Dận Chân rời phủ mới mấy ngày, Tuệ Châu đã tới thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị cho phép nàng về nhà ngoại mấy ngày. Vốn nghĩ rằng phải phí sức cầu xin, không ngờ Ô Lạt Na Lạp thị đáp ứng cho nàng ngay, còn hào phóng thưởng thêm mấy bộ đồ cùng vài món trang sức để làm của hồi môn cho Tuệ Nhã. Tố Tâm thấy thế thầm khen Ô Lạt Na Lạp thị là người biết cách cư xử, Tuệ Châu nghe xong chỉ cười cho qua không để tâm làm gì, nàng chỉ mong cho mau qua tết Đoan Ngọ để đến tham dự hôn lễ của Tuệ Nhã vào ngày đó.
Chớp mắt đã qua tết Đoan Ngọ, mới đây mà đã đến ngày thành thân của Tuệ Nhã. Sáng ngày hôm đó khi trời vừa hửng lên, Tuệ Châu đã dẫn theo người hầu đi cùng nàng từ lần sinh nhật trước về phủ Nữu Hỗ Lộc, lập tức lên xe ra khỏi phủ Tứ Bối Lặc.
Tiếng xe ngựa “Lộc cộc lộc cộc” đi tới, chẳng bao lâu đã dừng trước phủ Nữu Hỗ Lộc. Bởi vì hôm nay là hôn lễ của Tuệ Nhã nên trước cổng lớn có nhiều người qua lại trang trí lụa đỏ khắp phủ, vì vậy Tuệ Châu liền đi vào phủ từ cửa sau. Khi còn ngồi trên xe ngựa, đã thấy Chương Giai thị đứng dõi mắt trông mong nàng về.
Tuệ Châu vội xuống xe ngựa, biết xung quanh không có người nào, nàng không cố kỵ gì chạy chậm đến trước mặt Chương Giai thị ôm lấy bà. Lúc sau nàng mới đỏ mặt, không kìm được nức nở nói: “Ngạch nương, lúc này mới tới giờ Mão sao người lại chờ ở bên ngoài, là nữ nhi không tốt để ngạch nương phải mệt nhọc.”
Chương Giai thị chở người Tuệ Châu ngắm nghía cẩn thận, hơn một năm không gặp, sắc mặt Tuệ Châu đã hồng nhuận hơn, người cũng cao thêm, đã ra dáng thiếu nữ rồi, nhất thời bà vừa vui mừng lại vừa cảm thán không thôi. Nghe Tuệ Châu nói mới tỉnh táo lại, mắt đỏ hoe cười nói: “Hôm nay rất nhiều việc, vốn ta phải dậy sớm nên không sao đâu. Trái lái sao con đến sớm vậy, đã ăn gì chưa. Vừa hay a mã con với bọn Tuấn Đức mới thức dậy, cùng tới ăn sáng với mọi người đi.” Bà nói xong liền cầm tay Tuệ Châu đi vào phủ.
Vừa đi vào đã thấy lụa đỏ treo khắp nơi, mặc dù trong phủ không cần sửa lại cái gì nhưng đám nô bộc vẫn rất bận rộn. Tuệ Châu nhìn mọi thứ trong phủ Nữu Hỗ Lộc dường như rất quen thuộc mà cũng rất xa lạ, nàng có mấy phần cảm khái, nơi đây vốn dĩ không thuộc về nàng, chỉ có phủ Tứ Bối Lặc mới là chốn nàng thuộc về.
Đi vào sau trong viện, đám người Lăng Trụ biết hôm nay Tuệ Châu sẽ tới, tuy còn rất bận cũng cố bỏ ít thời gian ăn một bữa sáng gia đình, tụ tập cùng nhau nói chuyện hồi lâu, sau từng người mới rời đi bận bịu chuẩn bị cho lễ cưới.
Chờ đám người Lăng Trụ đi khỏi thì đã qua giờ Thìn, Tuệ Châu mới vội vội vàng vàng đi dập đầu thỉnh an bà nội, nàng còn biếu bà thêm một quyển kinh Phật cùng các loại thuốc tốt nhất, khi đã nhàn rổi nàng lại vào viện của Chương Giai thị chơi đùa cùng Tuấn Hiền, sau mới vào trong phòng tâm sự riêng với mẹ mình.
Chương Giai thị nói: “Mới đó mà đã nhớ tới ta rồi. Thời gian con vào phủ Bối Lặc cũng không ngắn, sống trong phủ hoàng tử là việc không đơn giản, con có bị oan ức không?”
Tuệ Châu đáp: “Ngạch nương không cần lo lắng, con sống tốt lắm, Gia và Phúc Tấn đối xử với con không tệ, không phải con đã sai Trương Phú báo tin tức cho người rồi sao.”
Chương Giai thị dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt, mới nói: “Trong nửa năm nay, Trương Phú mới qua đúng một lần chỉ nói là mọi chuyện đều ổn. Vậy mới làm ta thêm lo lắng, hắn đâu có giống lúc đầu thường xuyên chạy qua đây, ta còn tưởng rằng con....” Chương Giai thị nức nở vài tiếng, tiếp tục nói: “Ai, cũng may trước đó Trương Phú báo tin cho ta về tình hình của con, ta mới tạm yên tâm.”
Tâm trạng Tuệ Châu hơi ủ ê, an ủi: “Ngạch nương, nữ nhi để người lo lắng rồi, không phải còn có Tố Tâm giúp con sao, không có chuyện gì đâu. Chỉ là trước đó vài ngày, Niên Phúc Tấn bất hạnh sinh non cho nên con không có động tĩnh gì cả.”
Chương Giai thị nghe xong, vội ngắm Tuệ Châu lại một lần, sợ nàng có gì sơ xuất. Hồi lâu sau mới lấy tay đè ngực, bà biết chuyện ngày đó không giống mấy lời nói qua loa của Tuệ Châu, lại thấy nàng không muốn nói thêm liền không hỏi nữa, lái sang chuyện khác.
Chương Giai thị hỏi: “Con có dùng đơn thuốc ta đưa cho không? Có đeo sợi dây có mặt Quan Thế Âm bên người không?” Tuệ Châu biết Chương Giai thị nhất định sẽ hỏi cái này, liền trả lời: “Sợi dây kia nữ nhi lúc nào cũng đeo trên người, nhưng chuyện đó thì không thể gấp được.”
Chương Giai thị nhớ tới bà vào phủ ba năm mới sinh ra Tuệ Châu, trước đó phải chịu bao nhiêu oan ức, giờ mới không muốn để Tuệ Châu chịu cảnh giống mình, bởi vậy bà dặn dò tỉ mỉ: “Ngạch nương biết con không chịu uống theo đơn thuốc kia, nhưng con nghe ngạch nương nói này, đây là phương thuốc chuyên bồi bổ cho phụ nữ thể hàn, không nặng mùi như Đông y, con chỉ cần mỗi tháng uống một lần là được. Tính tới tháng mười năm nay vừa tròn hai năm con vào phủ Tứ Bối Lặc, thế nhưng con vẫn chưa có tin gì làm ngạch nương nóng lòng lắm.”
Nói xong bà nắm tay Tuệ Châu nghiêm túc nói: “Hứa với ngạch nương, kiên trì sử dụng nó đến khi có thai mới thôi, được không?” Tuệ Châu nhìn vẻ mặt tha thiết của Chương Giai thị, không đành lòng cự tuyệt đành phải gật đầu ứng.
Chương Giai thị thấy thế coi như đã an lòng, cùng Tuệ Châu nói sang chuyện khác. Qua giữa trưa, sau khi qua loa dùng cơm xong, Chương Giai thị liền đi tiếp đãi bằng hữu thân thích tới chúc mừng, còn Tuệ Châu thì đi sang phòng Tuệ Nhã.
Lúc này Tuệ Nhã đang trang điểm, thấy Tuệ Châu đi tới, vội vàng đứng dậy cười nói: “Nhị tỷ tỷ, muội chờ tỷ lâu rồi đó, nhưng di nương và ma ma lại không cho muội ra khỏi phòng đi tìm tỷ.”
Tuệ Châu cầm tay Tuệ Nhã ngồi xuống ghế đôn, cười nói: “Đương nhiên, hôm nay muội là tân nương tử, không đợi muội phu đến đây lại muốn chạy ra ngoài hả.” Tuệ Nhã tức khắc đỏ mặt, oán trách vài câu, rồi vui vẻ nói:“Nhị tỷ tỷ, hôm nay tỷ có thể tới đây muội rất vui.”
Tuệ Châu cười nói: “Biết rồi, nhưng ta dù sao cũng đã gả cho phủ hoàng tử, quy củ còn đó, cũng không thể tới nhà chồng muội dự tiệc cưới được, bây giờ chỉ có thể thừa dịp nói chuyện với muội thôi. Được rồi, Phúc Tấn cho muội thêm tí trang sức làm của hồi môn đấy.” Tuệ Nhã nghe xong giật mình, Tuệ Châu tiếp tục nói: “Không có gì phải giật mình. Tỷ cũng cho muội một bộ kỳ đầu với thêm mấy món trang sức, muội cứ coi là vì mình mà trang điểm thêm đi.”
Tuệ Nhã che miệng một hồi sau mới dám nói: “Nhị tỷ tỷ, a mã ngạch nương đã vì muội mà chuẩn bị sáu mươi bốn hòm đựng của hồi môn, so với ba mươi hai hòm dành cho thứ nữ mà nói đã quá nhiều rồi. Nhị tỷ tỷ sao còn đưa thêm nữa, một năm trước không phải tỷ đã đưa rồi sao.” Tuệ Nhã nói xong nhất quyết không nhận, chờ cho đến khi Tuệ Châu giả vờ mích lòng, hai mắt nàng ta mới rưng rưng tràn đầy cảm kích nhận lấy.
Tiếp đó tỷ muội hai người đuổi hết hạ nhân xuống, tâm sự chuyện cùa nữ nhi, mãi đến khi ma ma trang điểm tới thưa bẩm thời gian không còn nhiều, Tuệ Châu mới ngừng trò chuyện lại giúp Tuệ Nhã mặc áo cưới.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chốc lát đã sắp qua giờ Thân. Đợi đến khi Tuệ Nhã ngồi lên chiếc giường đã rải một ít đồng tiền, ăn trứng gà luộc Chương Giai thị đưa tới. Chợt từ ngoài viện nghe thấy tiếng thỉnh cầu khẩn thiết của phù rể nhà Phú Sát thị đòi gia chủ mở rộng cửa. Chỉ chốc lát, khi lễ đóng cửa vừa kết thúc, liền có ma ma vào nhà bẩm báo “Tiền lì xì” đã thu xong. Lúc này, Tuệ Nhã mới bịn rịn chia tay mọi người, hai bà thông gia muốn tỏ ra thân thiết nên cùng lên kiệu tới phủ Phú Sát thị. Ngay sau đó, Lăng Trụ cũng dẫn theo họ hàng thân quyến trong tộc Nữu Hỗ Lộc cùng với người xướng lễ, nhạc công, nghi trượng theo sát đội ngũ nhà Phú Sát, dọc đường thổi sáo đánh trống hướng về phía nhà Phú Sát thị đi tới.
Chương Giai thị đứng ở cửa lớn nhìn đội ngũ rước dâu dần đi xa, không kìm được nghẹn ngào nói: “Nữ nhi của ta, ủy khuất cho con quá.”
Tuệ Châu an ủi: “Ngạch nương, con không tủi thân đâu, nữ nhi sống ở phủ Tứ Bối Lặc rất tốt. Hôm nay người không thấy con tới dự lễ cưới Tuệ Nhã sao, còn đại tỷ tỷ lại không thể đến, chứng tỏ Gia và Phúc Tấn đối xử với con rất tốt.” Chương Giai thị nghe xong mới kìm lòng lại, thấy đầy người đang đứng đây, mới nén khóc nắm tay Tuệ Châu vào trong phủ.
Trở lại phòng chính, Tuệ Châu đang định nói chuyện với Chương Giai thị, thì thấy quản sự Trương Đức phủ Tứ Bối Lặc tới hành lễ, bẩm báo: “Cách Cách, canh giờ không còn sớm, Tam cô nương đã suất giá khỏi phủ, ngài phải chăng cũng nên trở về. Chuyện này... Nô tài còn phải về phục mệnh cho Phúc Tấn nữa.” Tuệ Châu nghe xong mới tỉnh ngộ, hiện tại vừa đúng giờ Dậu ( h chiều), vội xuống dưới chuẩn bị để Trương Đức đưa về phủ Tứ Bối Lặc.
Chương Giai thị không muốn Tuệ Châu đi nhưng cũng không còn cách nào, chỉ có thể ngậm ngùi tiễn Tuệ Châu rời phủ. Tuệ Châu thấy Chương Giai thị như vậy cũng không nhịn được lã chã rơi lệ… lần này về lại phủ Tứ Bối Lặc không biết đến bao lâu mới có thể gặp lại, nhưng thấy Chương Giai thị khóc, nàng vẫn gượng cười nói: “Ngạch nương, nữ nhi đi rồi người cũng nên quay về phủ đi. Chờ thêm một đoạn thời gian nữa, nữ nhi lại xin phép Phúc Tấn cho về nhà thăm người.”
Chương Giai thị nghĩ đến Tuệ Châu xuất giá đã hai năm mới được về phủ có hai lần. Về sau hai năm cũng chỉ có thể nhìn con một lần, không như Tuệ Trân không bao giờ có thể bước chân ra ngoài được nữa, bà đành gắng gượng tươi cười, nhìn Tuệ Châu lên xe ngựa phủ Tứ Bối Lặc rời đi.
Mẹ con Chương Giai thị và Tuệ Châu đều không nghĩ tới, dù cho có ở kinh thành, chỉ cách nhau nửa tiếng đồng hồ đi bộ, nhưng lần từ biệt này mãi sáu, bảy năm sau mới có thể gặp lại.