con đi không xong thì đừng hòng đi ngủ“. Giai Đồng “Viết đi hủ đang hóng lắm kìa, hóng đến chảy nước miếng haha“. Y Thuần “Xong rồi đây mới đăng mọi người đọc đi“.
Giai Đồng nhìn đồng hồ h rồi cô xoa mắt nhắn lại một tin “Con buồn ngủ quá con đi ngủ đây mọi người online vui vẻ nhe“. Y Thuần “Cậu lúc nào chả ngủ sớm, thôi ngủ đi, ngủ ngon nhe love you“. Kì baba “Con yêu ngủ ngon“. Lăng baba “Ôi thật nhiều H nha, mới lên đây giờ đi ngủ rồi“. Kì baba “Nhiều cảnh H thật haha“. Y Thuần “Vậy hai baba mới thích chứ“. Giai Đồng “Con là thật buồn ngủ nha“. Lăng baba “Ân được rồi con đi ngủ đi, ngủ ngon nha bảo bối“.
Giai Đồng nhìn lại tin nhắn mĩm cười rồi tắt máy mở tủ đồ lấy đồ đi tắm. Giờ cô lại ngại nhìn gương, cô không muốn thấy những vết xanh tím trên người mình tắm xong cô bước lên giường nhắm mắt ngủ. Hôm nay anh ta sẽ không về đâu, cô thật sự rất buồn ngủ. Thế là cô đã đi đánh cờ với chu công.
Y Thuần ngồi nhắn tin một lát thì thấy hắn ta mở cửa phòng đi vào cô với tay tắt máy bước lại gần hắn cô ngửi thấy được mùi rượu cô cởi bớt áo vet hắn ra. Hắn nhìn cô cười nhếch môi đẩy cô xuống giường cô không kịp phòng bị nên ngã xuống hắn thuận thế đè lên người cô hôn ngấu nghiến môi cô mùi rượu truyền vào kích thích cô vòng tay ôm chặt cổ hắn. Cô mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm tới giờ động đực của hắn rồi ai cấm được
Hắn lột đồ cô ra hôn khắp thân thể tiến đến nơi ẩn của cô ra sức va châm khiến cô phát ra tiếng rên rỉ, hắn là đang dẫn dắt cô tìm niềm vui khoái lac, làm rất nhiều lần cô không đếm được bao nhiêu, chờ hắn tắm xong cô mới lê thân đau nhức mệt mỏi đi vào phòng tắm. Rửa sạch sẽ cô không thèm nhìn hắn lấy một lần bước lên giường chùm chăn đi ngủ.
Hắn nhìn cô ngạc nhiên cô ta là đang xem hắn như vô hình sao. Tại sao hắn lại muốn cô nhiều như vậy vượt qua ngoài tầm tay của hắn. Nghỉ đi nghỉ hắn cười một cái nói “Dù cô có làm bất cứ thứ gì thì cô vẩn giống như những người đàn bà khác” cô ngủ rồi nên không nghe hắn nói nếu cô còn thức chắc sẽ không thèm chấp nhặt với người đàn ông điên khùng này. Hắn nhìn cô lần nữa ngã lưng xuống giường kéo chăn chìm vào giấc ngủ.