EDIT: JULIA
Đến tháng sáu, Bùi Tử Quân cuối cùng từ huyện Giang Ninh trở về.
Đi chừng mười ngày, sau khi Bùi Tử Quân trở về, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, giống như có một tảng đá lớn đè nặng trong lòng.
Mẫu thân Ông thị thường xuyên nói vào tai hắn ——
Tương Nghi cho dù tốt, nhưng lại có một mẫu thân hư đốn như vậy. Bùi gia chúng ta mặc dù không phải nhà quan, nhưng cũng là một đại hộ, cũng phải cần mặt mũi.
Con đã thấy mẹ đẻ của con bé chưa, bà ta từng làm những chuyện xấu hổ, nếu ngày sau bà dùng quan hệ thông gia xuất hiện, vậy người ngoài nhìn Bùi gia chúng ta thế nào đây?
Có mẹ đẻ như vậy ở bên, không chừng Tương Nghi thay đổi tính tình, đến lúc đó con hối hận làm sao bây giờ? Trong phủ sẽ yên bình sao?
Tóm lại, hôn sự này, nương không tán thành, giờ thừa dịp tình cảm chưa sâu, con mau chặt đứt nó đi.
Con chặt đứt đi, chặt đứt đi, chặt đứt đi.
Bùi Tử Quân nhíu mày, lời của mẫu thân như là một lưỡi dao sắc bén, đâm vào tim hắn
Ông thị biết Bùi Tử Quân hiếu thuận với mình, nhất định sẽ đem lời đó để trong lòng, cũng bận tâm đến danh dự của Bùi gia, nên rất thản nhiên nói điều đó với con trai
Lúc này, hắn không biết nên nói mẫu thân ngoan tâm, hay là tạo hóa trêu người.
Sau khi trở về, hắn không có dũng khí đi gặp Triệu Tương Nghi.
Sợ thấy bộ dáng khổ sở của nàng, sợ thấy ánh mắt tiều tuỵ của nàng, càng sợ hơn khi đề cập đến tương lai của hai người. Hắn nhớ đến nàng, trong mắt, trong lòng đều có hình ảnh của nàng.
Nhưng bây giờ, có hai lựa chọn bày ra trước mặt, hắn đều muốn chọn hai, cũng biết không thể chọn được hai.
Ở tiểu uyển Tĩnh Phong mấy ngày, cuối cùng lấy hết dũng khí đi tìm Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi một mực chờ Bùi Tử Quân.
Biết hắn đã về, biết tâm tình của hắn không được tốt, thế nhưng nàng không chủ động đến tìm hắn. Chủ động đi tìm hắn, sau đó nói cái gì?
Hiên ngang lẫm liệt, bảo hắn buông tha mình, làm theo ý mẫu thân hắn? Hay là ích kỷ, bảo hắn buôngt ha tất cả, bỏ lại gia tộc, cùng nàng đến chân trời góc bể?
Không thể được, điều này thật quá buồn cười.
Cho nên, Triệu Tương Nghi chờ, chờ Bùi Tử Quân đến tìm mình, chờ Bùi Tử Quân quyết định. Như vậy đến lúc đó, mặc kệ hắn nói cái gì, bọn họ sẽ y theo mà làm.
Mấy ngày trước, nàng đối với chuyện tình cảm này luôn bị vây trong mông lung.
Nàng biết rõ mình đã động tâm với người đàn ông này, lúc ở cùng hắn luôn chìm đắm trong ngọt ngào, kinh hỉ. Chỉ là không đến trình độ yêu đến chết đi sống lại
Có một ví dụ rất tầm thường, nếu có một ngày, muốn nàng buông tha tất cả, chỉ cần Bùi Tử Quân nói, nàng không xác định được là mình có kiên quyết lựa chọn quyết định đó của Bùi Tử Quân.
Nhưng bây giờ, lại không giống
Nàng ý thức được giữa nàng và Bùi Tử Quân tồn tại một trở ngại, trở ngại này có thể khiến nàng vĩnh viễn mất đi người đàn ông mình yêu.
Triệu Tương Nghi tỉnh ngộ, hoá ra, ở trong lòng nàng, Bùi Tử Quân bất tri bất giác trở nên quan trọng với nàng
Luyến tiếc, không bỏ xuống được, nếu muốn nàng thực sự dứt bỏ, so với muốn mạng nàng còn đau hơn.
Nàng yêu người đàn ông này, đến mức không kiềm chế được.
Hai người gặp nhau, Triệu Tương Nghi vẫn không mở miệng nói, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ, sau khi hoàn hồn lại, mới ngẩng đầu lên, đã thấy Bùi Tử Quân nhìn mình bằng ánh mắt ôn nhu.
Lúc này mũi Triệu Tương Nghi đau xót, viền mắt nhất thời ươn ướt.
Ánh mắt này không biết còn nhìn mình bao lâu nữa, có lẽ hết hôm nay, sẽ không còn.
Vừa nghĩ đến điều này, nàng không thể thở được.
“Nương huynh thật sự bị bệnh.” Không nghĩ tới, Bùi Tử Quân vừa mở miệng, là nói câu này.
Triệu Tương Nghi có chút kinh ngạc, ánh mắt trở lại bình thường.
Đứa ngốc, là vì sợ nàng lo lắng, nên mới nói dối là Ông thị bị bệnh thật, cũng không phải có ý định giữ hắn ở lại, tách hắn ra khỏi Triệu gia, để nàng có thể yên tâm.
Thực sự là... Nàng dễ gạt vậy sao?
“Ừ, bá mẫu vẫn khỏe chứ?” Triệu Tương Nghi vô lực hỏi Bùi Tử Quân, làm bộ như tin rồi.
Trong mắt Bùi Tử Quân hiện lên một chút thư thái, nhẹ nhàng thờ phào, còn cho là đã lừa được Triệu Tương Nghi, cười nói: “Được rồi, không phải huynh đã về sao?”
“Nga, ừ...” Triệu Tương Nghi chần chừ, trong lúc nhất thời, đột nhiên không biết nói với Bùi Tử Quân cái gì... Nói rõ tâm ý của mình sao?
Còn nữa, bây giờ mà nói ra, sẽ khiến hắn cảm thấy khó lựa chọn.
Nàng mong muốn, mặc kệ Bùi Tử Quân chọn lựa thế nào, sẽ không cảm thấy thẹn với nàng
“Muốn nói gì?” Bùi Tử Quân hỏi.
Triệu Tương Nghi lại lắc đầu: “Không có gì, được rồi, huynh không phải nói có chuyện muốn nói với muội à?”
Bùi Tử Quân đột nhiên trầm mặc.
Hắnyên lặng nhìn Triệu Tương Nghi, giống như là trước khi chia tay phải nhớ rõ bộ dáng của nàng vậy, ánh mắt như thế, khiến Triệu Tương Nghi trong lòng thấy khủng hoảng
Bầu không khí trở nên căng thẳng, Triệu Tương Nghi nghĩ, không khí hình như mất hết, không thì tại sao lại thấy khó thở thế này?
“Tương Nghi, muội đáp ứng huynh, đợi lúc muội cập kê rồi, gả cho huynh.” Bùi Tử Quân đột nhiên nói vậy, một câu này khiến Triệu Tương Nghi bất khả tư nghị, biến hoá khôn lường
Hắn, hắn đây là đang cầu hôn nàng sao?
Mặc dù ngày trước cũng có, nhưng mà bây giờ, hắn lại trịnh trọng noi lời này với nàng, là đang cho nàng thấy, hắn đã quyết định rồi?
“Có thể đáp ưng huynh không?” Bùi Tử Quân nhìn Triệu Tương Nghi, mắt nhắm lại, “Chỉ cần muội đáp ứng, huynh mới có thể an tâm, như được bảo đảm, để huynh có thể không bận lòng mà xử lý chuyện này.”
“Huynh không sợ sao?” Triệu Tương Nghi hỏi ngược Bùi Tử Quân.
Trong tròng mắt hắn đầy chán nản, mấy ngày nay, hắn đã trải qua chuyện gì?
Bùi Tử Quân lắc đầu, khóe miệng nhếch lên: “Huynh nào sợ chứ? Nếu huynh sợ, thì muội làm sao bây giờ.”
Triệu Tương Nghi tâm động, cảm gíac tê dại vô lực lại tràn đến.
“Diễn Trạch, muội đáp ứng huynh, cả đời này nếu không phải là huynh thì sẽ không lấy.” Nói như vậy, nếu không có đoạn tình cảm này, Triệu Tương Nghi tuyệt đối sẽ không nói như vậy, nhưng mà lời đến khóe miệng, nàng lại có cảm giác muốn khóc
“Thật tốt.” Bùi Tử Quân nói, từ trong tay áo lấy ra một hộp gấm.
Sau khi mở ra, thấy bên trong là một dây chuyền bạch ngọc. Dây chuyền ngọc này tinh xảo lạ thường, không nhiễm một tạp chất nào, chắc là thượng phẩm. Hơn nữa, không biết là ảo giác hay sao, Triệu Tương Nghi mơ hồ cảm giác vòng ngọc này toả ra một làn hơi lạnh, giống khối băng vậy.
“Cho muội, đây là đồ tốt, huynh thấy thân thể muội không tốt, mùa đông thì lạnh, mùa hè thì nóng người, nên tìm riêng cho muội. Đây là bạch ngọc cực kỳ hiếm thấy, mùa hè nóng gắt muội mang nó theo, nó sẽ giúp muội không bị nóng, đồng thời đem nhiệt độc trong cơ thể hút ra. Vào đông, thì sẽ thêm ấm áp, muội mang nó sẽ cảm thấy ấm áp gấp trăm lần, không cảm giác lạnh.” Bùi Tử Quân giới thiệu công dụng cho Triệu Tương Nghi nghe.
“Huynh đeo cho muội?” Thấy Triệu Tương Nghi không nói lời nào, Bùi Tử Quân nở nụ cười.
Đeo dây chuyền lên cổ, quả nhiên thấy lạnh, nhưng không có lạnh cả người, đúng là thượng phẩm.
“Vốn đợi đến ngày muội cập kê sẽ đưa, đây là lễ thành nhân.” Là mắt Triệu Tương Nghi bị hoa mắt hay sao, sao lại cảm giác Bùi Tử Quân cười, nhưng trong đó mang theo tia bi thương
“Diễn Trạch, vì sao huynh lại cho muội cảm giác không tốt vậy.” Triệu Tương Nghi tâm động, đưa tay sờ dây chuyền ngọc, môi cũng run rẩy.
Bùi Tử Quân không cười nữa.
Động tác rất chậm, Triệu Tương Nghi thấy mà đau lòng.
“Ngô.” Hắn buồn phiền phát ra tiếng, ngẫm nghĩ nên nói như thế nào đây, thật khổ sở
“Cửa hàng ở huyện Giang ninh bên kia xảy ra chuyện, huynh phải về bên đó, nên cửa hàng ở trấn Thanh Hà tạm thời không cần xử lý.” Qua thật lâu, hắn lẳng lặng nói ra, hai mắt không rời khỏi Triệu Tương Nghi, rất sợ bỏ lỡ qua một tia biểu tình của nàng.
Kết quả, hắn nhìn không thấy trong mắt Triệu Tương Nghi khổ sở, chỉ thấy nồng đậm yêu thương.
“Xin lỗi, bởi vì muội, cho nên huynh mới sống mệt mỏi vậy.” Triệu Tương Nghi ngửa đầu nói một câu.
Bùi Tử Quân lại cuống quít giải thích: “Không đúng không đúng, không phải là tại muội, mà là sinh ý trong nhà có vấn đề nên muốn huynh xử lý.”
“Kỳ thực muội đều biết.” Triệu Tương Nghi không giả bộ được, ánh mắt đỏ lên, “Bùi bá mẫu bởi vì mẹ đẻ muội, không hài lòng con dâu là muội... Huynh bây giờ rơi khỏi trấn Thanh Hà, muội cũng đoán được kết quả rồi.”
“Đừng suy nghĩ nhiều, được chứ?” Bùi Tử Quân đột nhiên nắm tay Triệu Tương Nghi, “Hôm nay, huynh đến đây không phải là từ biệt muội, mà là ước hẹn tương lai với muội. Muội phải chờ huynh, chờ đến lúc muội cập kê, huynh nhất định sẽ đến cầu hôn muội, sẽ cho muội hào quang và thể diện, muội nhất định phải chờ huynh “
“Trước khi muội cập kê, huynh sẽ không trở lại trấn Thanh Hà?” Triệu Tương Nghi cảm thấy vô lực.
Sắc mặt Bùi Tử Quân tối sầm, gật đầu: “Cho dù là muội, còn có trách nhiệm của Bùi gia, hai thứ huynh đều muốn, không muốn bỏ cái nào. Cho nên sẽ rất khó khăn, có thể mệt chết. Nhưng huynh đã đáp ứng mẫu thân, sau khi xử lý xong tất cả, sẽ trở về huyện Giang Nhinh. Nhưng muội hãy yên tâm, huynh nhất định sẽ không đáp ứng mẫu thân cưới người con gái khác làm vợ, trong lòng huynh chỉ có một mình muội. Sau khi trở về, huynh sẽ tận lực giải thích cho mẫu thân để người không hiểu lầm muội nữa, tin rằng mẫu thân sẽ hiểu cho chúng ta. Muội, muội đừng có oán mẫu thân huynh, bà là một người dịu dàng, chính là bởi vì quan tâm huynh nên mới như vậy, bà không ghét muội, chỉ ngại mẹ đẻ muội…”
Bùi Tử Quân không có nói hết.
Triệu Tương Nghi gật đầu: “Muội hiểu.”
“Ủy khuất muội rồi.”
“Không ủy khuất.” Triệu Tương Nghi cười thật thoải mái, tay sờ dây chuyền, “Muội chờ huynh trở lại.”
Thời gian một năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn lắm, Triệu Tương Nghi nghĩ đến cũng đành cười khổ.
Bùi Tử Quân ôm lấy bả vai Triệu Tương Nghi, ôm rất chặt: “Nếu huynh có thể dũng cảm hơn chút, sớm cho muội biết tình cảm của huynh, sớm chút để mẫu thân định hôn sự của chúng ta, thì hôm nay sẽ không có như vậy.”
“Huynh đã rất nỗ lực, cũng vì muội làm rất nhiều, đừng tự trách mình, muội sẽ đau lòng.” Triệu Tương Nghi dựa vào vai Bùi Tử Quân, giọng nói lẳng lặng, giống như rất mệt
Bùi Tử Quân nghe được trong lòng rất khó chịu, càng ôm chặt hơn: “Lúc huynh không có ở đây, nhớ phải tự lo cho mình, lần trước Bích Văn nói muội đau đầu, nhớ phải bồi bổ, ít luyện chữ lại, đi lại nhiều cho tốt. Còn nữa, không nên mặc áo mỏng, muội thể hàn, sẽ bị nhiễm lạnh hơn. Nhiễm Thuý Trai mặc dù không thủ hạ của huynh xử lý, nhưng sẽ không đóng cửa, cha huynh đã phái người đến xử lý, huynh cũng đã nói với họ rồi, sau này nếu muội rãnh rỗi thì đến chơi, muốn tự mình xử lý cũng được, tuỳ ý lựa vài món son phấn cũng tốt, bọn họ sẽ không nói ‘không’ với muội, ở trong mắt bọn họ, muội chính là thiếu phu nhân Bùi gia tương lai. Còn có...”
Triệu Tương Nghi dựa vào lòng Bùi Tử Quân, nước mắt làm ướt hạ sam của Bùi Tử Quân.
Nàng không biết, Bùi Tử Quân hiểu mình nhiều đến thế
Nếu là bình thường, nàng nhất định sẽ cười nhạo Bùi Tử Quân, sao lại giống như tên Mạc Thiểu Kỳ, thao thao bất tuyệt vậy.
Nhưng lúc này, ngoại trừ rơi nước mắt, đau lòng, nàng không có cảm giác phải ứng phó sao nữa
“Huynh sẽ gửi thư cho muội, Nguyên sách bên kia nhận lấy, đích thân đường tỷ Triệu Tương Liên của muội sẽ giao cho muội, không sao.” Dặn dò xong một đống lớn vấn đề, Bùi Tử Quân nói xong nhẹ nhàng buông Triệu Tương Nghi ra, giúp nàng lau nước mắt, “Muội nhất định phải chờ huynh quay về, không thấy hồi âm của muội, huynh sẽ không còn tâm tình sống bên kia.”
“Ừ, muội hứa.” Triệu Tương Nghi nghẹn ngào.
“Đứa ngốc, tại sao khóc? Chẳng qua là rời đi một chút thôi, sẽ không lâu đâu, chờ huynh trở về, hết thảy đều tốt.” Bùi Tử Quân giúp Triệu Tương Nghi lau sạch nước mắt.
Triệu Tương Nghi bình tâm lại: “Huynh vì muội mà làm nhiều như vậy, muội lại không làm được gì cho huynh.”
Nàng biết rất rõ Bùi Tử Quân mệt chết đi, biết rất rõ Bùi Tử Quân gánh vác rất nhiều thứ, nhưng nàng thực sự cái gì cũng không làm được được cho hắn. Đến trước mặt Ông thị khóc lóc kể lể sao? Cố làm nhiều chuyện tốt, lấy lòng bà, để bà thay đổi cách nhìn về gia đình nàng?
Vô dụng, Ông thị căn bản không để ý đến, bà làm sao không biết nàng tốt, nhưng vẫn kiên trì không để cho nàng vào cửa Bùi gia, làm một đương gia chủ mẫu, bà cũng có cái khó của bà. Cho nên, nàng tận lực biểu hiện, bà sẽ thành toàn cho nàng và Bùi Tử Quân?
Như vậy có thể động viên những người khác khuyên Ông thị?
Làm như vậy chỉ khéo thành vụng, ở thời đại này, một nữ nhi gia lại điên cuồng chủ động nói đến hôn sự, ở trước mặt Ông thị, sẽ chỉ làm Ông thị cảm giác mình giống như Lã thị, mặt dày như nhau…
Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu có bao nhiêu biện pháp, đều không dùng được, đau đầu chết Triệu Tương Nghi.
“Như vậy, có thể hôn huynh không?” Bùi Tử Quân không chớp mắt nhìn Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi tâm đau, nhìn ánh mắt bi thương, khoé miệng tà mị của Bùi Tử Quân, kìm lòng không được sáp vào gần hắn.
Nếu những thứ kia không thể làm, vậy thì cứ hôn hắn.
Nàng hôn rất cẩn thận, rất triền miên, nước mắt một giọt, một giọt không khống chế được dính vào mặt Bùi Tử Quân, lực đạo rất nhẹ, lại làm tim hắn đau.
Hắn ôm Triệu Tương Nghi, từ bị động biến thành chủ động.
Bởi vì động tác của Triệu Tương Nghi quá nhẹ, không thoả mãn được hắn, hắn thậm chí muốn đem Triệu Tương Nghi hoà vào một thể với mình, cả đời không xa cách.
Chìm trong tình yêu, môi lưỡi quấn nhau, trầm mê khi sắp ly biệt.