EDIT: JULIA
Hai ngày sau, Bùi Tử Quân đi.
Trước khi đi, Triệu Hoằng Lâm không rõ chân tướng, thiếu chút nữa xốc Bùi Tử Quân lên đánh một trận, còn nói: “Lẽ nào ngươi muốn giống như ta.” Không chút nào kiêng kỵ nhắc đến sai lầm của mình.
Triệu Tương Nghi thấy thế ngăn cản, cũng là có chút dở khóc dở cười.
Các trưởng bối cho rằng chuyện hôn sự của Bùi Tử Quân và Triệu Tương Nghi không thành, có chút khó chịu và hoảng trương [hoảng sợ + khẩn trương], mọi người rất xem trọng hai đứa nhỏ này. Nhâm thị biết rõ nguyên nhân, an ủi Triệu Tương Nghi một hồi, Triệu Tương Nghi suy nghĩ vẫn nên đem nội tình nói cho Nhâm thị.
Nhâm thị nghe xong , không có cao hứng vui mừng, ngược lại lo lắng.
“Cũng không phải là nương không tin nhân phẩm của Tử Quân, chỉ là thời gian một năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, con bây giờ đang tuổi xuân, chính là điều kiện tốt nhất, nếu bỏ lỡ, chờ một năm nữa, từ cầu hôn đến đính hôn, cuối cùng con xuất giá, không phải lỡ đến hai, ba năm sao, đến lúc đó, chẳng phải con sẽ giống như tẩu tử con trước kia?Tuy cuối cùng ca ca và tẩu tử con đã tu thành chính quả, nhưng còn con? Vạn nhất Tử Quân nó…” Nói đến đây, nhâm thị có chút không đành lòng.
Thế gian nóng lạnh như thế nào bà đều trải qua, cho nên đối với chuyện hôn sự, cũng không khỏi tính đến tình trạng xấu nhất.
Triệu Tương Nghi sờ dây chuyền trên cổ, thật lâu không nói lời nào.
Nhâm thị chỉ coi là nàng đang do dự, cũng không nói nữa, xoa đầu nàng thở dài.
Nhưng Triệu Tương Nghi lại đột nhiên ngẩng đầu lên cười nói: “Nương, con tin huynh ấy.”
Nhâm thị đau lòng ,yêu thương vuốt ve hai má Triệu Tương: “Mặc kệ thế nào, nương sẽ không để cho chịu ủy khuất.”
Đang nói, Văn Châu vén rèm bước vào, lúc này ngày hè, trong phòng mát mẻ, Văn Châu vào cửa, mang đến không ít oi bức.
“Bẩm phu nhân , ba tử trông coi Lã thị đến.” Biểu tình trên mặt Văn Châu không tốt lắm, vừa nói xong, biểu tình trên mặt Triệu Tương Nghi và Nhâm thị trở nên khó coi.
Dù sao, cục diện ngày hôm nay, là do một mình Lã thị gây thị gây ra.
Bây giờ nghe đến tin của Lã thị, Triệu Tương Nghi chỉ cảm thấy bi ai.
“Đề bà ta vào bẩm báo được không?” Sắc mặt Văn Châu tái nhợt vài phần.
“Bảo bà ta vào đi.” Nhâm thị khẩu khí bất thiện, giọng nói cũng lạnh lùng. Nhưng khi nhìn Triệu Tương Nghi, lại ôn nhu, còn giúp con gái vén tóc
Bà tử đó là người không phục khi bị điều đến trông chừng Lã thị , bà ta họ Chu, tất cả mọi người gọi bà ta là Chu bà tử.
Chu bà tử vừa vào phòng, đầu tiên là bị cảm giác mát mẻ đánh ụp vào, thật thoải mái, sau đó nhớ chuyện cần nói, lập tức quỳ xuống trước mặt Nhâm thị, không nói nên lời: “Bên kia, bên kia đã xảy ra chuyện “
Nhâm thị nhíu mày, Triệu Tương Nghi cũng chỉ cười nhạo, lã thị đúng là không thể sống yên ổn, mặc dù không có ở đây, nhưng cũng ảnh hưởng đến mọi người.
“Chuyện gì mà kinh ngạc, không có quy củ .” Nhâm thị nhíu mày càng chặt.
“Lão nô không dám, đúng là xảy ra chuyện lớn” Chu bà tử ngay sau đó hoảng trương nói.
“Nói, nói tỉ mỉ cho ta nghe.” Giọng Nhâm thị dần trở nên lạnh lẽo.
“Lúc bọn nô tỳ bị điều đến, lão gia và phu nhân bảo bọn nô tỳ giám sát Lã thị thật chặt, đừng làm cho cô ta chạy khắp nơi, Bọn nô tỳ luôn để ý. . . Đều giữ ở ngoài cửa, hầu hạ một ngày ba bữa. . . Không, không nghĩ tới, cô ta lại muốn cắt cô tay tự sát. . .”
“Người thế nào, còn sống?” Triệu Tương Nghi thực sự là bị Lã thị làm cho đau đầu “Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ” .
Nhâm thị nghe là chuyện liên quan đến mạng người, cũng có chút quan tâm, nhìn Chu bà tử không tha, muốn bà ta nói rõ.
“May là đúng lúc mời lang trung đến, máu dừng lại, người không chết, nhưng….” Chu bà tử nói đến đây, mày nhíu chặt
“Nói tiếp, không được ngừng.” Giọng Nhâm thị càng nghiêm nghị.
“Người tuy rằng còn sống. . . Nhưng mất máu quá nhiều, chỉ còn lại nửa cái mạng. . .” Chu bà tử khó nhọc nói, nghe Nhâm thị bảo không được ngừng nên nói tiếp, “Hơn nữa, lang trung lú băng bó cho cô ta, bắt mạch lại phát hiện không ổn. . . Lang trung nói, nói cô ta ho lao… Chả trách mấy ngày nay, cả ngày ho liên tục,bọn nô tỳ còn cho là cô ta bị nhiễm lạnh…”
“Có thật không?” Nhâm thị khiếp sợ không chỉ một chút.
“Chẳng lẽ bà ta đến đó còn giả bộ? Bà ta cho bà chỗ tốt gì?” Triệu Tương Nghi hỏi
Nhâm thị nắm tay Triệu Tương Nghi lắc đầu: “Lã thị sẽ không đần như vậy, đã nếm được vị đắng, còn có thể tái phạm sao được.” Nói cách khác, lời Chu bà tử nói, rất có thể là sự thật.
Chu bà tử vừa nghe Triệu Tương Nghi hỏi vậy, dập đầu liên tục: “Lão nô nào ở sau lưng chủ tử thu chổ tốt? Lão nô trung thành và tận tâm, nào dám đưa tay ra ngoài, xin phu nhân, nhị tiểu thư minh giám.”
“Bên kia hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Triệu Tương Nghi nhíu mày.
“Lã thị mất máu nhiều, coi như mất nửa cái mạng, hơn nữa còn bị ho lao, càng hấp hối. Đại phu chắc chắn, cô ta đã bị mấy ngày rồi, mấy người nô tỳ suy nghĩ, quyết định bẩm báo, cô ta, cầu nô tỳ giúp đỡ,cầu lão gia,thiếu gia đến nhìn cô ta lần cuối.” Chu bà tử nói xong, lập tức dập đầu, ngại vì Triệu Tương Nghi nói lúc trước, vội biện hộ cho mình, “Lão nô thật không có nhận chỗ tốt nào từ cô ta, đây đều là sự thật, lão nô không dám nói dối, phu nhân, nhị tiểu thư nếu không tin, có thể đến đó xem thử.”
“Được rồi, ngươi lui xuống trước đi.” Nhâm thị phất tay, bảo mọi người lui ra, kéo tay Triệu Tương Nghi ngưng mi nói, “Nương thấy không giống làm bộ đâu, các con đi thăm cô ta một chút đi.”
Triệu Tương Nghi cắn môi: “Rốt cục phải kết thúc rồi sao? Cho đến hôm nay, còn hận gì nữa?’
“Đứa nhỏ, đã uỷ khuất cho con rồi.” Nhâm thị vỗ vai Triệu Tương Nghi
Triệu Tương Nghi chỉ cười khổ.
Triệu Tín Lương và Triệu Hoằng Lâm sau khi biết tin tức này, biểu tình của hai người lạnh xuống, đối với Lã thị không còn bất cứ tình cảm nào nữa, bây giờ nghe tin Lã thị sắp chết, trong lòng cũng không thoải mái mấy.
Đối với Triệu Tín Lương, Lã thị từng là thê tử, vì ông mà sinh hai đứa con, coi như không nhìn mặt Lã thị, thì cũng phải nể mặt hai đứa nhỏ, ít nhiều vẫn có chút chán nản
Còn Triệu Hoằng Lâm, Lã thị từng là mẫu thân, hắn càng hận Lã thị hơn, giờ nghe tin bà ta lại sắp chết, không chút vui vẻ nào, ngược lại là thê lương.
Tin tức này, cũng gạt Triệu gia Nhị lão.
Bọn họ tuổi tác đã cao, lúc trước Lã thị ở lại trong phủ, đã làm Phương thị tức giận đến chết khiếp, còn bệnh nặng một hồi, lo lắng không nguôi, giờ chuyện hôn sự của Triệu Tương Nghi không ổn, càng khiến Nhị lão hận Lã thị thấu xương.
Lần này đại gia thực sự không đành lòng cho … Nhị lão thêm kích thích nữa, lặng lẽ che giấu.
Chuẩn bị xong, mọi người cùng đến nơi thôn dã mà Lã thị sống.
Nhâm thị cũng cùng đi, cũng không phải là đến cười trào phúng Lã thị.
Sắc mặt mấy bà tử canh giữ ở ngoài phòng không tốt, khi nhìn thấy xe ngựa Triệu phủ đến, lập tức đứng thẳng người, bộ dáng cung kính.
Triệu Tương Nghi ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa, tâm tình rất phức tạp.
Thật đúng là bi kịch?
Là bi kịch thê thảm nhất, buồn cười nhất, khi bạn phát hiện lúc bạn cẩn thận tỉ mỉ lừa mọi người mình bị bệnh nan y, lại không ngờ được sẽ có một ngày, mình thật sự mắc bệnh thật.
Lã thị như vậy, đúng là tự hại người hại mình.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Vitamin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
Xe ngựa dừng lại, các chủ tử ăn mặc chỉnh tề bước xuống, thấy hoàn cảnh đơn sơ này, không khỏi cảm khái, cũng có nhớ lại
Cửa mở ra, Triệu Hoằng Lâm mang theo Tề Uyển Dao dẫn đầu đi vào trước, Triệu Tín Lương ngược lại là đi cuối cùng.
Nắm chặt tay Nhâm thị, cảm động nói: “Cám ơn nàng thông cảm cho ta.”
“Đi xem chút đã, bây giờ cô ta cần mọi người.” Nhâm thị cười nhạt, thản nhiên nói ra, cũng không có thâm ý gì.
Trong phòng, tràn đầy một mùi máu tươi.
Chắc là bà tử canh cửa còn chưa dọn dẹp xong, mọi người nhíu mày lại.
Bà tử canh cửa luống cuống khom người, cầm lấy công cụ dọn sạch sẽ, các bà không nghĩ tới mọi người sẽ đến xem Lã thị, vì vậy cũng không để ý những thứ này, không ngờ lại phạm sai lầm.
Nhâm thị cả giận nói: “Giữ các ngươi lại còn có ích gì nữa?”
Bà tử canh cửa tay run, tim đập nhanh.
Nhưng mà so với việc Nhâm thị không nói gì, mọi người càng sợ hơn , bởi vì với tính tình Nhâm thị mà nói, đây cũng không phải là dấu hiệu muốn đuổi các bà, ngược lại chỉ muốn tính sổ sau.
Lã thị nằm trên giường, trong phòng rất tối.
Có một bà tử nhanh nhẫu mở cửa sổ, tia sáng chiếu khắp phòng, Lã thị không thích ứng được, nỉ non nói.
Sau khi nhìn thấy mọi người, còn cho là mình nằm mơ, nước mắt tuôn rơi
“Nương. . .” Tề Uyển Dao không dám nhìn bộ dáng của Lã thị, cũng không kịp suy nghĩ theo lập trường của Triệu Hoằng Lâm, kìm lòng được gọi Lã thị là “Nương” .
Lã thị kinh ngạc, nhìn mọi người thật kỹ, trong lòng như có sóng gợn mãnh liệt, bọn họ, bọn họ thật sự đến thăm mình.
Triệu Tương Nghi nương theo tia sáng nhìn Lã thị, thấy môi bà ta trắng như giấy, khô nứt, nhìn thật yếu ớt thương cảm, tưởng như vừa sờ vào sẽ nứt hết. Quần áo trên người còn dính vết máu, nhìn thấy mà giật mình, cổ tay băng bó thật dày, nhìn rất đau. Lã thị bây giờ và với mấy ngày trước, thật giống như hai người.
Mặt khô vàng, như một đoá hoa sắp tàn, hấp hối, kéo dài hơi tàn.
Triệu Hoằng Lâm siết thật chặc nắm tay, hắn đột nhiên hận Lã thị như vậy.
Bởi vì … bộ dáng này của bà ta, khiến hắn ghét không được, ngược lại, còn thương tiếc đồng tình, điều này làm hắn có chút ảo não vì đem Lã thị nhốt ở đây, nếu không bà ta có thể sống lâu hơn một chút.
“Hoằng Lâm, Tương Nghi, gọi một tiếng nương đi.” Những lời này vừa nói ra, khiến mọi người khiếp sợ.
Bởi vì người nói lời này, chính là Nhâm thị.
Có thể là Lã thị, có thể là Tề Uyển Dao, thậm chí có thể là Triệu Tín Lương, lại trăm triệu không ngờ được là Nhâm thị đề nghị.
Theo lý thuyết, Nhâm thị và Lã thị là địch nhân mới đúng.
Nhưng Nhâm thị nói như vậy, trong giọng nói không thể không nghe ra được tia thật tình, khiến Triệu Tương Nghi viền mắt đỏ.
Lã thị cũng hoảng sợ, có chút không hiểu Nhâm thị, lại toát ra nhè nhẹ cảm kích
Lã thị biết mình lần này là thật sự sắp chết, ác giả ác báo, trước khi lâm chung, thực không muốn tranh giành gì nữa, Nhâm thị nói ra tiếng lòng của mình, đây chính là điều mong muốn cuối cùng, chính là muốn bọn nhỏ gọi mình là ‘Nương’
Mặc kệ Lã thị từng làm ra những chuyện ghê tởm cỡ nào, chung quy là mẫu thân.
Lã thị hối hận, không ngờ lại kịch liệt ho khan vài tiếng, sắc mặt ửng hồng, dáng dấp chật vật.
Triệu Tương Nghi kinh ngạc nhìn vạt áo Lã thị dính màu đỏ tươi, đây không phải là vết máu do bị thương, mà đúng là ho ra máu.
Tâm trạng kinh hãi, Triệu Tương Nghi lấy tay che ngực, muốn thốt ra tiếng “Nương”, thế nhưng nói không nên lời.
Triệu Hoằng Lâm đơn giản đi ra ngoài.
Không ai chú ý tới, khoé mắt hắn hiện một tầng sương mỏng.
Lã thị thấy thế, trong mắt đầy bi ai và tuyệt vọng.
“Tôi sai rồi. . .” Nước mắt cứ rơi , “A Lương, có lẽ tôi vốn không nên gả cho chàng. . . Nếu như tôi không gả cho chàng, có lẽ hôm nay chàng sẽ vui vẻ.”
“Tôi thật sự sắp chết… Không cầu gì khác, chỉ cầu mọi người đừng hận tôi nữa được không?” Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, ngẫu nghe được vài tiếng thở dài.
Triệu Tương Nghi bình tĩnh, chuẩn bị tâm lý, thì thào mở miệng: “Nương, mọi người không để trong lòng đâu.”
“Con,con nói gì? Có thể gọi lại một lần nữa không?” Hai mắt Lã thị sáng ngời, không tin được vào tai mình, chỉ muốn nghe thêm lần nữa.
Nhưng thấy Triệu Tương Nghi môi hơi mở
Mâu quang Lã thị hơi tối,lúc này ý thức của bà không rõ ràng lắm, tưởng chính mình nghe lầm, có lẽ xuất hiện ảo giác.
“Nương.” Gọi thêm lần nữa
Có điều không phải Triệu Tương Nghi gọi, mà là Triệu Hoằng Lâm
Hắn chậm rãi đi tới, nhìn Lã thị cứng rắn gọi, trong giọng nói mang theo đau khổ, mọi người liếc mắt nhìn hắn, trên mặt ai nấy đều kinh ngạc
“Hài tử. . .” Lã thị nghẹn ngào, một lát nói không nên lời.
Triệu Tương Nghi bước đến, đi tới trước giường ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Nương, một lát nữa cùng bọn con quay về, mọi người sẽ tìm đại phu xem bệnh cho nương.”
Nàng cũng không biết tại sao lại nói ra lời này, thế nhưng trong lúc vô tình, theo trái tim mà thốt ra.
Triệu Hoằng Lâm cả người cứng đờ, đứng ở trước giường, Triệu Tín Lương đi tới, vỗ vai hắn đang cứng ngắc.
“Mà thôi.” Triệu Tín Lương cười thê lương, “Xem như kiếp trước bọn tôi thiếu cô, kiếp này đã trả sạch rồi.”
“A Lương. . . Xin lỗi” Lã thị cảm giác toàn thân buông lỏng.
Bởi vì sinh mệnh đã đến cực hạn, cũng bởi vì đã hiểu rõ, lại có thể cảm nhận được sự vui sướng trước nay chưa từng có, coi như hết thảy đều không quan trọng, bà có thể an tâm.
Là cao hứng, quá kích động nên ho khan.
Ho kịch liệt, ho đến mặt đỏ bừng, giống như dính máu.
Gấp đến độ Tề Uyển Dao gọi bà tử đi tìm đại phu đến
Nhưng đại phu còn chưa chạy tới, Lã thị đã phun ra một ngụm máu lớn, ngay sau đó cả người co quắp, an tâm nhắm hai mắt lại. . .
Mọi người nhìn thấy, khoé miệng Lã thị, hẳn nở một nụ cười.
Triệu Tương Nghi lấy tay che miệng, mắt mở thật to, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Triệu Hoằng Lâm lấy tay che hai mắt Tề Uyển Dao vì khóc mà đỏ lên, lưng cứng còng.
Trong mắt Triệu Tín Lương hiện lên một tầng sương mỏng, không khóc, chỉ mím chặc môi, mặt tái nhợt nhìn Lã thị.
Không ai đưa tay đến kiểm tra hơi thở của Lã thị, vì mọi người đều biết, Lã thị đã mất. . .
Có lẽ đã sớm muốn đi, nhưng vì chờ mọi người nên còn gắng gượng đến bây giờ, chờ mọi người tha thứ cho
“Nương.” Triệu Hoằng Lâm thì thào gọi, “Đi đường thật tốt, hảo hảo đầu thai, kiếp sau đừng chọn lầm đường, đừng chọn người.”
“Như cha đã nói.” Triệu Hoằng Lâm lẩm bẩm nói, hai mắt vô thần, “Có lẽ kiếp trước đã thiếu nương, nên kiếp này trả sạch
Nhâm thị bước đến, ôm lấy Triệu Tương Nghi, vỗ nhẹ đầu nàng, nhìn Lã thị nhỏ giọng nói : “Thật ra, tôi chưa bao giờ hận cô đảo , ngược lại còn có chút hâm mộ cô, bởi vì cô là người con gái đầu tiên làm Tín Lương động tâm. Đi đường cho tốt, chuyện chung thân đại sự của Tương Nghi tôi sẽ lo, tuyệt đối không để con bé chịu uỷ khuất.”
“Người đâu.” Triệu Tín Lương đột nhiên trầm giọng gọi, “Đưa thi thể của cô ấy, đến một nơi thanh tịnh ở đây an táng.”
Mọi người mím môi, không có ý kiến.
Tìm một nơi thanh tịnh ở đây an táng Lã thị, cũng tốt.
Mấy người bà tử trải qua chuyện đời, vì vậy cũng không sợ, cẩn thận chỉnh trang lại thi thể Lã thị, tìm nơi thanh tịnh để chôn.
Triệu Hoằng Lâm phái gia đinh vào trấn tìm mau quan tài.
Triệu Tương Nghi bình tĩnh nhìn hết thảy, trong lòng cũng không có như Tề Uyển Dao đau thương kích động.
Không phải lànàng tàn nhẫn, chỉ là theo nàng, Lã thị mất rồi, cũng xem như là một loại giải thoát.
Không ai hận Lã thị, không ai chán ghét mà vứt bỏ bà, bà đã lấy được sự tha thứ của mọi người, trả sạch nghiệt trái đời này, an tâm mà đi, so với việc sống mà không ai quan tâm đến còn tốt hơn.
Không cần phiền não bất cứ chuyện gì nữa.
Cho nên, việc Lã thị qua đời, nàng lại bình tĩnh hơn ai hết.
Triệu gia ở trong thôn này đặt một linh đường, mấy ngày sau, dựa theo tục lệ , an táng Lã thị. Vốn là phải để thêm mấy ngày, nhưng vì thời tiết nóng bức, dùng khối băng cũng không được, côn trùng luôn nhìn thi thể chực chờ, mọi nùười không có biện pháp đành an táng sớm.
Còn lại, chính là việc túc trực bên linh cữu
Dựa theo quy củ, mẹ đẻ qua đời, phải túc trực bên linh cữu ba năm. Nhưng tình huống của Lã thị lại khác, bà ta đã sớm cắt đứt quan hệ với Triệu gia.
Niệm Lã thị là mẹ đẻ của hai đứa con, Nhâm thị chủ động đưa ra yêu cầu, muốn hai đứa con chịu tang Lã thị nửa năm, cho là tẫn hiếu tận trung.
Triệu Tín Lương thích cách làm của Nhâm thị , thấy Nhâm thị hiểu biết đạo lý, càng thêm yêu thương.
Triệu Tương Nghi nghĩ đến việc chịu tang nửa năm, an tâm không ít, chí ít cứ như vậy, tạm thời không có đề cập đến hôn sự, Nhâm thị lại không thể đề cập đến chuyện này được.
Chỉ là trong lúc chịu tang, thư của Bùi Tử Quân đúng hạn đưa tới, Triệu Tương Nghi có chút kinh hỉ nhưng cũng lo lắng, đây vốn là chuyện không ra thể thống gì, trong lúc chịu tang lại….
Vì thế, nàng bắt đầu trở nên cực kỳ cẩn thận, ngay cả Bích Văn cũng không tiết lộ nửa phần.
Có điều, rất nhanh có một chuyện che giấu cho chuyện thư từ giữa Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân . . .