Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

chương 64: làm chuyện ác (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Cà Rốt Hồng -

Đại phu bắt mạch cho Liễu Nhi kia để lại một đơn thuốc an thai bổ thân, Đại phu nhân dặn dò hai bà tử ở trù phòng (phòng bếp) mỗi ngày theo đơn thuốc sắc thuốc đưa qua.

Đương nhiên là tối hôm đó cũng không ngoại lệ.

Chờ sau khi "Thuốc bổ" đưa qua, Phương ma ma từ khúc quanh đi ra, kề bên tai hai bà tử tráng kiện đang ở canh giữ ở cửa khẽ nói mấy câu, hai bà tử gật đầu một cái, đi theo Phương ma ma vào phòng, trở tay đóng cửa lại......

"Liễu Nhi cô nương, ngươi cũng không cần oán người khác, trách cũng chỉ trách ngươi tự mình không biết điều......" Phương ma ma ra hiệu hai bên trái phải.

Hai bà tử hiểu ý tiến lên đè Liễu Nhi xuống.

"Các ngươi muốn làm gì? Buông ta ra, mau buông ta ra......" Liễu Nhi đá hai chân la lên.

"Hừ!" Phương ma ma hừ lạnh một tiếng, "Phu nhân có lòng tốt, cố ý phân phó trù phòng sắc thuốc bổ, Liễu Nhi cô nương lại không chịu uống thuốc cho tốt, như thế mỗi ngày một chén thuốc bổ cũng tốn hao không ít đấy......"

Phương ma ma bưng chén thuốc đen thùi lùi từ trên đầu giường qua, nắm cằm Liễu Nhi không chút do dự đổ xuống......

"Liễu Nhi cô nương nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta lui xuống trước!" Phương ma ma bụm miệng Liễu Nhi, sau chừng một chung trà mới buông ra.

Hai bà tử đi theo Phương ma ma ra khỏi phòng, "Cạch" một tiếng, khóa cửa bên ngoài lại.

Liễu Nhi móc cổ họng, nôn khan hồi lâu, chỉ phun ra vài hớp nước bọt, ngay sau đó bụng dưới liền truyền đến đau đớn âm ĩ......

"Mở cửa, mở cửa nhanh, thả ta ra ngoài......" Liễu Nhi kinh hoảng vỗ cửa kêu lên.

Hai bà tử trông chừng ở bên ngoài liếc nhau một cái, bước nhanh đi ra ngoài.

Liễu Nhi vọt tới phía trước cửa sổ, dùng sức lắc lư mấy cái, cửa sổ cũng bị khóa chặt, Liễu Nhi ôm bụng ngã ngồi trên đất, trên đất là từng vũng máu, ngẩng đầu tuyệt vọng nhìn về phía xà ngang nóc nhà ......

Tào Ngọc Di tan học, đến chỗ Chu thị chơi cùng Tào Vũ Đình một lát, dẫn theo Thắng Nhi chậm rãi đi về.

Mới vừa vào chánh viện, Tào Ngọc Di liền cảm thấy không khí trong viện có cái gì đó không đúng, dừng ở cửa viện một chút, rồi bước nhanh đi vào phía trong.

Thắng Nhi tiến lên nửa bước muốn nói cái gì đó, Tào Ngọc Di giơ lên tay, ngăn Thắng Nhi lại.

Trong viện có tiếng huyên náo, hình như là tiếng một nữ nhân đang đau thấu tâm can kêu la cái gì đó.

Tào Ngọc Di men theo tiếng phát ra đi tới, thấy được tình cảnh tàn khốc mà cả đời này đều không thể quên được.

Cả người nha đầu kia toàn là máu, Tào Ngọc Di biết, là người trong phòng Đại phu nhân, mấy tháng trước cả viện đều biết Liễu Nhi gặp đại vận, mang thai con nối dòng của Đại lão gia, e rằng lại là một nha đầu muốn trở mình, nàng ta là một nha đầu thanh tú, vóc người đẫy đà hơn nha đầu bình thường, hai năm trước thường thấy nàng ta cùng một đám tiểu nha đầu tránh ở trong viện, cầm hoa cài lên đầu bôi hương trát phấn, sau khi cùng nhau ầm ĩ một trận, đợi trước khi Đại phu nhân trở lại thì rửa đi......

"...... Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, ha ha, người đang làm ông trời cũng đang nhìn, ngươi cho rằng ngươi làm những thứ chuyện dơ bẩn kia, còn có thể có hồi báo tốt gì! Ha ha, ta và hài tử đáng thương của ta sẽ ở Địa ngục chờ ngươi, xem ngươi lên núi đao xuống chảo dầu, hàng đêm quấn lấy ngươi......" Liễu Nhi lung la lung lay đứng ở trên nóc nhà, máu thấm ướt cả váy, theo mái hiên nhỏ từng giọt xuống.

Tào Ngọc Di cũng hoài nghi trong cơ thể người làm sao có thể có nhiều máu như vậy.

Quát tháo một hồi, đột nhiên huyết nhân (người máu) trên nóc nhà thê lương hét to một tiếng, Tào Ngọc Di trơ mắt nhìn thấy một đứa trẻ sơ sinh đã thành hình từ trên nóc nhà lăn xuống, khắp nơi đều là máu đỏ......

Đại phu nhân dẫn theo người từ bên ngoài vội vả chạy trở về.

Liễu Nhi vẫn còn ở trên nóc nhà kêu gào......

Tào Ngọc Di chỉ cảm thấy trong dạ dày từng trận sôi trào, bên tai vang ong ong, tiếng động quanh mình đều giống như cách rất xa.

Thắng Nhi nhìn Tào Ngọc Di có chút không thích hợp, dùng sức dìu Tào Ngọc Di thừa dịp không người chú ý rời đi.

"Chuyện gì xảy ra?" Vương ma ma ra đón sợ hết hồn, cuống quít hỏi.

"Tứ tiểu thư mới vừa ở bên kia bị kinh sợ......" Thắng Nhi nhẹ giọng nói.

"Tại sao lại để cho Tứ tiểu thư nhìn thấy chuyện dơ bẩn kia......" Vương ma ma nhận lấy Tào Ngọc Di, nửa ôm nửa đở vào phòng, vắt một cái khăn ấm lau mặt cho Tào Ngọc Di.

Lúc này Tào Ngọc Di mới có phản ứng, "Oẹ" một tiếng nôn ra.

"Tứ tiểu thư, nếu không mời đại phu tới xem một chút?" Vương ma ma vừa vỗ nhẹ sau gáy Tào Ngọc Di, vừa thấp giọng hỏi.

Thắng Nhi lanh lợi đưa một chén trà mát qua.

"Không cần, ta không sao mà, hiện tại hơi rối loạn một chút!" Tào Ngọc Di nhổ nước súc miệng ra, hữu khí vô lực (yếu ớt) nói.

Vương ma ma cũng biết lợi hại, nên không cần phải nhiều lời nữa.

Bên ngoài tới lúc nào thì yên tĩnh lại, Tào Ngọc Di cũng không biết, Vương ma ma sợ Tào Ngọc Di tinh thần không yên, tối nay cố ý trực đêm thay cho Tiểu Đào, hầu hạ Tào Ngọc Di rửa mặt lên giường nghỉ ngơi thật sớm.

Một đêm này, Tào Ngọc Di đều lăn qua lộn lại, tựa như mộng cũng không phải mộng giằng co một đêm, trước mắt đều toàn là máu đỏ, đứa trẻ sơ sinh còn chưa thành hình, vẻ mặt dử tợn của Liễu Nhi...... Thỉnh thoảng thoáng qua trong đầu......

Sáng sớm ngày hôm sau rời giường liền cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, Vương ma ma dùng tay thử một chút, kinh hô một tiếng, lại ấn Tào Ngọc Di trở về giường, "Thật là nóng, Tứ tiểu thư, người phát sốt!"

"Ưhm......" Tào Ngọc Di lắc lắc đầu, mê mang đáp một tiếng.

Vương ma ma gọi Tiểu Đào và Hồng Nhi đi vào trông chừng Tào Ngọc Di, tự mình đi đến chỗ của Đại phu nhân.

Trên mặt Đại phu nhân thoa một lớp phấn thật dầy cũng không giấu được sắc mặt có chút tối tăm và vết thăm đen dưới mắt, đang vừa bóp trán, vừa uống trà để nâng cao tinh thần.

"Phu nhân, Vương ma ma – bà vú của Tứ tiểu thư cầu kiến!" Tiểu nha đầu ở bên ngoài thông truyền nói.

Đại phu nhân nhíu mày, nhưng vẫn quay sang Như Sương đang đứng ở bên cạnh gật đầu một cái.

Như Sương hiểu ý cất giọng hô lên: "Mời Vương ma ma vào đi!"

"Thỉnh an phu nhân!" Vương ma ma quỳ xuống trước mặt Đại phu nhân nói.

"Đứng lên đi, Tứ tỷ nhi đâu?" Đại phu nhân thẳng người lên hỏi.

"Bẩm phu nhân, sáng hôm nay nô tỳ phát hiện Tứ tiểu thư phát sốt, người nóng mê man, ngay cả giường cũng không dậy nổi, sợ là tối hôm qua mắc bệnh, kính xin phu nhân cho phép đại phu đến xem cho Tứ tiểu thư một chút......" Vương ma ma khom người nói.

Trán Đại phu nhân phát đau, phân phó nói: "Lý ma ma, cầm thiếp mời Tào phủ đi mời đại phu đếm xem cho Tứ tiểu thư!"

Lý ma ma đáp một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài.

"Tạ ơn phu nhân, Tạ ơn phu nhân!" Vương ma ma lại quỳ xuống, dập đầu mấy cái.

"Đã như vậy, mấy ngày nay Tứ tỷ nhi ở trong phòng tịnh dưỡng cho tốt, chút nữa ta sẽ đi qua xem Tứ tỷ nhi, thiếu cái gì thì cứ đi khố phòng lấy......" Đại phu nhân căn dặn mấy câu, đuổi Vương ma ma đi về.

Vương ma ma đi trù phòng bưng một chén cháo trở lại, mới đút cho Tào Ngọc Di vài hớp, thì tiểu nha đầu bên ngoài báo đại phu tới.

Tiểu Đào lớn tuổi một chút nên vội vàng tránh đi ra ngoài.

Hồng Nhi và Thắng Nhi tiến lên, buông màn xuống.

Lúc này Vương ma ma mới đi ra ngoài đón đại phu đi vào.

"Tối hôm qua Tứ tiểu thư chúng ta bị chút kinh sợ, sợ là ban đêm đã phát sốt, làm phiền Lưu đại phu rồi!" Vương ma ma vài ba lời khai báo nguyên nhân phát bệnh của Tào Ngọc Di.

Lưu đại phu gật đầu một cái, xoay người nhận lấy cái hòm thuốc từ trong tay tiểu dược đồng, lấy gối bắt mạch ra ngoài.

Hồng Nhi cẩn thận từ trong màn lấy cổ tay Tào Ngọc Di ra, Thắng Nhi lập tức dùng một cái khăn đắp lên.

Lưu đại phu cẩn thận chẩn mạch.

"Đại phu nhân tới!"

Lúc này theo tiếng tiểu nha đầu thông báo, Đại phu nhân dẫn theo mấy bà tử đi vào.

"Thỉnh an Đại phu nhân!" Vương ma ma và Hồng Nhi, Thắng Nhi hành lễ một cái, cùng kêu lên.

"Thỉnh an phu nhân!" Lưu đại phu cũng không ngẩng đầu lên chấp tay vái chào.

"Mau đứng lên, đại phu, Tứ tỷ nhi chúng ta như thế nào?" Đại phu nhân ôn hòa hỏi, "Ừhm, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài nói, tránh quấy rầy Tứ tỷ nhi!"

"Phu nhân nói phải!" Lưu đại phu cười theo lên tiếng.

Mọi người cùng đi ra phòng ngoài, chỉ chừa lại Hồng Nhi chăm sóc Tào Ngọc Di.

"Đây là Tứ tiểu thư quý phủ bị kinh sợ, buổi tối lại gặp lạnh, nơi này của lão phu có một phương thuốc, trước để cho Tứ tiểu thư dùng, chờ hạ nhiệt liền không còn hung hiểm......" Lưu đại phu kê đơn thuốc, trầm giọng dặn dò nói.

Vương ma ma nhận đơn thuốc, thấp giọng nói cảm tạ.

"Làm phiền Lưu đại phu, Lý ma ma tiễn Lưu đại phu!" Đại phu nhân phân phó nói.

Lý ma ma đáp một tiếng, cùng Lưu đại phu hành lễ một cái lui ra ngoài.

Đại phu nhân lại đi vào xem Tào Ngọc Di, Tào Ngọc Di sốt mê man, ngọ ngoạy mở mí mắt lên, rồi lại lâm vào mê man.

Vương ma ma tiến lên dịch chăn giúp Tào Ngọc Di.

Đại phu nhân lại dặn dò qua loa mấy câu, liền vội vã rời đi.

Trong viện Lão phu nhân, Lão thái gia dùng điểm tâm xong, thuận miệng nói: "Tuổi của Tôn thị bọn họ cũng đã lớn, có một số việc, bà cũng không cần quá so đo, cũng từng tuổi này, an nhàn sống qua ngày thế này không tốt à......"

Lão phu nhân giận đến nghẹn ở cổ họng một hơi, suýt nữa ngất đi, nghiêm mặt đáp lại, buổi trưa ngực đau không thể dùng cơm trưa, buổi tối gắng gượng phụng bồi Lão thái gia dùng cơm, lại biết được Lão thái gia muốn đi đến chỗ tỷ muội Ngô thị nghỉ ngơi, chờ đám người vừa đi, Lão phu nhân liền quăng bể chén trà......

Chờ Đại phu nhân xử lý xong thi thể của Liễu Nhi, sáng ngày kế báo lại chuyện của Liễu Nhi thì quải trượng trong tay Lão phu nhân suýt nữa đập lên trên người Đại phu nhân, tiếng đập “Cộp cộp” ở trên sàn nhà vang lên, miệng mắng to một trận.

"Mẫu thân dạy dỗ phải, là con dâu sơ sót!" Đại phu nhân nén lửa giận cúi đầu kính cẩn nghe theo đáp.

"Những năm gần đây, nếu không phải thấy ngươi sinh đích tử cho lão Đại, cũng sẽ không bao dung cho ngươi làm càn ở hậu viện như vậy......" Lão phu nhân không lựa lời nói tiếp tục mắng.

Đại phu nhân càng ngày càng niết chặt khăn trong tay, ngay cả các đốt ngón tay cũng có chút trắng bệch rồi.

Lão phu nhân mắng mệt mới thả chậm giọng điệu lại, uống nửa chén trà, "Chuyện đã xảy ra coi như xong, chỗ này của ta có hai nha đầu rất là không tệ, ngươi gặp trước một chút, Tây Liễu, Đông Vân, ra ngoài dập đầu cho phu nhân các ngươi!"

Đại phu nhân suýt nữa không giữ vững được, gần như xé rách khăn trong tay.

"Nô tỳ Tây Liễu ra mắt Đại phu nhân!"

"Nô tỳ Đông Vân ra mắt Đại phu nhân!"

"Lão Đại chỉ mới trung niên, trên phương diện con nối dòng cũng không thiếu cơ hội, hai người này đều là nha đầu ta cố ý chọn ra sinh dưỡng (sinh đẻ) rất tốt, nếu con nối dòng của lão Đại còn không ra, đến lúc đó đừng trách ta trở mặt vô tình......" Lão phu nhân hạ thấp giọng uy hiếp nói.

"Tạ ơn mẫu thân, hai nha đầu này do mẫu thân lựa chọn khẳng định đều rất tốt, chẳng qua là, trước đó vài ngày Đại lão gia nhìn trúng một người tên Như Lộ là nha đầu bên cạnh con dâu, con dâu vốn định mấy ngày nay liền an bài cho nàng hầu hạ Đại lão gia, không ngờ Liễu Nhi lại xảy ra chuyện như vậy......" Đại phu nhân khom người nói.

Lão phu nhân "Hừ" một tiếng, "Cho dù lão Đại tự mình nhìn trúng, chẳng qua chỉ là một nha đầu thôi, nhiều hay ít đi một người thì có quan hệ gì?"

"Vốn là con dâu đa tâm, lão gia đã không còn trẻ nữa, con dâu sợ lão gia bị vét sạch thân thể......" Đại phu nhân nhỏ giọng giải thích.

Ánh mắt Lão phu nhân lóe lên, "Nha đầu Đông Vân này hầu hạ ta đây rất là thoải mái, lão bà tử ta đây cũng không bỏ được, nếu như vậy, trước giữ lại Đông Vân đi!"

"Dạ!" Đông Vân dập đầu cho Lão phu nhân đáp lại.

Trên mặt Tây Liễu lộ ra nhàn nhạt vui mừng.

Lão phu nhân phát hỏa một trận, cũng có chút mệt mỏi, dặn dò Tây Liễu mấy câu: "Hầu hạ Đại lão gia, Đại phu nhân cho tốt"..., liền đuổi Đại phu nhân về.

Bên này Như Lộ đã sớm nhận được tin tức, đang thu dọn quần áo, Đại phu nhân lên tiếng thu dọn một tiểu viện tạm thời an trí cho Tây Liễu và Như Lộ ở đó, chờ chọn một ngày tốt để cho Đại lão gia cùng hai người viên phòng, lại nói, nếu hai người có con nối dòng thì trực tiếp nâng lên làm di nương......

"Tình hình trong phủ mấy năm nay, muội còn chưa có thấy rõ sao?" Vành mắt Như Sương đỏ lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thấp giọng hỏi.

"Như Sương tỷ tỷ, ta biết......" Như Lộ lấy một đôi trâm ngắn tinh xảo từ trong hộp ra, "Như Sương tỷ tỷ, cái này tỷ giữ lại làm kỷ niệm đi!"

"Tóm lại, tóm lại, tự muội thu xếp cho ổn thỏa đi!" Như Sương giậm chân một cái nhận lấy cây trâm, nhét một cái hà bao nhỏ vào trong tay Như Lộ, dùng khăn che khóe mắt chạy ra ngoài.

Như Lộ nắm chặt hà bao trong tay, âm thầm thề trong lòng, nhất định phải phong phong quang quang trở thành chủ tử......

Tào Ngọc Di nửa nằm ở trên giường, nghe Thắng Nhi kể lại chuyện trong phủ, thỉnh thoảng chen miệng hỏi một câu, sáng hôm nay cơn sốt đã giảm bớt, ở chỗ này chỉ dựa vào mấy thang thuốc bắc có tác dụng chậm như thế, một ngày một đêm có thể hạ sốt đã coi như là tình hình rất tốt rồi.

"Tiểu thư tốt của nô tỳ, tại sao lại ngồi dậy rồi, đại phu căn dặn người phải nghỉ ngơi thật tốt đấy......" Vương ma ma bưng một chén canh ngân nhĩ nóng hổi đi vào, thấy Tào Ngọc Di ngồi dậy, để canh xuống liền tiến lên giúp Tào Ngọc Di kéo chăn lên.

Thắng Nhi đang ngồi ở đầu giường vội vàng đứng lên.

"Ma ma, không có gì đáng ngại mà, nằm hai ngày nay, cũng có chút chán, nghe Thắng Nghi trò chuyện, ngược lại còn dễ chịu hơn một chút!" Tào Ngọc Di hắng cổ họng nói, sốt một ngày một đêm, ngay cả cổ họng cũng khàn luôn rồi.

Vương ma ma thấy thế, đành phải thôi, lại bưng canh ngân nhĩ lên nói: "Tứ tiểu thư, trước uống cái này đi, có lợi cho cổ họng......"

Tào Ngọc Di thuận theo uống gần nửa chén, nghiêng đầu tránh cái muỗng trong tay Vương ma ma, "Đủ rồi, ma ma, cả ngày nằm ở trên giường, bụng cũng không đói!"

Vương ma ma cũng không miễn cưỡng, thu dọn chén bát lui xuống.

Tào Ngọc Di gật đầu với Thắng Nhi một cái, ý bảo nàng tiếp tục.

Thắng Nhi hé miệng cười một tiếng, chọn những thứ có ích, tiếp tục chuyện trò cùng Tào Ngọc Di.

Tối hôm qua Chu thị lập quy củ ở chỗ của Đại phu nhân xong, vội vã sang xem Tào Ngọc Di một lần, khi đó Tào Ngọc Di vẫn còn đang sốt, Chu thị trông coi một lát liền rời đi, sáng hôm nay cũng tới một lần, chỉ có điều Tào Ngọc Di còn chưa có tỉnh, Chu thị yên lặng xem một chút, lại đi đến chỗ của Đại phu nhân, hai người một câu cũng chưa nói với nhau.

"Ngươi đi nghỉ một lát đi, lấy quyển sách tới đây cho ta!" Ước chừng sau gần nửa canh giờ, Tào Ngọc Di cười phân phó nói.

Thắng Nhi đáp một tiếng, đứng lên hành lễ một cái, bước nhanh lui ra ngoài.

Truyện Chữ Hay