Cuộc Sống Lúc Có Đuôi

chương 13: trốn chạy.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Sao lại thành ra thế này chứ...”

Hiện tại, hai đứa đang băng qua đường cái… Bởi tụi này chịu hết nổi rồi.

Hễ cứ xảy ra chuyện gì trong lúc làm việc là người ta lại bảo, “Hai cô tuyệt thật đấy” hay “Hai người thật sự đã giúp chúng tôi rất nhiều” hoặc đại loại vậy.

Thì cũng bởi sau vụ quỷ khổng lồ đó mà cả hai nhận ra mình quá chênh lệch so với quy chuẩn sức mạnh ở đây. Vậy nên hai đứa bắt đầu nghĩ rằng các đồng nghiệp có thể đang cảm thấy bị tranh việc. Suy cho cùng thì, công việc hai đứa làm lúc nào cũng nhiều hơn người khác bao nhiêu mà.

Thế nên, cả hai quyết định rời thị trấn. Trong lúc đang phân vân xem phải đi đâu thì hai đứa thấy đây cũng là cơ hội để đến Hoàng Đô một chuyến.

“Hửm?”

Cảm thấy như có ai đó nhìn mình khi đang đi, tôi liền quay lại và chạm phải ánh mắt của Ruti. Nhưng rồi nhỏ lại vội vàng lảng tránh.

“Gì vậy ta?~~”

“Có gì đâu chứ?”

Dạo này, mấy cuộc trò chuyện kiểu này cứ diễn ra suốt. Bộ mình đã làm gì sao?... Chắc nhỏ biết mình lén đi ăn bánh kếp một mình rồi cũng nên. Nhưng nếu vậy thì đáng lẽ nhỏ phải bực bội chứ. Chẳng biết sao nhưng nhỏ cứ vậy làm tôi thấy không thoải mái lắm.

Cứ như thế, hai đứa vừa đi vừa cắm trại suốt một tuần mới đến được Hoàng Đô.

Hoàng Đô Arst. Xem ra Hoàng Đô cũng cùng tên với đất nước của nó. Không như Zanbul, tường thành bằng đá được xây dựng kiên cố và luôn có binh lính túc trực bên trên. Và có đến tận hai bức tường như thế. Bức tường trong kia hẳn là dành riêng cho giới quý tộc nhỉ? Coi bộ thường dân chẳng vào được rồi. Và ngay trung tâm thành phố là một lâu đài cùng với một con hào bao quanh nó. Còn các trục đường chính hướng về bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều rất rộng rãi. Ở đây rõ ràng hơn hẳn Zanbul về mọi mặt.

“Lớn thật á~”

“Thì, Hoàng Đô mà lại. Không chỉ lớn mà còn đông dân nữa.”

Có đủ kiểu người đang đi trên phố. Quầy hàng thì đây ra, đâu đâu cũng tấp nập người mua kẻ bán.

Còn có cả hàng ăn nữa cơ. Mà, cũng gần trưa rồi nên hai đứa quyết định kiếm gì ăn tạm trong lúc dạo loanh quanh.

“Ưm~, xiên nướng này ngon ghê ta.”

“Natsuki này, tớ biết là cậu thích đồ ngọt, nhưng cả thịt cũng vậy hở?”

“Thì, cậu biết tớ rồi còn gì... Với lại, đến đây rồi tớ mới được ăn thịt thỏa thích thôi.”

“Chả hiểu cậu ăn kiêng cái kiểu gì nữa...”

Chịu thôi, hồi đấy thịt mắc quá mà. Mấy ngày trước hôm lãnh lương tôi toàn phải ăn mì ống… Peperoncino đúng là chân lý mà.

Sau một hồi loanh quanh cũng căng bụng nên hai đứa đi tìm nhà trọ.

Dạo này cũng hơi rủng rỉnh tiền nên hai đã chọn thuê một nhà trọ tầm trung.

Thì có một một giấc ngủ ngon và thoải mái thực sự khiến người ta thêm yêu đời mà.

Và hai đứng tìm được một phòng đôi - đầy đủ hai bữa sáng, tối - với giá 1 đồng vàng. Đắt gấp đôi hồi trước luôn.

““Quao!””

Bên trong đúng là rộng lắm luôn. Còn giường ngủ thì tôi nghĩ chắc là cỡ lớn? Và cũng mềm hơn nữa. Kể cả bàn ghế với mấy đồ nội thất khác trông cũng chẳng rẻ rúng gì.

“Liệu hai đứa có trúng số nữa không nhỉ?”

“Có khi lắm. Nhưng lần này chắc sẽ kiếm được nhiều hơn những gì đã bỏ ra đó.”

Sau đó, vì chẳng định làm gì cả nên hai đứa để lại đồ đạc rồi lượn ra ngoài để thư giãn và đi tắm.

“Tớ cứ băn khoăn mãi, nhưng da cậu đẹp thật đó, Natsuki.”

“Hừ~ừm~ Đúng vậy thật. Mà chẳng phải da cậu cũng đẹp lắm sao, Ruti?”

Cả hai trò chuyện khi ngồi ngâm mình cạnh nhau trong bồn tắm. Da hai đứa đúng là mềm mịn như lụa vậy, mà lại chẳng có lông lá gì cả.

“Tớ sờ thử được không?”

“? Được mà?”

Nói vậy rồi Ruti bắt đầu sờ nắn cánh tay tôi. Rồi đến bụng và hông. Hơi nhột rồi đó. Và kế đến là ngực tôi… Hở?

“... Ruti này?”

“... Á, tớ xin lỗi.”

Nhỏ đột nhiên rút đôi bàn tay đang mơn trớn đó lại. “Nếu muốn thì cậu có thể tự sờ của cậu mà?” tôi nói, và nhỏ trả lời “À thì, đó không phải điều tớ muốn...” Cái đồ đáng ghét! Thích đùa giỡn với điện nước yếu lắm hả!

“... Vậy cậu thì sao, có muốn sờ của tớ không?”

“Hử...”

Thật lòng mà nói thì tôi cũng tò mò không biết điện nước đầy đủ thì ra sao…

“Vậy thì, một chút thôi nhé...”

Tôi nhẹ nhàng chạm vào đó. Tôi nghĩ đây chắc là cỡ E nhỉ? Bóp bóp, nắn nắn…

… Tự dưng thấy hơi khó chịu nên tôi lỡ tay bóp mạnh một cái.

“Ưm… ha...”

“... Xin lỗi.”

Bầu không khí này hơi kỳ cục rồi đó. Thấy hơi khó xử nên tôi thu tay lại.

“S-Sao chúng ta không tắm cho xong đi nhỉ?”

“À… Ừm.”

Thế rồi, hai đứa lặng lẽ trở về phòng mà lòng đầy khó xử.

Sáng hôm sau, chắc là nhờ được nghỉ ngơi đầy đủ sau một chuyến đi dài ngày nên hai đứa đã không còn cảm thấy khó xử nữa.

“Vậy thì, hôm nay chúng ta đến Hiệp Hội thôi nhỉ?”

Mặc dù cả hai vẫn còn tiền, nhưng vậy thì cũng chẳng thể nằm chơi mãi được. Chúng tôi cần tìm việc để có thể tiếp tục ở lại nhà trọ đó.

Vậy nên, hai đứa đã đến Hiệp Hội để xem qua quyển lục yêu cầu.

“... Chẳng phải yêu cầu săn quái hơi ít sao?”

Các yêu cầu càn quét hay săn quái ở Zanbul rất nhiều, nhưng ở đây thì lại không. Chỉ có duy nhất một yêu cầu là diệt chó hoang. Mà thù lao diệt chó hoang thì rẻ bèo và chúng tôi cũng chẳng thể ăn chúng nó được.

“Có thể do cách xa rừng nên ở đây mới yên ổn vậy. Với lại, ngoài chợ cũng bán nhiều thịt với mấy nguyên liệu khác nữa.”

Ai cha~ Vậy là hai đứa không được làm đúng nghề rồi. Hết cách, chắc phải tìm yêu cầu việc thường nhật nào làm vậy.

Chắc cũng bởi ở Hoàng đô nhiều quầy hàng nên vậy, mà đúng là nhiều hơn ở Zanbul thật.

“Đúng là mỗi chỗ mỗi khác thật.”

“Thì vậy mới thú vị chứ. À mà, mấy cái này thì sao?”

“Nhà hàng hở?”

Nó đề là “Đang Tuyển Bồi Bàn!”, giống với thế giới trước đây của tôi. Xem ra, ở đây cũng có mấy việc tương tự thế.

“Hừm, cái này trả khá hậu đó.”

Nói rồi Ruti đưa tôi xem đơn tuyển bồi bàn của một quán cà phê. Đem ra so sánh với mấy hàng quán khác đúng là trả hậu hơn thật.

“Thời gian làm tương đối nên chắc sẽ ổn thôi. Vậy thì làm thử thôi nào.”

Đây là lần đâu tiên tôi thử làm việc gì đó không phải săn quái ở thế giới này. Mong là đừng ai phàn nàn gì cả.

Truyện Chữ Hay