Không rõ mình cảm thấy hứng thú với Natsuki từ khi nào nhỉ? Nhưng hẳn là đã từ rất lâu rồi.
Là từ khi cả hai sống cùng nhau ở Zanbul sao?... Không. Vậy là từ lúc cùng nhau lên đường tìm đến thị trấn đó?... Cũng chẳng phải.
Phải là trước đó nữa cơ. Là ngày cả hai ở cùng nhau sau khi mình được Natsuki cứu sống.
Lúc ấy, chẳng nhớ nổi mình đã nghĩ cái gì nữa. Vừa mở mắt ra thì đã thấy mỹ nhân ở cạnh bên rồi, mà lại còn trần như nhộng nữa chứ. Thế là lỡ miệng bảo người ta là đồ trần truồng luôn.
Ấy vậy mà giới thiệu xong cái cô nàng đột nhiên bảo bản thân từng là đàn ông và đến từ giới khác cơ chứ. Mình thì cứ nghĩ là cái cậu này đang bỡn cợt mình ấy. Nhưng rồi cô nàng lại hỏi những chuyện mà đáng lẽ ai cũng phải biết. Vậy là mình dần hiểu ra những gì cậu ấy nói là thật khi để ý đến cử chỉ và thói quen của cổ.
Mặc dù mình đã tỏ ra thô lỗ với chính ân nhân của mình là Natsuki vậy mà cậu ấy vẫn chẳng ngại ngần gì mà chăm lo cho. Thậm chí cổ còn tỏ ra vui vẻ khi làm vậy nữa. Thật khó để quên nụ cười rạng rỡ của Natsuki lúc đó khi nghe mình bảo sẽ dạy phép thuật cho cô nàng.
So với những nơi khác thì nạn phân biệt chủng tộc ở chỗ mình cũng không hẳn là quá nghiêm trọng, nhưng dù vậy, mình vẫn chẳng có bạn bè gì cả. Dĩ nhiên, tìm được ai đó có thể cùng vui cười như thế này thì lại càng không.
Mình không rõ là do Natsuki là một long nhân hay vì cô ấy đến từ thế giới khác, nhưng dù đã nhìn thấy cánh và sừng của mình, cậu ấy vẫn chẳng e dè gì cả… Không, còn hơn cả thế nữa. Cậu ấy đã đối xử với mình như là một người bạn thân thiết. Vậy ra, thứ đã hấp dẫn mình là nụ cười của cậu ấy.
Và rồi đêm ấy, thứ xúc cảm vốn chỉ đang âm ỉ trong lòng mình đã bộc phát theo cái cách mà chẳng thể lường trước được.
Khi nghe thấy những thanh âm của Natsuki, cơ thể mình như muốn hòa cùng cậu ấy, còn trong tâm trí thì chẳng tồn tại bất cứ thứ gì khác ngoài Natsuki.
Tôi đã nghĩ rằng những tiếng rên rỉ ấy của Natsuki mới thật quý giá và đáng yêu làm sao. Thậm chí, tôi còn muốn quay sang để ôm cô ấy thật chặt nữa cơ.
Và khi dần chìm vào giấc ngủ, cuối cùng thì tôi cũng hiểu thứ cảm xúc đó là gì.
À, ra là mình yêu Natsuki rất nhiều, đến nỗi chẳng thể quay đầu lại nữa.