Sau một khúc nhạc đệm vào buổi trưa tháng chín hôm nọ, thời gian cứ thế trôi qua, sự việc ấy cũng dần phai nhạt khỏi tâm trí Tuệ Châu. Hơn nữa Dận Chân cũng đáp ứng lời hứa trưa hôm đó, mấy ngày sau quả thực có qua viện Tuệ Châu ngủ lại. Từ đó vào mỗi tháng Dận Chân sẽ qua chỗ Tuệ Châu nghỉ lại một hai ngày. Sau khi phủ Tứ Bối Lặc trong kinh thành trải qua biết bao sóng to gió lớn, cuối cùng cũng có chiều hướng yên ả lại, sóng gió bão táo năm Khang Hi cứ thế cất bước ra đi, nhường chỗ để đón một mùa xuân mới lại đến.
Ánh nắng ấm áp mềm mại chiếu xuống, Tuệ Châu đang nằm trên giường không khỏi duỗi lưng một cái, nỉ non: “Cuộc sống như thế này mới là thoải mái nhất.”
Tố Tâm khẽ nhíu mày, nói: “Chủ tử bây giờ thấy sao rồi, nếu còn đau thì nô tỳ tới bẩm Phúc Tấn mời thái y đến khám cho chủ tử.”
Tuệ Châu lập tức 囧, cổ nhân kín đáo đâu mất rồi, nàng ta muốn mấy ngày nữa mọi người đều biết hết sao, liền lắc đầu nói: “Không được, Hạ Mai nấu chè gừng với đường mật uống rất hữu dụng, hiện tại ta đỡ nhiều rồi.”
Tố Tâm nhìn mặt Tuệ Châu không còn trắng bệch như lúc đầu đã tốt hơn nhiều, cũng yên tâm, nàng lại nói sang mấy chuyện nhàm chán khác: “Chủ tử vào phủ đã hơn một năm, sao chưa thấy tin tức gì vậy. Nô tỳ nhớ lúc thái ý đến có nói chủ tử thể lạnh, mà chuyện đó của chủ tử cũng không ổn định, tốt nhất vẫn nên mời thái y đến khám thử, sớm ngày có...”
Không đợi Tố Tâm nói xong Tuệ Châu đã bực bội nói: “Đúng, lúc ấy thái y không nói như thế mà nói ta thể lạnh phải từ từ điều dưỡng, nhất thời nóng vội cũng không được gì, với lại, chuyện này không cưỡng cầu được đâu.”
Tố Tâm nghĩ tới hơn nửa năm qua, trong phủ dù căn cơ của Tuệ Châu không sâu nhưng vẫn đứng vững, quả thật chuyện có thai hoàn toàn không thể cưỡng cầu, khoảng thời gian này cũng chưa thấy ai có thêm tin tức gì, nàng cũng không nói chuyện này nữa chuyển sang nói mấy chuyện thú vị khác
Hai người đang đùa giỡn thì Nguyệt Hà đến truyền lời: “Bẩm chủ tử, Trương Phú cầu kiến. À, nãy chủ tử nói không thoải mái nên trước đó nô tỳ đuổi hắn đi rồi.”
Mới nãy Tuệ Châu nằm chơi trên giường lại uống thêm mấy miếng chè gứng nấu đường mật đã thấy bớt đau, nàng nghĩ sơ qua, Trương Phú đến nhất định là mang theo tin tức, liền nói: “Không cần, ngươi kêu hắn tới phòng chính đi, ta sửa soạn lại rồi ra ngay.”
Tuệ Châu ra khỏi phòng ngồi lên vị trí chủ tọa, đợi Trương Phú hành lễ vấn an xong mới cười nói: “Đứng lên đi, ngươi không cần hành lễ đâu ta không ép ngươi làm gì. Thế nào, có chuyện gì?”
Trương Phú khom người nói: “Bẩm chủ tử, nô tài không phải tự nhiên mà đến chỗ ngài, hôm nay lúc nô tài ra phủ làm chút việc, phu nhân nhà ta bảo nô tài tận tay đưa cho ngài cái này.” Nói xong liền móc trong ngực ra một xấp thư thật dày.
Mấy ngày nay Tuệ Châu sống khá xuôi chèo mát mái, không bị ai lăng mạ cũng không gặp phải chuyện phiền lòng gì, trong phủ lại yên bình như nước không cần phải chú ý cẩn thận như năm ngoái nữa, liền cười nói:“Ngươi thật tỉ mỉ, ta rất yên tâm. Ngươi cũng biết đấy năm trước trong phủ tin đồn thất thiệt liên miên, ta mới bảo ngươi đừng tới cũng không để ngươi gửi tin gì cho nhà mẹ đẻ hộ ta. Đến hiện tại... Trương ma ma vừa hay lại là người hầu của ta, ngươi tình cờ tới đây cũng không sao, phải cẩn thận từng li từng tí như thế người khác mới không chú ý tới.”
Trương Phú cười nói: “Vẫn là chủ tử nghĩ chu toàn.” Sau đó Tuệ Châu lại hỏi thêm hắn vài câu về những chuyện gần đây trong phủ Nữu Hỗ Lộc rồi mới để Trương Phú lui xuống.
Tuệ Châu mở thư ra đọc, hồi sau mới kể lại mấy chuyện gần đây trong phủ Nữu Hỗ Lộc cho Tố Tâm nghe.
Tuệ Châu vui vẻ nói: “Quá tốt rồi, hôn lễ của Tuệ Nhã đã định vào tết Đoan Ngọ tới, ta thấy cũng sắp đến đó rồi, phải chuẩn bị một chút đồ tặng cho nàng ấy, vừa hay có thể tới thăm a mã ngạch nương một lát.”
Tố Tâm nói: “Chủ tử, Tam cô nương là người có phúc khí, người để Trương Phú mang đồ về cho nàng ta cũng được, còn lão gia và phu nhân sau này ngài vẫn có thể gặp lại mà.”
Lời nói của Tố Tâm tức khắc làm mặt Tuệ Châu đen như trái cà, đặt nghi vấn, Dận Chân còn đang ở trong phủ, mình lại mới vào phủ hơn một năm, Ô Lạt Na Lạp thị kia chắc hẳn sẽ không đồng ý cho mình về đâu, nàng chán nản nói: “Đúng vậy, ta quên mất, về nhà ngoại tham gia tiệc cưới của thứ muội là trái với quy củ.”
Tố Tâm thấy Tuệ Châu ỉu xìu, khơi mào nói: “Chủ tử, trên thư không phải nói đích thân lão gia định hôn sao. Lão gia vốn là người trung thực phúc hậu, lại coi trọng đại phu nhân như vậy. Sang năm chờ thiếu phu nhân gả vào là có thể giúp đỡ đại phu nhân xử lý chút việc vặt rồi, đại phụ nhân đã có thể nhẹ nhõm bớt.”
Tuệ Châu nghe xong liền nhớ tới anh trai Tuấn Đức rất thương yêu mình, hắn cũng thường hay quan tâm tới nàng, Tuệ Châu âm thầm thở dài một tiếng, bỏ qua chuyện không thể xuất phủ, cùng Tố Tâm nói tới hôn sự của Tuấn Đức.
Dù nàng không thể tham dự tiệc cưới của Tuệ Nhã, nhưng những ngày tiếp theo Tuệ Châu vẫn để tâm chuẩn bị cho nàng ta rất nhiều lễ vật. Mỗi khi nghĩ tới lá thư trong lòng nàng lại xen lẫn phức tạp, Chương Giai thị đã bỏ một số tiền lớn mua những phương thuốc bổ dưỡng của nử tữ cho nàng lại còn đưa nàng một chiếc vòng ngọc khắc tượng Quan Thế Âm. Tuệ Châu không khỏi cảm khái, lần này nàng có nghĩ nhiều cũng vô dụng, nhưng đây đều là lòng thành mà Chương Giai thị chuẩn bị cho nàng. Bởi vậy Tuệ Châu muốn tự làm vài thứ đưa cho Chương Giai thị để bày tỏ hiếu tâm của mình. Vậy là ngoại trừ những ngày phải chuẩn bị lễ vật cho đám cưới Tuệ Nhã, nàng còn chép thêm mấy bản kinh Phật và thêu một ít quần áo cho mẹ. Nên những ngày sau đó Tuệ Châu rất bận rộn.
Không ngờ nửa tháng sau, khi Tuệ Châu đến thỉnh an Ô Lạt Na Lạp thị vào buổi sáng mới biết tin Dận Chân sắp đi tuần du bồi giá ở phía bắc Trường Thành, còn muốn ở lại hành cung nghỉ ngơi tầm hai tháng. Nàng bất chợt nghĩ, nếu Dận Chân không ở nhà, tháng năm tới lại là hôn lễ của Tuệ Nhã, nói không chừng nàng chỉ cần đi xin phép Ô Lạt Na Lạp thị thì nàng ta sẽ cho nàng về phủ Nữu Hỗ Lộc ngay.
Vì thế Tuệ Châu rất cao hứng. Nhưng trong phủ những người khác lại cảm thấy nàng rất đáng thương, bởi vì lần này Dận Chân bồi giá còn mang theo cả Niên Thị. Trong khi đó Niên thị và Tuệ Châu vốn từ một đợt tuyển tú mà vào phủ nhưng khác biệt lại quá lớn.
Đại khái trong lòng mỗi người ai cũng sẽ nghiêng về kẻ yếu, tin tức này vừa truyền ra, mọi người càng đối xử thân thiết với Tuệ Châu hơn. Tuệ Châu thấy thế không khỏi mừng thầm, nhất là mỗi lần thấy Ô Lạt Na Lạp thị kia dạo này đối với nàng càng thân thiết hiền từ, nàng có cảm giác cửa lớn trong phủ Nữu Hỗ Lộc đang mở rộng chờ đón mình.
Mỗi ngày Tuệ Châu đều vui tươi hớn hở hăng hái chuẩn bị, mới đó mà đã gần tới ngày tuần du tái ngoại lần thứ năm của Khang Hi. Nhưng vào một ngày, trước chuyến đi của Dận Chân và Niên thị, Dận Chân đã đi đến tiểu viện của Tuệ Châu.
Lúc này Tuệ Châu đang bỏ đồ thêu thùa vào một cái sọt nhỏ, chuẩn bị đợi Hạ Mai mang đồ ăn lên, dùng cơm trưa. Chợt thấy Dận Chân đường hoàng bước thẳng vào phòng. Tuệ Châu có chút ngây ngốc sững sờ nghĩ, tháng này không phải chàng đã tới hai lần rồi sao. Liền nghe tiếng Tiểu Lộc Tử ho “Khụ khụ“. Trong nháy mắt, mọi người trong phòng vội lấy lại tinh thần cùng Tuệ Châu quỳ an hành lễ nói: “Thỉnh Gia đại an.”
Dận Chân nhìn vẻ mặt kinh ngạc khẽ nhíu mày của Tuệ Châu, mặt trầm xuống. Bởi vì lần này chàng dẫn theo Niên thị bồi giá tới hành cung Nhiệt Hà, trong phủ không ít lời đồn đãi nói đãi ngộ của nàng và Niên thị khác nhau. Chàng lại nghĩ đến lời đồn nói mình độc sủng Niên thị, hơn nữa mấy ngày nay thấy nàng phục vụ mình cũng khá tốt, không để mình phải hao tâm tổn trí. Hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, tới đây thưởng cho nàng vài thứ cấp một chút thể diện cho nàng. Nhưng nàng lại thể hiện vẻ mặt này là đề cho mình nhìn sao.
Tuệ Châu nhìn Dận Chân mặt dần bình tĩnh lại, trải qua mấy ngày ở chung nàng đã biết tính chàng, chàng vốn không thích người dưới vô lễ với mình nên nàng chờ đến khi Dận Chân kêu đứng lên, vội bối rối nói: “Gia, không nghĩ tới hôm nay ngài sẽ đến, nên giờ tỳ thiếp chỉ mặc thường phục hàng ngày làm mấy việc vặt... được không?”
Hôm nay, sau khi thỉnh an về, vì Tuệ Châu muốn dễ hoạt động nên đổi sang một bộ kỳ bào trơn xanh nhạt, trên đầu cũng không cài thêm trang sức.
Dận Chân nhìn qua Tuệ Châu, khá hài lòng với lí do thoái thác của nàng, liền gật đầu ra hiệu cho Tiểu Lộc Tử. Tiểu Lộc Tử dập đầu với Tuệ Châu một cái, cười nói: “Cách Cách đại an, Gia biết Cách Cách thích đồ Tây Dương, liền cho nô tài mang tới cho ngài.”
Nói xong Tiểu Lộc Tử nghiêng mình để bọn hạ nhân đem lên cho Tuệ Châu. Tuệ Châu liếc mắt qua, còn chưa nhìn rõ thì Dận Chân đã phân phó nói:“Các ngươi lui xuống đi, trưa nay ta ở lại đây dùng cơm.” Nói xong đã ngồi xuống kháng đặt cạnh bàn.
Sau khi những người còn lại lui ra, Tuệ Châu tự mình hầu hạ Dận Chân dùng cơm.
Dận Chân bỗng nói: “Muốn đi Nhiệt Hà sao?”
Tuệ Châu đang chia thức ăn thì hơi dừng lại, đây là thăm dò sao, nàng nghĩ một lát nói: “Hồi Gia, tỳ thiếp rất sợ nóng, mấy ngày nữa trời hẳn sẽ nóng hơn, thiếp tốt nhất vẫn nên ở trong phòng.”
Dận Chân lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, nói: “Quanh năm suốt tháng ngươi cứ thích ở trong phòng làm gì, Phúc Tấn cũng nhắc tới ngươi quá hướng nội, cả ngày không bước chân ra khỏi cửa viện một lần.”
Tuệ Châu thầm buồn bực trong lòng, nhất là câu không bao giờ bước chân ra khỏi viện, thấp giọng trả lời: “Vâng, tỳ thiếp không thích đi nhiều.”
Dận Chân nhìn cái sọt đựng kim chỉ bên cạnh, tiếp tục nói: “Ngươi ở trong phòng thêu thùa cũng được. Ừm, nhưng giờ ngươi so với thời vào phủ cũng đã khá lên nhiều rồi, không đến nỗi nào.”
Tuệ Châu nói: “Gia cùng Phúc Tấn và các vị tỷ tỷ khác đối với tỳ thiếp rất tốt, tỳ thiếp cũng...”
Dận Chân nghe được câu này lại thấy Tuệ Châu ngoan ngoãn vâng lời, bỗng nói: “Ngươi ngồi xuống cùng ăn đi.” Tuệ Châu không quá kinh ngạc, đáp ứng một tiếng rồi ngồi xuống dùng cơm với Dận Chân. Giờ Tuệ Châu đã quen dần với việc Dận Chân thường hay bất chợt kêu nàng ngồi xuống dùng cơm cùng chàng. Vì vậy tự nhiên nàng cũng vui vẻ thuận theo.
Sáng hôm sau, trong lòng mỗi người đều có tâm sự riêng đi cung tiễn Dận Chân và Niên thị, cứ thế đoàn ngươi theo Khang Hi tuần du phía bắc Trường Thành đi càng lúc càng xa...