Cuộc Sống Khó Khăn Của Thứ Nữ

chương 63: làm việc ác (thượng)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Cà Rốt Hồng -

Buổi tối, Đại phu nhân cùng Tào Ngọc Linh và Tào Ngọc Hà ăn cơm, dùng xong, sai người đưa Tào Ngọc Hà về phòng trước, giữ lại một mình Tào Ngọc Linh nói chuyện.

"Nhị tỷ nhi, chuyện sáng hôm nay đã suy nghĩ kỹ chưa?" Đại phu nhân vừa chậm rãi uống trà, vừa nói.

"Nữ nhi đã nghĩ xong, mẫu thân làm như vậy là vì lập uy!" Tào Ngọc Linh hăng hái bừng bừng đáp.

"Còn gì nữa không?" Đại phu nhân gật đầu một cái, tiếp tục hỏi.

"Còn có...... Mẫu thân, nữ nhi cũng chỉ nghĩ ra được điểm này thôi!" Tào Ngọc Linh quệt mồm nói.

"Con đó, dạy bao nhiêu trở về đều không để vào trong lòng!" Đại phu nhân bất đắc dĩ đặt chén trà xuống, lắc đầu một cái.

"Mẫu thân, mẫu thân, người mau nói cho nữ nhi nghe đi......" Tào Ngọc Linh thấy Đại phu nhân không có dấu hiệu tức giận, bèn sáp lại, khẽ lắc lắc cánh tay Đại phu nhân làm nũng.

"Được rồi được rồi, người bao nhiêu tuổi rồi!" Đại phu nhân kéo Tào Ngọc Linh qua, tỉ mỉ nói, "Hậu viện này một điều trọng yếu nhất chính là chú trọng việc cân bằng, giống như Lý thị, Trần thị loại thiếp thất không đáng để lo như vậy, không thể chèn ép quá mức, nếu không......"

Chuyện này Đại phu nhân coi như là nửa xử lý công khai, không quá nửa ngày, nha hoàn bà tử truyền ra khắp phủ, trong phủ có rất nhiều hạ nhân nâng cao đạp thấp, kể từ đó, cuộc sống của Trần thị và Tào Ngọc Dao càng ngày càng khó qua.

Những thứ này, Tào Ngọc Di đều là từ chỗ của Thắng Nhi nghe được.

"Ma ma, truyền lệnh xuống dưới, bất kể bên ngoài nói thế nào, trong phòng này của chúng ta cũng đều phải quản chặt cái miệng lại!" Tào Ngọc Di nói chuyện một chút rồi giao phó nói.

"Dạ!" Vương ma ma hành lễ một cái, bước nhanh đi ra ngoài, trong lúc đi lại còn có chút khập khiễng rõ rệt.

Từ đó, Vương ma ma không yên tâm để cho các tiểu nha đầu đi theo hầu hạ Tào Ngọc Di đi học nữa, những ngày qua đều là ba người Tiểu Đào, Hồng Nhi, Thắng Nhi thay phiên nhau.

Thời gian cứ như vậy không có sóng to gió lớn trôi qua......

"Phu nhân, Liễu Nhi cầu kiến!" Tiểu nha đầu canh giữ ở bên ngoài chánh phòng cất giọng thông báo.

"Nàng ta tới làm cái gì?" Đại phu nhân cau mày lẩm bẩm một câu.

Hai tháng nay, nha đầu Liễu Nhi này đột nhiên an phận, Đại phu nhân liền tạm thời dừng lại ý định hạ thủ.

"Ha ha, một nha đầu như nàng ta có thể lật trời sao, về phần tới làm cái gì? Tóm lại phu nhân gặp thì sẽ biết thôi!" Phương ma ma đổi một chén trà nóng hổi mới sang, cười nói.

"Vốn không để ý chuyện này, xem ra gần đây chuyện quá nhiều, đầu óc này cũng có chút không rõ ràng lắm!" Đại phu nhân cũng cười.

"Mời Liễu Nhi cô nương vào đi!" Phương ma ma quay ra ngoài cất giọng kêu lên.

"Dạ!" Tiểu nha đầu đáp một tiếng, chỉ chốc lát sau màn cửa được vén lên, để cho Liễu Nhi đi vào.

"Nô tỳ cầu xin phu nhân làm chủ!" Liễu Nhi vừa vào cửa liền quỳ xuống đất hô lên một tiếng.

"Gào cái gì mà gào, có chuyện gì thì nói!" Đại phu nhân nghiêm mặt quát lên.

"Phu nhân, nô tỳ, nô tỳ......" Liễu Nhi vặn khăn ấp a ấp úng nửa ngày không nói ra được nguyên do.

"Có lời gì nói mau, ấp úng làm cái gì!" Đại phu nhân không kiên nhẫn lại hét lên một tiếng.

"Nô tỳ có!" Liễu Nhi nhắm mắt lại, hắng cổ họng rống lên một câu, chắc chắn mọi người cả trong lẫn ngoài đều có thể nghe thấy.

Ngay lập tức Đại phu nhân liền thay đổi sắc mặt, suýt nữa làm rơi chén trà trong tay.

"Liễu Nhi cô nương, lời này cũng không thể nói lung tung!" Phương ma ma thấy thế, tiến lên nửa bước nói tiếp.

"Qùy thủy của nô tỳ mấy tháng nay đều chưa tới, ban đầu nô tỳ còn tưởng rằng thân thể mình xảy ra vấn đề gì, len lén tìm mấy lão ma ma hỏi, lại tìm Ngô ma ma xem thử, đã có hơn ba tháng rồi......" Liễu Nhi khẽ vuốt bụng, mặt thẹn thùng nói.

"Chúc mừng Liễu Nhi cô nương, đây thật là đại hỷ sự nha!" Phương ma ma chạm nhẹ cánh tay Đại phu nhân một cái, mỉm cười nói.

Đại phu nhân đặt chén trà xuống, "Đã có, thì ở trong phòng cẩn thận dưỡng thai, chờ thưa lại với Lão phu nhân, rồi lại mời đại phu đến xem tỉ mỉ cho ngươi một chút, người đâu, dìu Liễu Nhi trở về!"

Liễu Nhi không có nghe được điều mình muốn, từ từ đứng lên, hành lễ một cái, vẻ mặt thất vọng rời đi.

"Tiện nhân!" Đại phu nhân vung tay lên, quét mấy chén trà trên bàn xuống đất, "Đây là thị uy với ta ư?"

"Các ngươi đi xuống trước đi!" Phương ma ma mở miệng nói.

Mấy nha hoàn bà tử trong phòng cầu cũng không được, vội vàng lui ra ngoài.

"Không phải là mỗi lần đều đưa thuốc qua sao?" Đại phu nhân căm hận hỏi.

"Mỗi lần đều là nô tỳ tự mình đưa qua, nhìn nàng ta uống mới rời đi......" Phương ma ma cau mày lên tiếng.

"Bây giờ là chuyện gì xảy ra?" Đại phu nhân giận quá hóa cười, nhếch khóe miệng hỏi.

"Phu nhân bớt giận, nô tỳ sẽ đi thăm dò chuyện này!" Phương ma ma đi tới trước mặt Đại phu nhân, quỳ xuống.

"Ma ma đứng lên đi, hiện tại trọng yếu nhất không phải là cái này, Liễu Nhi và cái bụng của nàng ta mới là họa lớn......" Đại phu nhân đỡ trán nói.

"Phu nhân yên tâm, Liễu Nhi là người trong phòng ngài, Lão phu nhân cũng không tiện nhúng tay, đến lúc đó, vô luận làm cái gì, còn không phải là ngài định đoạt sao!" Phương ma ma khom lưng nhẹ giọng lên tiếng, "Chúng ta chỉ cần không để cho Lão phu nhân có cơ hội lên tiếng là được rồi......"

"Ma ma nói là......" Đại phu nhân lên tinh thần, cùng Phương ma ma nhỏ giọng thương lượng.

Buổi tối hôm đó, Phương ma ma liền tra ra rõ ràng nguyên nhân Liễu Nhi có thể có thai, chính là mỗi lần đám người bọn họ vừa đi, nàng ta liền móc họng, ói toàn bộ số thuốc vừa mới rót vào ra, sau đó còn biết uống một lượng trà đặc lớn giải thuốc rửa ruột, những thứ thuốc kia gần như không có tác dụng......

"Đúng là một thứ lẳng lơ!" Đại phu nhân nghe Phương ma ma hồi báo, trầm giọng mắng một câu.

"Là nô tỳ sơ sót!" Phương ma ma cúi thấp đầu nói.

"Quên đi, ma ma cũng không thể cả ngày nhìn chằm chằm Tiểu Đề Tử kia......" Đại phu nhân chơi đùa chiếc vòng ngọc trên cổ tay, không để ý lắm nói một câu.

Buổi tối, Tào Ngọc Di nghe Thắng Nhi nói ra một câu, thầm ngẫm nghĩ một lát, rồi chỉ bảo Thắng Nhi chú ý sơ sơ quá trình diễn biến của chuyện này một chút mà thôi.

Lần trước bởi vì chuyện cùng Tào Ngọc Dao phát sinh xung đột, nha hoàn bà tử trong phòng đều bị dính líu, sau đó, Tào Ngọc Di vừa ban ân huệ vừa lập uy nghiêm, đầu tiên là móc bạc ra, bổ sung cho mỗi người ba tháng tiền tháng, sau đó lại nghiêm khắc dạy dỗ một trận, gõ một phen, coi như bỏ qua.

Ngày hôm sau lúc Đại phu nhân đi thỉnh an Đại phu nhân bèn đề cập đến chuyện này.

Mấy ngày nay tinh lực của Lão phu nhân đều đặt ở trên người của Lão thái gia, ngay cả chuyện trong phủ cũng rất ít hỏi tới, huống chi hiện tại phương diện con nối dòng của Đại lão gia đã chẳng còn nguy cơ, chẳng qua là một nha đầu thông phòng có thai, Lão phu nhân chỉ lấy những lời nói cũ dặn dò Đại phu nhân mấy câu liền cho qua.

Ở chỗ không có người chú ý, khóe miệng Đại phu nhân lộ ra một nụ cười âm lãnh.

Trở về Đại phu nhân mời đại phu đến, nói là thai của Liễu Nhi không ổn định, phải cẩn thận bồi dưỡng.

Từ đó liền không thấy Liễu Nhi ra khỏi phòng của nàng ta, Đại phu nhân phái hai bà tử cường tráng đi qua "Chiếu cố" Liễu Nhi, ăn uống đều ở trong căn phòng nhỏ kia, ngay cả người bình thường bị giam giữ mấy tháng như vậy cũng sẽ xảy ra xự cố, huống chi một phụ nữ có thai.

Thấm thoát, ba tháng trôi qua.

Bởi vì không có Tào Ngọc Dao gây rối, cuộc sống của Tào Ngọc Di trôi qua so với trước kia còn suôn sẻ hơn, mỗi ngày cứ lặp lại như thế, gần như không cảm thấy được thời gian trôi qua, chỉ thỉnh thoảng chú ý tới những thay đổi trong viện mới nhớ tới thì ra mùa xuân đã sớm tới......

"Nàng ta thật là mạng lớn, hành hạ như thế cũng không thấy xảy ra vấn đề!" Đại phu nhân cắn răng nghiến lợi nói.

"Phu nhân, thuốc đã chuẩn bị xong, liều thuốc này, không nói tới nhỏ, ngay cả lớn cũng nhất định không qua được......" Phương ma ma ở bên cạnh rỉ tai Đại phu nhân nói.

Đại phu nhân gật đầu một cái, cũng nhẹ giọng trả lời mấy câu.

Vẻ mặt Phương ma ma ngưng trọng đi xuống an bài.

......

Truyện Chữ Hay